MỘC LAN TRẮNG

Cùng lúc đó, có hai kẻ đang ngồi ở một gốc cây trong rừng, cả hai đều ướt sũng người và run lên cầm cập.Đó chính là Syaoran và Sakura.Lúc nãy Sakura vì quá lo lắng cho Tomoyo nên cứ vội vã chạy không thèm để ý đến nhóm người phía sau.Đến khi cô giật mình quay lại thì không còn thấy mọi người đâu nữa.Lúc này cô mới méo mặt khi nhận ra tình thế của mình.Cô đi tìm một người lạc trong rừng và bây giờ thì chính cô cũng bị lạc. Sakura sinh ra không sợ bất kỳ kẻ nào trên đời chỉ sợ mỗi mấy con ma không có thật.Hơn nữa trong tay cô chỉ có một ngọn đuôc gần sắp tắt.Chính vì thế mà Sakura run bắn người lên và sợ hãi nhìn xung quanh.Chợt cô nghe thấy một tiếng loạt xoạt phía sau lưng càng khiến Sakura sợ hãi hơn.Thế là cô cứ cắm đầu chạy về phía trước mà không để ý trước mặt mình là cái gì.Một tiếng người thét lên:

- Cẩn thận đấy!!!

Nhưng không kịp rồi, Sakura đã hụt chân và ngã nhào xuống một con sông ngay phía trước mặt.Sakura tuy biết bơi nhưng khúc sâu này quá sâu, nước lại chảy xiết, thêm vào đó là việc bị bất ngờ nên cô đuối sức nhanh chóng.Đột nhiên có một người nhảy ào xuống sông và bơi lại gần phía cô.Khi người ấy đến gần, cô chợt nhận ra đó là kẻ thù của mình – Syaoran.Nhưng trong tình thế lúc này, cô đâu thể từ chối sự giúp đỡ nên vội vàng bám lấy cậu và để Syaoran đưa mình lên bờ.Sau khi đặt cô ngồi dựa vào một gốc cây, Syaoran thở dốc một lúc rồi cáu kỉnh nói:

- Cô làm cái gì vậy?Sao lại tách đoàn chạy một mình.Giờ thì cô trở thành người bị lạc rồi đấy.Báo hại tôi tìm cô muốn chết.Đã vậy còn cắm đầu cắm cổ chạy không biết trời trăng gì nữa.Và giờ thì chúng ta ướt như chuột lột rồi nè.

- Tôi…tôi không để ý lắm vì đang lo lắng cho Tomoyo, hơn nữa tôi rất sợ khi ở trong rừng có một mình lại nghe có tiếng gì đó đuổi theo sau lưng mình.

- Sao lại có thứ người ngốc như cô nhỉ?

- Này, anh đừng có quá đáng nhé.Thế sao anh cũng chạy một mình vào đây?Những tùy tùng của anh đâu?

- Lúc nãy đột nhiên thấy nhóm tùy tùng của cô chạy đến báo là cô mất tích.Nhưng lúc đó vẫn chưa tìm thấy Tomoyo nên tôi bảo nhóm của tôi tiếp tục tìm Tomoyo, còn tôi và nhóm của cô tỏa ra tìm cô.Mãi một lúc sau tôi nghe thấy có tiếng động nên định tới xem xét thì đã thấy cô bỏ chạy thục mạng.Tôi gọi cô nhưng cô chả nghe gì cả.Rõ là ngớ ngẩn!!!

- Tôi…xin lỗi.Tôi không cố ý làm anh ướt đâu.Chỉ vì tôi sợ quá.

- Bỏ đi!Bây giờ trời đã tối mịt, nếu chúng ta di chuyển sẽ dễ bị lạc sâu hơn.Hơn nữa chúng ta đang ướt thế này cơ mà. – Syaoran lần đầu tiên thấy Sakura chịu lép vế như thế nên cũng ko nổi nóng với cô hơn được.

Nói rồi Syaoran thở dài và đi một vòng xem xét chung quanh.Sau đó cậu trở lại chỗ cũ và bảo Sakura cố gắng ngủ một chút lấy sức đợi trời sáng sẽ tìm đường ra khỏi rừng.Lẽ ra Syaoran muốn đốt một đống lửa nhưng anh lại không mang theo người bất cứ vật dụng gì để tạo ra lửa nên hai người đành chịu.Tuy nhiên Syaoran mới nhắm mắt được một lúc đã nghe thấy tiếng hai hàm răng của Sakura va vào nhau lập cập.Cậu mở mắt ra và đến gần bên cô:

- Cô lạnh sao?

- Phải, quần áo thì ướt nhem, lại không có lửa nên tôi thấy lạnh lắm.

- Làm sao bây giờ, quần áo của tôi cũng ướt y như cô.

Syaoran rất bối rối không biết phải làm sao để giúp Sakura sưởi ấm.Cả hai người chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh thế này nên nhất thời họ không biết phải làm sao mới tốt.Đột nhiên Sakura nói:

- Hay anh thử dùng hai hòn đá đánh vào nhau xem.Biết đâu sẽ có lửa thì sao!

Syaoran vội vàng đi tìm hai hòn đá trong khi Sakura nhặt một ít củi khô ở gần đó xếp thành một đống nhỏ.Syaoran bặm môi đánh hai hòn đá vào nhau nhưng vẫn không có kết quả gì.Đến lần thứ 6 thì một tia lửa bật ra, bén vào đống củi và ngọn lửa từ từ bùng lên.Sakura thở phào:

- Tốt quá rồi!!!Thế thì chúng ta có thể ấm áp một chút

- Cô cũng được việc đấy nhỉ?

Sakura đỏ mặt quay đi chỗ khác.Đây là lần đầu tiên từ khi quen nhau Syaoran nói một lời dễ nghe với cô và cả Syaoran cũng bất ngờ khi nhận ra mình vừa khen Sakura, khen cô gái mà mình vẫn luôn thấy không ưa nổi.Cậu bối rối nói:

- Cô lại gần đống lửa mà ngồi đi.

Mặc dù đã có lửa nhưng do quần áo vẫn ướt nên Sakura vẫn cảm thấy lạnh.Syaoran nhìn thấy nên ngồi sát vào người cô và đưa tay ôm lấy cô:

- Được rồi, cô đừng hiểu lầm gì cả.Thế này chắc cô sẽ không thấy quá lạnh và cũng không sợ nữa.Nhưng cô không được nói việc này cho ai biết đấy.Bây giờ thì cố mà ngủ một chút đi.

Sakura ngạc nhiên nhìn Syaoran và từ từ nhắm mắt lại.Cô cảm thấy Syaoran lúc này sao mà dịu dàng như thế mặc dù anh ta hình như vẫn không thừa nhận là mình có lo lắng cho cô.Và rồi cô dần dần chìm vào giấc ngủ trong vòng tay Syaoran.Syaoran thì chẳng thể nào ngủ được.Đây là lần đầu tiên cậu ôm một cô gái xa lạ, mà đây lại là kẻ thù của cậu nữa chứ.Nhưng sao cậu cảm thấy cô ta bây giờ trông bé nhỏ như một con mèo vậy, mất đâu hết vẻ bướng bỉnh thường ngày.

“Lạ thật, cô ta mà cũng có lúc dễ thương như thế này sao?” Syaoran chép miệng nghĩ thầm và bất chợt trên môi cậu xuất hiện một nụ cười dịu dàng.

Cùng lúc đó, sau khi về đến biệt thự, Touya được báo cáo là Sakura và Syaoran vẫn chưa trở về.Liền sau đó, hai toán tùy tùng theo hai người cũng trở về và báo cáo sự việc lại càng khiến Touya lo lắng hơn nữa.Anh vò đầu bứt tóc than trời:

- Hết Tomoyo rồi lại đến Sakura là sao?Chúng đang làm cái gì thế này?

- Bình tĩnh đi anh Touya, ta nghĩ có lẽ Syaoran đang ở cùng với Sakura đấy. – Eriol trấn an - Bây giờ chúng ta mau cho người trở lại đó để tìm họ.Bà Satoko, bà hãy chăm sóc tiểu thư Tomoyo nhé.Mời cả bác sĩ đến khám cho cô ấy nữa.

Sau khi dặn dò bà giúp việc, Eriol cùng Touya tiếp tục quay trở lại rừng.Họ sục sạo trong rừng mãi đến tờ mờ sáng vẫn chưa thấy tông tích gì của Syaoran và Sakura.Một lát sau, họ nghe thấy tiếng gọi:

- Anh Touya, là anh àh?

Vậy là họ mau chóng chạy đến và nhìn thấy cả Sakura và Syaoran vẫn đang an toàn đang đi về phía họ.Touya lo lắng chạy đến nắm lấy vai Sakura:

- Em có bị thương gì không?

- Em không sao!!!Em chỉ bị té xuống sông nên quần áo ướt và vì trời tối nữa nên không thể quay về được.Là Syaoran cứu em đấy.

- Cảm ơn ngươi, nhóc con.Bây giờ thì chúng ta mau về đi.Và cầu trời lần này đừng ai lạc nữa nhé.

Và rồi cả nhóm người trở về.

Vừa về đến cửa phòng, Sakura đã lao ngay lên giường của Tomoyo:

- Tomoyo, cậu có sao không?Cậu đã đi đâu vậy hả?

- Sao lần nào cậu cũng hỏi tớ nhiều câu một lúc thế hả Sakura? – Tomoyo nhăn mặt

Rồi Tomoyo thong thả kể lại cho mọi người nghe câu chuyện của cô.

Hôm qua, khi Tomoyo đến bìa rừng, cô không thấy Eriol đâu cả.Nhưng nghĩ là Eriol đến trễ nên cô đứng yên tại bìa rừng đợi.Một lúc sau đột nhiên có tiếng động ở mé trong rừng cách bìa rừng không xa.Cô vội đến đó xem xét thì không thấy gì, đột nhiên lại có tiếng động nhưng thế một lần nữa nên cô lại tiến sâu hơn một chút.Và cứ thế 1 lúc sau cô đã ở trong rừng và không cách nào quay trở ra được.Cô rất sợ nhưng vẫn bình tĩnh đứng im nghĩ cách rời khỏi đó.Cô biết cô không nên di chuyển nhiều hơn nếu không sẽ bị lạc sâu hơn nữa.Cô cứ yên đó như thế mong rằng sẽ có người tìm thấy mình.Đột nhiên có một người mặc áo đen xuất hiện và uy hiếp cô.Khi hắn vừa giơ kiếm lên cao định chém xuống thì Touya xuất hiện kịp thời và giải nguy cho cô.

Hoàng hậu sau khi biết chuyện đã hết sức lo lắng và truyền lệnh tăng cường canh phòng cẩn mật và chuẩn bị trở về kinh thành.Bà không muốn có thêm sự việc đáng tiếc nào xảy ra nữa.Touya và Eriol cũng tán thành với bà nên gấp rút chuẩn bị.

Chiều hôm đó, Tomoyo đang đọc sách trong phòng cùng Sakura thì Hoàng hậu đến.Bà nhẹ nhàng bảo Sakura ra ngoài chơi để bà nói chuyện với Tomoyo.

- Con cảm thấy thế nào rồi?Chắc là con sợ lắm phải không?

- Con không sao thưa Hoàng hậu.Con xin cảm ơn Người đã quan tâm tới con.

- Không hiểu sao ta cứ có cảm giác rất thân thuộc với con.Giống như ta đã từng gặp con ở đâu rồi vậy.Nhưng chắc có lẽ là ta nhầm.

- Con làm gì có diễm phúc được gặp Người trước đây ạh!

- Ta có nghe Thái tử nói đã từng vô ý làm con bị thương.Ta rất xin lỗi vì việc đó.Ta rất quý mến con đấy và ta cũng mong sau này có thể gặp lại con.

Nói rồi Hoàng hậu rời khỏi phòng.

Trong lúc đó, Sakura đang thơ thẩn đếm bước trong vườn và nghĩ ngợi về chuyện tối hôm qua, trong lòng chợt thấy có xúc cảm gì đó kỳ lạ.Chợt cô thấy Syaoran đang ngồi đọc sách ở gốc cây lê ngay phía trước mặt cô, cô quay người tính bỏ đi nhưng lại đạp phải một chiếc lá khô khiến Syaoran giật mình ngước lên:

- Là cô sao Sakura?

- Phải, tôi không muốn làm phiền anh nên định bỏ đi.Nhưng giờ thì hình như đã làm phiền thật rồi.

- Không sao, cô ngồi xuống đi.

- Chuyện hôm qua thật lòng rất xin lỗi và cám ơn anh! – Sakura ngập ngừng nói.

- Ơh, không có gì.Mà cô ăn nói như thế này thì tôi mới nghe lần đầu đấy

- Tôi…tôi….Thôi anh đọc sách đi, tôi đi đây!

Nói rồi Sakura đứng lên và quay đi bỏ lại Syaoran đang nhìn theo cô với một ánh mắt trìu mến lạ thường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi