MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Lưu Triệt có lại được kí ức là tin vui của tất cả những người quen biết y, người nhà và bạn bè đều tới thăm rồi chúc mừng. Bố mẹ Lưu thở ra, may mắn vì mình đã làm hòa được với con, cảm thấy trong cái rủi có cái may bị ngã một cái liền có lại kí ức rồi.


Người vui nhất chắc phải nói đến Triệu Huyền, Lưu Triệt có lại kí ức lượng công việc của cô liền giảm đáng kể. Trước đây dù Lưu Triệt rất cố gắng vẫn có vài chỗ cậu không thể rõ ràng ngay được, chỉ cho thì tốn mất cả ngày còn không bằng tự làm cho xong. Triệu Huyền vỗ bàn cười ngoác miệng nói : " Biết thế tao đập mày một trận từ lâu rồi, khỏi mất công cực như vậy. Nói thực ban đầu mày mất trí tao còn nghĩ ra có phải mày bị đổi xác gì đó không? "


Nói xong liền bị Ngọc Ánh ghét bỏ nói : " Mày đọc truyện vừa thôi, tối ngày đẩy việc cho Triệt rồi chúi mũi đọc mấy cái gì không"


Đám bạn vui vẻ cười ha ha, chỉ có Lưu Triệt là mồ hôi đầy đâu vì câu sau của Triệu Huyền. Không biết là cô nói thật hay là đang đùa, nhưng quả thật là đã chạm đến chân tướng thực sự. Đang suy nghĩ thì một miếng táo đưa đến trước mặt, Lưu Triệt liền theo bản năng há miệng ăn luôn. Sau đó mới giật mình nhìn Bách Du đang vội vã rụt tay lại, ý thức được mình vừa làm gì Lưu Triệt cũng có chút bối rối.


Hiển nhiên Bách Du cũng không ngờ Lưu Triệt sẽ ăn ngay trên tay mình, cậu chỉ định đưa cho y tự ăn thôi. Tự trấn an lại bàn thân, Bách Du đẩy đĩa táo cho Lưu Triệt, lần này Lưu Triệt biết điều tự lấy ăn. Bách Du cười cười nhìn bộ dạng lúng túng của Lưu Triệt, không rõ vì sao hồi nãy mình lại bối rối, bạn bè với nhau cả mà. Có lẽ là mình bị bất ngờ nên mới giật mình chút thôi.


Cũng may là hiện tại ba kẻ bát quái là Bảo Long, Triệu Huyền và Ngọc Ánh hiện tại đang quần nhau " hỗn chiến" trong góc phòng bệnh nên không rảnh chú ý đến hai người có biểu hiện khác lạ bên kia. Sau khi ba người kia bị bác sĩ không kiên nhẫn đuổi ra ngoài mới ngoan ngoãn lại giúp Lưu Triệt sắp đồ đạc để xuất viện.


Có kí ức của nguyên chủ, Lưu Triệt ngay lập tức làm mọi việc đều xuôn sẻ hơn. Cũng áp dụng vài kiến thức của bản thân giup việc kinh doanh của công ty tốt lên. Vài món trang sức, và hướng đi mới lạ của cậu rất được hoan nghênh, dù sao cái bộ óc không thuộc về thế giới này thì luôn đem lại cho thế giới này những điều mới lạ.


Thi thoảng cũng đi tụ tập với bạn bè, quen được vài người bạn mới. Hôm nay Lưu Triệt hẹn gặp đối tác, sau khi kí hợp đồng xong cũng đã hơn 11 giờ đêm. Khác hàng lần này là một cô gái khá nhiệt tình, dù biết Lưu Triệt là gay nhưng vì y đẹp trai, một người đàn ông hoàng kim như thế vậy mà...quá chi là lãng phí. Bởi vậy lôi kéo, kéo dài thời gian mãi, khiến Lưu Triệt giờ này mới ra khỏi nhà hàng được.


Chỉ khổ mấy nhân viên đáng ra có thể hết ca, vì bọn họ mà phải làm thêm mãi. Lưu Triệt hút một điếu thuốc rồi mới lái xe về nhà, khi đi qua cửa hàng tiện lợi thì dừng xe mua một chai trà ô long uống. Ban nãy y bị nước hoa của cô gái kia làm cho choáng váng đầu óc, thơm thì có thơm nhưng cô ta xịt nhiều lại cứ ngồi sáp vào chỗ cậu khiến cậu gai hết mũi.


Uống xong, đem chai nhựa quăng vào thùng rác xong vốn đang định lên xe trở về ngủ một giấc không ngờ lại thấy một bóng dáng quen thuộc hớt hải đi nhanh bên kia đường. Lưu Triệt lái xe quay xe lại định cho Bách Du quá giang một đoạn không ngờ tới gần lại phát hiện sắc mặt cậu ta không tốt lắm.


Lưu Triệt điều khiển lại xe lại sát mép được, mở cửa sổ ô tô ra gọi : " Người đẹp trai đằng kia có muốn quá giang không? "


Không ngờ Bách Du nghe xong liền chạy chối chết, Lưu Triệt vội la : " Du, tôi nè, không nhận ra giọng tôi sao? "


Lúc này Bách Du mới chịu dừng lại, Lưu Triệt lúc này mới để ý sắc mặt Du thực sự không ổn. Bách Du thấy là Lưu Triệt vội vàng mở cửa xe, vào trong xe rồi vội nói : " Triệt mau lái xe đi"


Lưu Triệt không hỏi nhiều lập tức nhấn ga, sau đó từ sau gương chiếu hậu thấy chỗ bọn họ vừa đi có một người đàn ông hớt hải chạy lại. Thấy xe đã đi xa, người đàn ông tức giận ném cái mũ đang đội xuống đất. Biết chuyện không ổn, Lưu Triệt liền nhìn sang bên cạnh quả nhiên thấy sắc mặt Bách Du xanh mét.


Xe lăn bánh một lúc lâu, sắc mặt Bách Du đã đỡ hơn Lưu Triệt mới hỏi : " Vừa rồi là sao? "


Bách Du im lặng không nói, có vẻ vẫn có sợ hãi. Lưu Triệt dừng xe lại ven đường lẫn nữa rồi nói : " Chúng ta là bạn mà Du, rốt cuộc có chuyện gì, ban nãy tôi nhìn qua kính chiếu hậu. Có người bám theo cậu phải không? Du, không được giấu tôi"


Bách Du lúc này mới lắp bắp nói : " Là bạn trai cũ của tôi, hắn kết hôn rồi vẫn không chịu an phận lén lút quan hệ với đàn ông bên ngoài. Bị vợ phát hiện nên vợ hắn li hôn hắn, mấy hôm nay hắn đến tìm muốn quay lại với tôi. Tôi dĩ nhiên không chịu, tưởng mọi chuyện êm xuôi, ai ngờ hai hôm nay lại cảm thấy bị bám đuôi... "

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi