MỌI NGƯỜI ĐỀU NÓI TA NẰM DƯỚI

Hạnh phúc đến quá bất ngờ đối với cả Bách Du và Lưu Triệt, hai người đều không ngờ rằng đối phương cũng có tình cảm đối với mình. Ôm nhau thật lâu rồi mới tách ra, sau phút giây hạnh phúc là phút giây ngượng ngùng.


Lưu Triệt cười, nắm lấy tay Bách Du nói : " Anh hạnh phúc lắm"


Bách Du ngượng ngùng gật đầu, cậu cũng hạnh phúc lắm. Tuy nhiên khác với Lưu Triệt sự hạnh phúc của cậu bộc lộ ngay trên vẻ mặt cậu. Khối băng ngàn năm đã tan ra, để lộ bản chất thực sự của Bách Du, cậu thực sự là một người rất đáng yêu. Hai người nhìn nhau, khi Lưu Triệt nhướn người lên muốn hôn lên môi Bách Du thì cạch một tiếng, cửa phòng ngủ mở ra. Bách Du vội vàng đẩy Lưu Triệt ra xa, quả nhiên nhìn lại nơi tiếng động phát ra thấy Trân Châu đang dụi mắt đứng đó.


Bé con còn ngái ngủ, sau khi dụi mắt vài lần mới nhận ra cậu mình đang ngồi trên ghế : " Cậu chưa ngủ sao ạ? "


" Cậu ngủ liền đây"


Con bé gật đầu, rồi mắt nhắm mắt mở tự đi vào nhà vệ sinh, sau khi cánh cửa nhà vệ sinh đóng lại Bách Du mới giật mình nhìn Lưu Triệt nằm trên đất. Vội vàng kéo anh lên, cả hai nhìn nhau sau đó bật cười, tối hôm đó ba người lại ngủ chung trên một chiếc giường. Lần này thì Lưu Triệt không cần phải giả vờ lén trèo lên giường nữa, mà quang minh chính đại lên giường nằm. Một tay vòng qua ôm cả hai cậu cháu, tay kia đặt lên đầu Bách Du xoa nhẹ tóc cậu, sau đó hôn lên mái tóc ấy : " Ngủ ngon"


Bách Du mỉm cười, ở trong lòng anh ngủ một đêm ngon giấc, thật may là cậu ấy cũng thích mình. Sáng hôm sau, ba người dọn hành lí của mình để trở về. Lúc đi thì cũng không có bao nhiêu đồ, nhưng khi về lại nhiều thêm mấy túi to. Nguyên nhân chủ yếu là mua quà lưu niệm về, ngay cả Tran Châu cũng có một gói nhỏ là đồ ăn đặc sản của Đà Nẵng để tặng các bạn trong lớp.


Chuyến đi du lịch lần này của  Lưu Triệt thành công ngoài sức tưởng tượng. Nhìn hai người một lớn một nhỏ đang gấp đồ bỏ vào vali mà thấy vui sướng. Bây giờ bọn họ có thể xem là một nhà ba người rồi đấy nhỉ? Có vợ có con gái xinh xắn như thế, nhân sinh mỹ mãn quá rồi.


Trước khi ra sân bay, Lưu Triệt lén kéo Trân Châu lại thì thầm vào tai con bé : " Chú của cháu đã đồng ý, sau này chúng ta có thể sống chung với nhau như vậy mãi"


Trân Châu nghe vậy liền dùng đôi mắt to tròn của mình vui vẻ nhìn Lưu Triệt : " Thật không hả chú? "


Lưu Triệt gật đầu : " Thật 100% "


" Vậy là chú trở thành bạn trai của cậu cháu rồi sao? "


Lưu Triệt lại gật đầu, sau đó hai chú cháu chọc nhau cười khúc khích. Khi Bách Du ở bàn đăng kí vé nhìn qua chỗ bọn họ thì liền bắt gặp cảnh hai chú cháu cười đến là xấu xa. Bóp cái trán, thật tình Trân Châu mới quen Lưu Triệt bao lâu mà càng lúc càng giống anh. Nhìn mà xem cười đến là giống nhau, ai không biết còn tưởng thực sự là bố con đấy.


Lưu Triệt lén nhìn Bách Du rồi nói nhỏ vào tai Trân Châu : " Nhưng mà cậu của cháu tốt như vậy nên chú rất là lo lắng. Trân Châu à con có thể đứng về phía chú, để sau này không ai có thể đem cậu cháu khỏi chú cháu mình được không? "


Trân Châu cái hiểu cái không nhưng vẫn hiểu được đại ý câu nói " giữ cậu cho chú Lưu Triệt. Bé nghĩ chuyện này có gì mà khó, chẳng phải là trước đây bé giữ chú Lưu Triệt cho cậu sao. Bây giờ chỉ là đổi đối tượng nhưng hiệu quả vẫn vậy thôi, vậy là bé liền gật đầu dứt khoát bán đứt cậu mình.


Bách Du còn đang làm thủ tục cho chuyến bay không hề biết mình mới  đứa cháu quý hóa của mình mới leo lên thuyền giặc. Lúc cậu làm xong thủ tục, là lúc hai chú cháu nhà kia vừa ngoắc tay, đóng giấu xong. Cười xấu xa với nhau một hồi, sau đó hai người vui vẻ mỗi người nắm lấy một tay Bách Du cùng cậu lên máy bay.


Bách Du không hiểu chuyện gì, chỉ cảm thấy hình như quan hệ của Lưu Triệt và Trân Châu lại tốt thêm thì phải. Như vậy thì may quá, cậu có hơi lo sau này Trân Châu sẽ không thích Lưu Triệt nữa thì cả ba sẽ gặp khó khăn. Dù sao Trân Châu cũng còn nhỏ, ai biết sau này chuyện sẽ thế nào, nhưng hiện tại chỉ cần nhìn thấy hai người là Bách Du đã hạnh phúc.


Trân Châu là cháu gái của cậu, con bé giống như là con gái cậu, Bách Du tin rằng Trân Châu sẽ không bao giờ giống như những người khác mà nghĩ sai về cậu. Cậu chỉ lo lắng vì chuyện quan hệ của mình và Lưu Triệt sau này con bé sẽ phải chịu những tổn thương không đáng có.


Bách Du lo nghĩ cho con bé, nhưng không biết rằng Trân Châu rất mạnh mẽ. Bé không cảm thấy quan hệ của hai người có gì sai, nếu bạn bè không thể chấp nhận được hoàn cảnh gia đình bé vậy thì nghỉ chơi. Nhiều năm sau này khi Trân Châu đã lớn, con bé vẫn luôn rất hạnh phúc vì lúc đó mình đã chọn đi theo Bách Du, để có một cuộc sống thực sự đúng nghĩa. Có hai người bố luôn yêu thương mình, đó là điều hạnh phúc nhất đời Trân Châu.


( người ta thường nói bố thì hợp với con gái, Trân Châu quả này là tình thương gấp bội)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi