MỐI TÌNH DANH MÔN: CỤC CƯNG TRĂM TỶ CỦA ĐẾ THIẾU

Editor: Quỳnh Nguyễn

Danh Khả còn không kịp mở miệng trả lời, nữ giúp việc thu thập tủ rượu ở một bên đã lạnh giọng nói: "Cô ta còn có thể có cái gì? Lần trước cũng đã bị ngủ muộn, vẫn là cái không sạch sẽ, đừng nói cho tôi hiện tại lại bị ngủ toàn thân đau, cười chết."

Cô ta vừa xoa cái bàn, vừa cười lạnh nói: "Thanh Mai cô để cho cô ta xuống đi, cho dù tiên sinh đi rồi cũng phải xuống chờ, đừng làm cho cô ta tiếp tục nán lại trong phòng tại tiên sinh."

Tiên sinh chưa bao giờ lưu loại phụ nữ bán đứng thân thể qua đêm này, cô gái này là cái thứ nhất, nhưng chỉ nhưng chỉ sợ đợi lát nữa cũng là cái loại một tờ chi phiếu đuổi đi mất.

Đối với các cô người như thế không cần bất kỳ cái gì hoà nhã, các cô cũng không đáng không đáng giá, dựa vào cái gì bọn họ đau khổ cay đắng bán đứng sức lao động, quanh năm suốt tháng lấy tiền bạc còn không bằng loại phụ nữ bán một buổi tối lấy thù lao cao này?

Không phải là dựa vào khuôn mặt dễ nhìn sao? Đợi các cô già, bị chơi nát vụn xem đàn ông nào còn nguyện ý muốn loại phụ nữ này!

Thanh Mai quay đầu nhìn cô ta một cái, nhịn không được trách cứ: "Nói chuyện đừng khó nghe như vậy."

Nói như thế nào cũng là cái cô gái yểu điệu, nhỏ hơn so với các cô, nhìn sắc mặt quả thật không tốt lắm, ở trước mặt người ta nói ra loại nhục nhã này mà nói, thật sự có phần quá phận rồi.

Lan Hoa bĩu môi không nói, nhưng ánh mắt ánh mắt nhìn Danh Khả cũng vẫn lại là chán ghét thật sự.

Danh Khả hít sâu một hơi, chịu đựng đau nhức dưới thân, bọc chăn chăn từ trên giường lật chuyển xuống.

Chống lại ánh mắt ân cần của Thanh Mai cô lắc lắc đầu ý bảo chính mình không có việc gì, liền quấn chăn đi tới phòng tắm.

Sau khi cô rời khỏi Thanh Mai mới thấy những cái đỏ sậm này trên khăn trải giường, vừa thấy nhất thời nhịn không được hô nhỏ: "Trời ạ! Chảy nhiều máu như vậy, tiên sinh... Quá lăn qua lăn lại rồi."

Đổ máu? Lan Hoa có phần không thể tin được, nhưng vẫn lại là đi tới, cúi đầu vừa thấy, nhất thời bị hồng mai lấm tấm nhiều điểm trên giường sợ tới mức thay đổi sắc mặt.

Chính giữa có một mảnh diện tích khá lớn, địa phương khác cũng có một chút như thế, xem ra đêm qua tình hình chiến đấu nơi này quá mức kịch liệt, đã có thể dùng vô cùng thê thảm để hình dung để hình dung rồi.

Cô như thế nào đều đã không nghĩ tới cô bé này thực ra là lần đầu tiên, rõ ràng thượng một hồi đã nhìn đến thấy cô thân thể trần truồng từ trên giường tiên sinh bọn họ bò xuống, cô cô còn tưởng rằng đồ cũ người khác chơi đùa.

Nhưng mà bây giờ...

Hai người nhìn nhau một cái, trong lòng đồng thời không khỏi rùng mình một cái.

Nếu là lần đầu tiên tiên sinh bọn họ cũng nên nhiều thương tiếc, cư nhiên lăn qua lăn lại thành như vậy, trách không được vừa rồi nhìn sắc mặt của cô có phần không quá đúng lắm, dường như quá trắng xanh chút.

Thanh Mai liếc Lan Hoa một cái, đáy mắt có vài phần trách cứ.

Lan Hoa lại nhún vai, bĩu môi nói: "Tôi làm sao mà biết? Cô cũng không phải lần đầu tiên bò lên trên giường tiên sinh."

"Đừng nói nữa, mau thu dọn được rồi." Thanh Mai không nghĩ muốn nói cái đề tài này, xếp chăn mền tốt thuận tiện giơ tay lên đem đem khăn trải giường khăn trải giường dính đầy vết máu kéo xuống nhét vào trong xe đẩy.

Danh Khả trong phòng tắm căn bản không có chú ý tới các cô đang nói cái gì, sau khi đi vào cô cô cũng vẫn xem toàn thân chính mình bên trong cái gương kia, nhìn nhìn vết đọng loang lổ toàn thân cùng với đôi mắt hơi chút sưng đỏ sưng đỏ kia.

Nhớ tới bộ dáng đêm qua cô khóc rơi lệ dưới thân Bắc Minh Dạ cũng không biết là là hối hận hay là lòng còn sợ hãi, cô cư nhiên sống sót, bị lăn qua lăn lại thành như vậy lại vẫn còn sống như kỳ tích.

Cô vốn tưởng rằng người đàn ông kia nhất định sẽ giết chết cô, nhưng mà ̣ dù cho còn sống thân thể cũng đã không sạch sẽ rồi.

Cô níu chặt chăn quấn ở trên người, muốn khóc mới phát hiện nước mắt sớm chảy khô đêm qua hiện giờ liền ngay cả nửa giọt đều đã không rơi được.

Cứ nhìn mình trong gương như vậy, không biết nhìn bao lâu, đến lúc hai cái đùi không có một chút khí lực đứng, cơ hồ muốn ngã xuống cô mới đỡ bồn rửa tay miễn cưỡng đứng thẳng thân thể đem chăn xốc lên không dám lại nhìn vết loang lổ trên người do người nọ làm.

Đi đến phía dưới vòi hoa sen đem chính mình hoàn toàn rửa sạch một lần, nhưng dù cho cô có thể có thể rửa đi mùi anh trên thân mình cũng không rửa sạch sẽ những cái dấu vết bị anh lăn qua lăn lại này.

Hôm nay là chủ nhật, ngày hôm qua cô lừa gạt Tiếu Tương nói cô phải về nhà ở, như thế tối hôm nay thì sao?

Dù cho tối hôm nay không cần trở về nhưng buổi sáng ngày mai cô cũng phải đi học, những cái hôn ngân trên cổ này có biện pháp nào mới có thể giấu diếm được Tiếu Tương?

Còn có, hiện tại hai cái đùi đau nhức thành như vậy, đợi ngày mai trở về có thể vẫn lại là một dạng hay không? Nếu vẫn đau nhức như vậy nhất định không thể gạt được ánh mắt lợi hại của Tiếu Tương.

Trong lòng cô thật sự cực kỳ sầu, sầu gần như muốn khóc rống lên.

Cuộc sống của cô vốn cực kỳ an tĩnh vì sao bỗng nhiên biến thành như vậy?

Cô nhắm mắt lại, dùng lực xoa thân thể của chính mình, giống như là muốn đem toàn bộ vết bẩn trên người rửa xuống, cũng không biết tẩy sạch bao lâu mãi đến Thanh Mai tới gõ cửa ý thức của cô mới từ trong hoảng hốt từ từ nhặt về.

Cô bé kia trốn vào phòng tắm đã thật lâu, cân nhắc cô có thể là xấu hổ ra ngoài đối mặt với các cô, sau khi Thanh Mai đem quần áo chuẩn bị cho cô đặt ở trên khăn trải giường mới mới đi tới gõ vang cửa phòng tắm: "Tiểu thư, quần áo của cô tôi để ở trên giường, tôi và Lan Hoa đã đem khăn trải giường thu dọn xong, hiện tại xuống làm chuyện khác. Tiểu thư nếu tắm xong liền sớm một chút xuống gặp tiên sinh đi, không biết tiên sinh có phải còn chờ ở trong đại sảnh hay không, mặc kệ như thế nào, không cần trêu chọc tiên sinh tức giận."

Đây đã là lần thứ hai cô ấy nhắc nhở cô không cần trêu chọc Bắc Minh Dạ tức giận, cô biết lòng dạ cái nữ giúp việc này vẫn lại là không tồi, mặc dù rất không muốn đối mặt, nhưng cô vẫn lại là bọc khăn tắm đem cửa phòng tắm kéo ra.

Chống lại ánh mắt Thanh Mai nhu hòa cô gật gật đầu, nhỏ giọng nói: " Tôi rất nhanh sẽ xuống, các ngươi đi xuống trước đi."

"Tôi đây và Lan Hoa trước tiên đi xuống rồi." Thanh Mai hướng cô nhợt nhạt cười cười, lúc đi lại nhịn không được nhỏ giọng an ủi: "Vừa rồi Lan Hoa nói chuyện không phải rất êm tai, tính cách cô ấy từ trước đến nay như vậy, nhưng người vẫn lại là không xấu, cô không cần giận cô ấy."

Danh Khả lắc lắc đầu, ngay cả khí lực trả lời đều đã cơ hồ không có.

Tức giận hay không tức giận với cái Lan Hoa mà nói có cái gì khác nhau? Dù sao hôm nay xong là cô có thể rời khỏi nơi này, dù cho mang theo vết thương đầy người nhưng ít ra từ nay về sau có thể thoát ly khống chế ác ma này.

Chờ Thanh Mai và Lan Hoa rời khỏi, nhìn cửa phòng bị đóng cô mới nhanh chóng lấy khăn tắm đem toàn thân trên dưới chính mình lau lau một lần, tóc dài cũng chỉ là vội vàng xoa xoa liền qua lấy quần áo các cô đưa tới mặc lên.

Sau đó lại trở lại trong phòng tắm, đem một đầu tóc dài chính mình chải chuốt.

Lúc từ trong phòng tắm ra ngoài cô mắt sắc thấy máy tính Bắc Minh Dạ để lại ở trên bàn, không biết dũng khíở đâu ra, cô cư nhiên cất bước đi tới, tay nhỏ ở trên muốn đem nó mở ra mà lại không dám.

Ảnh chụp San San có phải đều đã ở trong này hay không? Nếu đều đã trên máy tính tại đây chỉ cần cô xóa bỏ rồi...

Một lòng mãnh liệt bắt đầu chuyển động, trong lòng khẩn trương tới cực điểm, rốt cục cô vẫn lại là đem máy tính mở ra, muốn tìm ảnh chụp Danh San đặt ở bên trong cặp văn kiện kia một chút, cũng để cho mình xóa bỏ hoàn toàn.

Chỉ cần đem ảnh chụp xóa bỏ là cô có thể thoát khỏi Bắc Minh Dạ khống chế...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi