MỐI TÌNH DANH MÔN: CỤC CƯNG TRĂM TỶ CỦA ĐẾ THIẾU

Editor: Quỳnh Nguyễn

Trở lại phòng của anh ở lầu hai, Thanh Mai đưa tới cho Danh Khả hơn mười bộ quần áo mới đã giặt, ngay cả áo ngủ và quần lót nhỏ đều có.

Nhìn Thanh Mai bận rộn thu thập đông tây ở trước tủ quần áo, Danh Khả càng xem một lòng càng trầm lợi hại.

Bộ dáng này xem ra cô tựa hồ phải ở chỗ này qua một đoạn thời gian rất dài, hai mươi tỷ, hai trăm đêm, cho dù mỗi ngày đợi ở chỗ này cũng ít nhất thời gian nửa năm, lại trừ bỏ một chút ngày cô không tới nơi này...

Càng nghĩ càng trái tim băng giá, đơn giản không nghĩ.

Chờ Thanh Mai rời khỏi, cô thả nước nóng cho chính mình ngâm thỏa mái dễ chịu, thời điểm ra ngoài Bắc Minh Dạ còn chưa có trở lại.

Đồng hồ báo thức chỉ hướng 9 giờ rưỡi buổi tối, thì ra đã không còn sớm, một người không có việc gì cầm tạp chí ngồi ở trên giường lật xem.

Vận khí vẫn còn không tệ, cư nhiên lật đến vài tờ phỏng vấn tập đoàn Đế Quốc.

Thì ra tập đoàn Đế Quốc thật sự lợi hại như vậy, không chỉ có là thế lực lớn nhất Đông Lăng, liền ngay cả Đông Phương quốc tế đều có thế lực bọn họ phân bố.

Đế Quốc tập đoàn tại Đông Lăng chính là lão Đại mà đại thiếu gia tập đoàn Đế Quốc tổng giám đốc đương nhiệm Bắc Minh Dạ lại càng là nhà giàu nhất Đông Lăng, quả thực đáp lại câu nói đùa kia của Tiếu Tương, người ta tùy tiện dậm chân Đông Lăng cũng phải run rẩy hơn mấy ngày.

Người đàn ông này... Cư nhiên lợi hại như vậy, chỉ là đáng tiếc trên tạp chí chụp anh quay mặt, một gương mặt nghiêng đã là mê chết người không đền mạng nếu như chụp chính diện không biết muốn mê đảo bao nhiêu nữ nhân.

Không biết chính mình đã suy nghĩ cái gì, cũng không biết suy nghĩ bao lâu, bản tạp chí kia từ các ngón tay của cô trượt xuống bên cạnh, đầu cô vừa lệch, hoàn toàn ngủ.

...

Lúc Bắc Minh Dạ trở về nhìn thấy một màn tuyệt đẹp này, cô gái ngủ ở trên giường của anh, bộ áo ngủ mỏng nhạt trên người kia bởi vì không để ý xoay người rộng mở hơn phân nửa.

Hai bắp đùi thon dài lộ ở ngoài mền, trong đó một chân duỗi đến bên giường, chân nhỏ đã thò ra mép giường giống như tùy thời đều có thể rơi xuống.

Anh nhịn không được đi tới, ánh mắt từ chân nhỏ tuyết trắng một đường hướng lên trên...

Hô hấp anh có vài phần hỗn loạn, cũng dồn dập, cư nhiên giống tiểu tử mới lớn, thấy một màn như vậy đã nghĩ bổ nhào tới, đem cô phá gỡ ăn vào bụng.

Hơi giận buồn bực chính mình thiếu kiên nhẫn, cho nên anh đem phần kích thích kia cường bạo đè ép trở về, xoay người đi vào phòng tắm tính toán tắm rửa một cái, tẩy đi phong quang tốt đẹp không ngừng quấn quanh cả đầu.

Bị thân thể một nữ nhân tác động thất tình lục dục, kỳ thật không phải một chuyện tốt, đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Đế Quốc như thế nào có thể không khống chế được như vậy?

... Hơn mười phút sau, Danh Khả trong lúc ngủ mơ bỗng nhiên rầu rĩ hừ một tiếng, mơ mơ màng màng chỉ cảm thấy có vật nặng đặt ở trên thân mình, sau khi áp xuống tới liền có một đôi tay điên cuồng du tẩu trên người cô....

Thân thể một trận đau đớn, đau quá...

Cô trừng mắt nhìn, lông mi còn sót lại nước mắt chảy xuống, trên gối có vài giọt nước, đảo mắt thành một đóa bọt nước trong suốt.

Người đàn ông phía sau bỗng nhiên hướng trên lưng cô gần sát, cảm nhận được thân thể của cô ở trong một cái nháy mắt cứng ngắc, Bắc Minh Dạ nhíu nhíu mày, ánh mắt rơi vào cánh tay dài chính mình trên thân hình nho nhỏ này.

Trên cánh tay nhỏ mảnh yếu ớt tùy thời đều đã có thể cho người ta dễ dàng vặn đứt tràn đầy vết đọng xanh tím loang lổ, tất cả đều là thời điểm anh động tình cấu ra, nói không rõ là cái cảm giác gì, chỉ là có phần tư vị là lạ, một chút đắc ý mà lại không thể không bắt đầu vì cô suy xét tình hình ngày mai đến trường.

Mùa đông có lẽ khá tốt chút, có thể mặc tay áo dài nhưng hiện tại là tháng sáu, nha đầu kia vì không cho người nhìn ra nhất định sẽ mặc tay áo dài.

Còn có hôn ngân trên cần cổ cô.... Đại khái còn muốn chọn một áo cao cổ đi, anh làm cho người ta mua quần áo cho cô, phỏng chừng không có phong cách như vậy.

Anh không biết chính mình suy nghĩ cái gì cư nhiên thay cô tính toán mặc ngày mai, trong lòng có phần phiền muộn, anh bỗng nhiên buông cô ra dựa đầu giường, từ trong ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra xì gà.

Danh Khả không quay đầu lại cũng biết giờ phút này anh nhất định lại là bị sương khói quanh quẩn tuyệt sắc, mỗi khi anh hút thuốc bộ dáng kia luôn luôn đặc biệt đẹp, liễm diễm phong tình là nữ nhân đều sẽ bị anh hấp dẫn.

Đáng tiếc, người đàn ông tốt như vậy ở trên giường thô bạo cùng điên cuồng làm cho người ta khó có thể tưởng tượng.

Cho tới bây giờ, rõ ràng cực kỳ mệt nhọc, lại bởi vì thân thể cực độ không thoải mái, cô ngủ không được.

Hai người, một người ngồi một người nằm, mặc dù thân thể vừa mới dán sát thân mật như thế nhưng hai người đều biết hai trái tim cách xa nhau đâu chỉ cách xa vạn dặm?

Có lẽ bọn họ cũng sẽ không để ý, anh chỉ là chính mình muốn, mà cô dưới thủ đoạn và tính toán của anh bị buộc cho anh có hết thảy mong muốn.

Phiền chán trong lòng Bắc Minh Dạ cũng không có theo hành động hút thuốc mà tán đi, ngược lại là càng phiền muộn thậm chí có một loại kích thích đem xì gà tắt lại đè cô.

Kích thích khác thường tới quá nhanh quá mãnh liệt, sống nhiều năm như vậy cho tới bây giờ chưa thử qua như vậy.

Buổi tối trở về nhìn thấy bộ dạng cô ngủ say khờ khạo đã kích thích rối tinh rối mù nhưng anh nhịn, cho rằng tắm rửa một cái là có thể đem cái loại dục vọng không hiểu này rửa đi, không nghĩ tới nhưng là càng tẩy càng khó, đến cuối cùng chỉ vội vàng đem chính mình rửa ngay cả áo ngủ cũng chưa mặc liền trực tiếp ra cửa đè lên cô.

Người đàn ông hai mươi bảy hai mươi tám tuổi còn giống như tiểu tử mới lớn, kích thích không thể vãn hồi ngay cả anh cái đương sự này đều đã cảm thấy được không thể tưởng tượng nổi.

Rốt cục vẫn lại là nhịn không được đem xì gà trong tay dụi tắt, biết cô không có ngủ anh trực tiếp giữ điện thoại vô tuyến phân phó Mạnh Kỳ chuẩn bị mấy bộ cao cổ tay áo dài cho tiểu thư nhưng bảo đảm quần áo tuyệt đối không nóng, mới lại nằm xuống bên cạnh cô, đưa tay từ cổ cô xuyên qua....

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi