MỌI VIỆC ĐỀU HỢP CHẲNG KIÊNG KỊ GÌ!

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện

Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |

Dưới chân núi Vạn Phong có một con sông lớn tên là Lãm Nguyệt. Bởi vì thế núi hiểm trở, đường xá khó đi, lại nhiều giặc cỏ quấy phá nên dần dà những tiểu thương qua lại nơi này đều ưa chuộng đi bằng đường thuỷ. Cũng may nơi này có một con sông lớn, bằng không nó hẳn sẽ trở thành một nơi hẻo lánh.

Hôm nay trên sông có rất nhiều tàu thuyền chở khách dừng sát bến cảng, Lão Ba Vương đang tiếp đón khách lên thuyền, phần lớn bọn họ là mấy thương nhân lên núi buôn hàng về bán. Trong mấy người khách hôm nay, lão ấn tượng nhất là một đôi vợ chồng trẻ. Anh chồng buôn bán cây thuốc, nghe nói lúc này đang đưa hàng đến thị trấn tiếp theo để bán, bên cạnh còn dẫn theo hai người hộ vệ. Cô vợ nhỏ của anh ta thì sáng sủa, chưa nói đã cười, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh. Rất ít người đi ra ngoài buôn bán lại dẫn theo cả vợ đi cùng, do dù có dẫn theo cũng chỉ là mấy cô vợ lẽ, nàng hầu mua ở bên ngoài mà thôi. Nhưng lão Ba Vương thấy cô vợ nhỏ kia hoạt bát lanh lợi, cử chỉ của hai người lại rất thân mật, thoạt nhìn chẳng những giống một đôi vợ chồng bình thường, mà còn khiến cho người ta hâm mộ không thôi.

Tiếc rằng từ sau khi lên thuyền, tàu chở khách rời bến thì cô vợ nhỏ kia không đi ra ngoài nữa. Con gái của lão Ba Vương đến đưa cơm cho hai người mới biết cô vợ nhỏ bị say sóng, nằm ẹp trên giường cả ngày.

Sông Lãm Nguyệt nước chảy xiết, gió thổi mạnh, mấy vị khách lần đầu đi thuyền không chịu nổi cũng dễ hiểu. Lão Ba Vương gọi con gái đưa cho đôi vợ chồng trẻ một chút thuốc mỡ bôi trên trán, có lẽ sẽ đỡ say sóng hơn.

Con gái của lão cầm lọ thuốc mỡ đến gõ cửa phòng của đôi vợ chồng trẻ. Người ra mở cửa vẫn là thanh niên kia, y đón lọ thuốc, híp đôi mắt phượng cười với cô rồi như nói lời cảm ơn. Thấy nụ cười này, Con gái lão Ba Vương thẹn thùng đỏ mặt, tuy trên thuyền có rất nhiều khách tới lui nhưng người điển trai như thanh niên này quả thật rất hiếm thấy.

Đúng lúc này, trong phòng lại có tiếng động, cô gái đang nằm trên giường ngồi dậy nôn khan một trận. Thanh niên khẽ nhíu mày bước đến ngồi bên mép giường vỗ nhẹ lưng cho nàng.

Dưới ánh đèn mờ ảo, cô gái nằm xuống sau rèm mỏng, sắc mặt của nàng tái nhợt, đôi mắt khép hờ tựa như đang suy nghĩ điều gì. Thanh niên ngồi bên mép giường lấy một ít thuốc mỡ, nhẹ nhàng bôi lên hai huyệt Thái Dương của nàng.

Nhìn thấy cảnh này, cô gái đứng trước cửa bỗng hơi thất thần, mãi đến khi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt ác liệt lạnh lùng của thanh niên nọ cô mới nhận ra mình đã thất lễ, vội khép cửa phòng giúp hai người rồi chạy đi.

Sau khi cửa phòng đóng lại, khoang thuyền yên tĩnh trở lại. Một mùi thơm mát mẻ toả ra từ thuốc mỡ bôi trên da, thoang thoảng khắp phòng. Thu Hân Nhiên không thích mùi kia lắm, vung tay đánh một cái lên cánh tay của thanh niên bên cạnh. Cái đánh kia nhẹ tênh, chẳng đau cũng chẳng ngứa. Hạ Tu Ngôn nhếch môi cười nhẹ, đi đến chậu nước sạch trong phòng rửa tay.

“Em thấy hối hận khi theo tôi đến đây rồi à?”

Thu Hân Nhiên nằm trên giường, thều thào đáp lại:

“Ai mà ngờ được đi đường thuỷ cũng không dễ chịu hơn đi đường bộ bao nhiêu chứ.”

Hôm nay trời vừa tảng sáng, Hạ Tu Ngôn đã định ra ngoài. Y vừa mở cửa phòng đã thấy Thu Hân Nhiên đứng chờ ở trước cửa, dáng vẻ như đang ôm cây đợi thỏ. Lúc nàng vừa thấy y thì quan sát trang phục trên người của y một lượt rồi cười nói:

“Chẳng biết Hầu gia đang định đi đâu thế?”

Thấy Hạ Tu Ngôn chỉ nhíu mày không đáp, nàng nhìn quanh một vòng rồi nhích lại gần nhỏ giọng thì thầm:

“Phải chăng ngài có dự định đi bằng thuyền đến thành tiếp theo?”

“Sao em biết?”

Thấy y không phủ nhận, Thu Hân Nhiên hài lòng nói tiếp:

“Tôi thấy mấy ngày nay Cao Thị vệ thường hay ra ngoài một mình. Hôm qua tôi gặp Chương tướng quân đã hỏi thăm một chút.”

Hạ Tu Ngôn nheo mắt, hỏi:

“Là Chương Dung nói cho em biết sao?”

“Là do tôi tự đoán được.”

Thu Hân Nhiên vội nói:

“Mấy ngày trước chúng ta bị tập kích nhưng vẫn chưa điều tra rõ lý do là gì, lúc này nếu cứ tiếp tục đi vào núi Vạn Phong hẳn sẽ bất lợi. Địch ở trong tối, ta ở ngoài sáng, Hầu gia lo lắng lên núi sẽ phát sinh nhiều biến cố nên mới tự lấy mình ra làm mồi câu để dụ bọn người kia ra, đúng hay không?”

Thấy y có vẻ thầm thừa nhận, Thu Hân Nhiên đắc ý nói tiếp:

“Nếu mục tiêu của đám người kia là ngài thì tất nhiên sẽ tận dụng cơ hội ngài ở một mình để ra tay, đến lúc đó ngài lại thả lưới hốt gọn cả một mẻ, tìm ra được người đứng phía sau.”

“Mới sáng sớm em ngăn tôi lại chỉ muốn nói mấy thứ này thôi sao?”

Thu Hân Nhiên mỉm cười nói:

“Nếu đã như thế sao Hầu gia không dẫn cả tôi theo nữa?”

“Ừm?”

Nàng hùng hồn nói tiếp:

“Vạn nhất đám người kia đến là vì tôi thì sao?”

Hạ Tu Ngôn không ngờ một người vô tâm vô tư như nàng lại nói ra được những lời này, chưa kể lúc nói chẳng có chút e ngại thẹn thùng nào. Y liếc mắt nhìn nàng, cười nhạo:

“Em chớ có thếp vàng lên mặt mình.”

Thu Hân Nhiên cũng không giận, nói tiếp:

“Nhưng dù sao cũng có khả năng mà.”

“Tôi thấy em là sợ đi đường núi rồi nên mới muốn đổi sang đi đường thuỷ, phải không?”

Thu Hân Nhiên vẫn mặt dày mày dạn, nói nói:

“Cái này cũng chỉ một phần thôi. Chủ yếu là tôi lo lắng cho an nguy của ngài nên mới muốn đi cùng ngài.”

Lời này vừa nghe qua đã biết nàng đang nói dối, ấy vậy mà lúc này Hạ Tu Ngôn lại liên tưởng đến lời của Hạ Trung: ‘… còn cảm thấy những người khác đều là kỳ đà cản mũi, hận rằng nơi này sao không chỉ có riêng mình và người trong lòng mà thôi.’ thì lời từ chối đã đến bên môi lại nhất thời không thốt ra được.

Thu Hân Nhiên nào biết trong lòng của y đang nghĩ cái gì, nhìn y bằng ánh mắt mong chờ sốt ruột. Mặt của y hơi nóng lên, dời mắt đi, ho khẽ một tiếng hỏi:

“Thật sự em muốn đi theo tôi sao?”

Thu Hân Nhiên nghe y có vẻ dao động thì biết ngay có hy vọng.

“Nếu không gây phiền cho ngài thì tôi muốn đi theo.”

Lần này ra ngoài thật sự rất nguy hiểm, không cẩn thận biết đâu lại gặp chuyện gì ngoài ý muốn. Ban đầu y đưa ra ý kiến này cũng bị đám người Cao Dương phản đối kịch liệt. Bây giờ nếu y dẫn theo nàng thì… Hạ Tu Ngôn rũ mắt, bên tai lại vang lên câu nói ‘hận rằng nơi này sao không chỉ có riêng mình và người trong lòng mà thôi.’ thì buông tay đầu hàng, trong lòng thở dài: Thôi, nếu nàng đã muốn ở riêng với y, lại không ngại sáng sớm đến trước phòng của y chờ đợi như thế, dẫn nàng theo thì thế nào. Dù sao với bản lãnh của y cũng đủ sức bảo vệ nàng an toàn.

Hạ Tu Ngôn từ tốn nói:

“Dẫn em theo cũng không phải không được nhưng…”

Thu Hân Nhiên lộ vẻ vui mừng, vội vàng nhìn y bằng ánh mắt tha thiết chờ mong. Y nhìn thấy ánh mắt của nàng, mất tự nhiên quay mặt đi nói tiếp:

“Lần này em phải theo sát bên cạnh tôi, nửa bước cũng không được rời khỏi, tránh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”

Đây là điều đương nhiên. Thu Hân Nhiên lập tức gật đầu đồng ý. Hạ Tu Ngôn nói thêm:

“Em đi đổi trang phục bình thường đi. Khi đi ra ngoài chúng ta sẽ giả làm một đôi vợ chồng.”

Nghe y nói giả làm một đôi vợ chồng, Thu Hân Nhiên hơi chần chờ. Hạ Tu Ngôn thấy vậy, hỏi:

“Em không bằng lòng à?”

“Cũng không phải, chỉ là…”

Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói:

“Nếu em và tôi không giả làm vợ chồng thì khi ở ngoài làm sao em có thể ở bên cạnh tôi nửa bước không rời chứ?”

Thì ra là thế. Thu Hân Nhiên gật đầu, đáp:

“Vẫn là Hầu gia suy nghĩ chu toàn.”

Lúc ấy nàng chỉ nghĩ đỡ đi một đoạn đường núi là tốt rồi, nào ngờ khi thuyền rời bến rồi mới phát hiện ra đi thuyền cũng chẳng tốt hơn đi xe ngựa bao nhiêu.

Lúc này Thu Hân Nhiên nằm trên giường chỉ đành tự an ủi mình rằng: Đằng nào cũng phải đi, đi đường thuỷ tiết kiệm hơn một nửa thời gian đi đường bộ, coi như bớt mấy ngày chịu khổ, cũng đáng giá.

Hạ Tu Ngôn lau sạch tay, vừa quay đầu thấy vẻ mặt có chết cũng không còn gì luyến tiếc của nàng thì trong lòng thấy buồn cười. Y đi đến bên giường khẽ đẩy nhẹ nàng, ra hiệu nàng dịch vào trong. Cô gái nằm trên giường mở to hai mắt, nhìn y với vẻ không tin được:

“Hầu gia cũng ngủ ở đây hả?”

Hạ Tu Ngôn liếc nàng, hỏi:

“Em muốn tôi ngủ trên sàn sao?”

Thu Hân Nhiên đương nhiên không dám. Hạ Tu Ngôn còn nói thêm:

“Hay em muốn ngủ trên sàn?”

Gió thổi mạnh, nước chảy siết, thuyền lắc lư dữ dội. Nàng nằm trên giường thấy khó chịu lắm rồi, nếu ngủ trên sàn hẳn sẽ càng khó chịu hơn. Thu Hân Nhiên âu sầu không thôi, nhưng rồi lại lắc đầu một cái nghĩ thầm, nếu bản thân mình không thích thì không nên đẩy cho người khác. Thế là sau một hồi đấu tranh nội tâm, nàng nhích vào bên trong một chút, nhường nửa giường lại cho thanh niên cùng phòng.

Hạ Tu Ngôn thấy bộ dáng cam chịu này của nàng thì trong lòng bật cười một tiếng, thổi tắt nến, để nguyên áo ngoài như vậy nằm xuống. Hai người đàng hoàng nhắm mắt ngủ trên một chiếc giường nho nhỏ, bên tai là tiếng sóng rì rào vỗ vào mạn thuyền, ban đêm vô cùng yên tĩnh.

Thu Hân Nhiên vuốt góc chăn, ban ngày ngủ quá nhiều nên lúc này nàng không ngủ được. Huống chi lại có thêm một người nằm cạnh như thế khiến nàng khó mà quên đi sự hiện diện của y. Thế là trong căn phòng yên ắng, nàng nhẹ giọng hỏi:

“Hầu gia, ngài có muốn đổi chỗ với tôi không?”

“Ừm?”

Hạ Tu Ngôn không mở mắt, định đáp lời thì nghe nàng rầu rĩ nói:

“Tôi sợ nửa đêm không khoẻ lại nôn trên người của ngài.”

Nàng cũng biết sát phong cảnh quá. Hạ Tu Ngôn im lặng một hồi mới nói:

“Ban đêm nếu có thích khách mò vào, em định ở bên ngoài lấy thân cản đao cho tôi sao?”

Người bên cạnh không nói thêm gì nữa. Hạ Tu Ngôn nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nhếch môi cười. Khoang thuyền khẽ lắc lư, đêm hè tĩnh mịch chỉ còn tiếng mái chèo khua nước đều đặn ở bên ngoài, cuối cùng y cũng cảm giác được nhịp thở của người bên cạnh dần dần nhẹ nhàng tựa như đã chìm vào giấc ngủ.

Chẳng biết vào canh mấy, Thu Hân Nhiên đang mơ màng bỗng cảm giác người bên cạnh trở mình. Nàng mở mắt nghiêng đầu bỗng thấy lúc này Hạ Tu Ngôn đang nằm nghiêng, quay lưng về hướng cửa ra vào, đối mặt với nàng. Trong phòng tối đen, ánh trăng mờ ảo chiếu qua khe cửa sổ khép hờ vừa vặn phát hoạ ra đường nét trên mặt của y, chỉ vài nét bút đã hoạ ra một gương mặt đẹp như ngọc.

“Em nhìn gì thế?”

Thanh niên đang nhắm mắt bỗng lên tiếng hỏi, nàng giật mình, chột dạ nhắm nghiền hai mắt, một hồi lâu mới lí nhí đáp:

“Không nhìn gì cả.”

Nàng vừa dứt lời thì nghe thanh niên bên cạnh cười khẽ. Nửa đêm nửa hôm lén nhìn trộm người ta, ấy vậy còn bị bắt tận tay như thế đúng là quá mất mặt. Thu Hân Nhiên xấu hổ, gương mặt nóng bừng, mãi lâu sau mới hỏi:

“Hầu gia không ngủ sao?”

“Ừm.”

Y nhắm mắt lại, một lát sau khẽ nói:

“Ở bên ngoài có người.”

Thu Hân Nhiên hoảng hốt, đôi mắt to tròn trừng lớn trong màn đêm, trong lòng cảm thấy căng thẳng, giọng nói cũng hơi run run:

“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?”

“Đã có tôi ở đây, em sợ cái gì.”

Tuy vậy nhưng Thu Hân Nhiên vẫn không nhịn được, trở mình quay mặt ra cửa, cẩn thận từng chút nhìn ra bên ngoài. Mặc dù ban đêm không thấy rõ lắm nhưng mượn ánh đèn bên ngoài thì nhìn được một bóng đen đang đứng ngoài cửa.

Nàng nắm chăn mềm, thu lại ánh mắt chợt thấy thanh niên nằm cạnh đã mở mắt ra tự khi nào. Ánh trăng chiếu vào trong mắt của y gom thành một điểm sáng, sáng ngời trong màn đêm. Thu Hân Nhiên sững người, một lát sau mới hỏi:

“Đây là đồng bọn của mấy kẻ đã mai phục tại hẻm núi sao? Quả nhiên bọn chúng nhắm đến Hầu gia hả?”

“Nói không chừng em mới là mục tiêu của bọn chúng.”

“Trước đó Hầu gia đã nói tôi chớ thếp vàng trên mặt cơ mà.”

Thu Hân Nhiên nhỏ giọng lẩm bẩm, lại hỏi:

“Bọn hắn muốn làm gì đây?”

“Hẳn là đêm nay chúng chỉ thám thính tình hình thôi.”

“Vạn nhất bọn chúng cầm đao lao đến thì sao?”

Thu Hân Nhiên căng thẳng cắn móng tay, hỏi:

“Hoặc là phá giấy dán cửa sổ ném thuốc mê vào cho chúng ta mê man rồi mới chạy đến.”

Hạ Tu Ngôn buồn cười, hỏi:

“Em nghe mấy chuyện này ở đâu đấy?”

“Thì mấy đệ tử xuống núi trở về kể lại đó.”

Thu Hân Nhiên ra vẻ chững chạc, trải đời, nói:

“Hầu gia không có nhiều kinh nghiệm trên giang hồ, chưa nghe qua cũng phải.”

Thì ra nàng nói quanh co một vòng cuối cùng mắng y thiếu hiểu biết. Hạ Tu Ngôn híp mắt, tựa như nhìn nàng cắn móng tay không thuận mắt, vươn tay cầm tay của nàng xuống. Bàn tay ấm áp của y phủ lên tay làm Thu Hân Nhiên bỗng hoảng hốt. Lúc này một tiếng mở cửa ở phòng sát vách vang lên, sau một loạt tiếng sột soạt nho nhỏ, cả khoang thuyền lại chìm vào yên tĩnh.

Cô gái nằm trên giường thở phào, xem ra Hạ Tu Ngôn nói không sai, đêm nay đám người này hẳn là đến thăm dò chứ chưa định ra tay. Nhưng lúc này không biết bọn chúng có cả thảy mấy người, rốt cuộc là kẻ nào.

Hạ Tu Ngôn liếc nàng một cái, trong lòng hiểu nàng đang suy nghĩ cái gì, nói:

“Em ngủ đi. Đêm nay bọn chúng sẽ không đến nữa đâu.”

Đúng là lúc này có suy nghĩ thêm cũng vô ích. Hai người nằm nhìn nhau một hồi, nàng nhỏ giọng hỏi:

“Hầu gia không ngủ được sao?”

Người nằm bên cạnh không phủ nhận, lát sau mới nói:

“Em niệm một đoạn kinh hồi trước đã niệm ở núi Phục Giao đi.”

“Vậy tôi đổi một bài khác cho ngài nhé, tôi thuộc nhiều bài lắm.”

Đạo sĩ nhỏ tựa như tìm được đất dụng võ cho đám kiến thức nhiều năm dày công học tập của mình. Nàng có vẻ khoe khoang, tự mãn nói:

“Tôi sẽ niệm cho ngài một đoạn “Kinh Thanh Tĩnh” nhé.”

Thấy người trước mặt nhắm mắt lại, khoé miệng mỉm cười không hề lên tiếng từ chối, Thu Hân Nhiên hắng giọng rồi nhắm mắt lại, bắt đầu tụng niệm: ‘Lão quân giảng: Đại đạo vô hình, sinh dưỡng thiên địa; đại đạo vô hình, vận hành nhật nguyệt…’

Dường như thuyền chờ bọn họ đi đến một khúc sông nước chảy hiền hoà, tiếng gió dữ đội và tiếng sóng mãnh liệt đã dần dần biết mất, xung quanh chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran. Tiếng tụng kinh của đạo sĩ nhỏ cũng dần dần chậm lại, từng chữ từng từ tựa như nối liền với nhau, cuối cùng hoàn toàn biến mất.

Hạ Tu Ngôn mở mắt ra, lẳng lặng nhìn thiếu nữ bên cạnh đã say giấc nồng. Búi tóc của nàng xoã tung, một mái tóc đen tuyền toả trên gối đầu. Dưới ánh trăng bạc, làn da của nàng trắng nõn mịn màng, trên trán có một vết sẹo nhàn nhạt, tựa như là vật gì đó đánh bị thương.

Thanh niên vươn tay khẽ chạm nhẹ lên vết sẹo hình trăng non đó, ánh mắt nặng nề, một hồi lâu mới chầm chậm nhích lại gần. Y ngừng hô hấp lại theo bản năng, cẩn thận hôn lên đó một nụ hôn kiềm chế.

– Hết chương 79 –

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi