MÓN NỢ NGỌT NGÀO

Rào...rào...rào... 

Tôi liên tục hất làn nước mát lạnh vào mặt mình, có cảm giác dễ chịu hơn một chút. Không sao đâu, không sao đâu, chỉ là một tai nạn nhỏ thôi, với lại Nam chỉ là một cậu nhóc, thau tôi những mấy tuổi, cứ coi như là một nụ hôn của đàn chị dành cho người em đi, không sao... 

Nhưng...Minh, anh nhìn thấy mất rồi. Nhưng anh không có phản ứng gì, vẫn thế bình thản, lạnh lùng và kiêu ngạo. Và tôi changr có lí do gì để cảm thấy có lỗi với Minh cả, phản ứng vủa tôi lúc đó thật buồn cười, cảm giác mình giống một con ngốc ngây ngô vậy. 

Tôi và Minh, kết thúc từ lâu rồi mà. 

- Haizaa... 

- Chị Quỳnh, chị không sao chứ? 

Vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, kịp thở dài một cái, Nam đã chạy tới, lo lắng hỏi tôi. Dáng vẻ rất đáng yêu. 

- À, ừ, tôi không sao. Có hơi hoảng hốt một chút thôi. Xin lỗi cậu nhé.- Tôi cười nhẹ, một điệu cười rất khách sáo. - Cậu không sao là tốt rồi, một rắc rối đáng yêu đấy chứ. 

Tôi nhe răng cười tươi, kiễng chân lên xoa xoa đầu cậu em trẻ con, tóc Nam mềm thật đấy, lại còn thơi nữa. 

- Tóc cậu đẹp đấy. Quên chuyện vừa rồi đi nhé. 

Tôi làm bộ dáng của một người chị rồi vẫy tay bổ đi. Nhưng chưa bước được ba bước... 

- Em sẽ không quên chuyện này dễ dàng đâu, vì em rất thích chị.- Minh nói, giọng điệu trẻ còn ngày nào không còn nữa. 

- Ừ, tôi biết. - Tôi cười vui vẻ- Tôi cũng rất thích cậu. 

- Không phải thích theo kiểu đó, chị đừng coi em là trẻ con, em đối với chị là tình cảm yêu đương nam nữ.- Cậu nhóc giải thích, giọng điệu rất kiên định. Tôi không cảm thấy có sự vô tư, tự nhiên từ trong câu nói đó. 

Nhưng cho dù thế nào, thì tôi đã nói trước rồi, tôi chưa sẵn sàng cho bất cứ cuộc tình nào, vì trái tim tôi...chứa trong đó là một hình bóng khác rồi. Mãi mãi sẽ như thế. 

- Cậu...cậu biết gì về tôi, một cái tên, một cô gái mới gặp vài lần, nhiều quá nhỉ? - Tôi mỉa mai.- Liệu có đánh để cậu dành trái tim quý giá của cậu ra không. 

Tôi đưa đôi mắt đầy cao ngạo lên nhìn Nam với tư cách một người có kinh nghiệm hơn cậu nhóc. 

- Tình yêu không nhất thiết là phải có thời gian, em đã yêu chị ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

- Đừng nói thế nữa, nó thật ngớ ngẩn. 

- Nó không ngớ ngẩn, tại sao chị không chịu tin em.- Nam khẳng định. 

- Tôi tin cậu, nhưng tôi không có khả năng để đáp ứng nổi niềm tin đó của cậu. Tôi không xứng đáng. Tôi chính là vợ cũ của anh Minh mà mọi người vừa nhăsc đến. 

Khômg gian im ắng... 

- Đừng tỏ thái độ như thế, cậu không nghe nhầm đâu. Tôi là một cô gái làng chơi hèn hạ làm tất cả chỉ vì tiền. Bám chân đại gia ngoan cố không buông, rồi bỏ đi khi mục đích hoàn thành cũng với một đống tài sản lớn. Tôi là thế đấy, cô gái nhơ nhuốc. Thế cậu còn có thể thích tôi được nữa không. 

Tay cậu nhóc từ bả vai của tôi trượt thõng xuống, buông trong không khí giống như một con chim gãy cánh. Xin lỗi nhé, nhưng chỉ còn cách này thôi, tôi không thể chấp nhận tình cảm của cậu giành cho tôi. 

- Đừng yêu nhiều quá, sẽ đau đấy. - Tôi là một trường hợp này. 

Tôi chậm rãi bước đi với nụ cười rất bình thản trên môi. Tôi biết chứ, tôi vừa giẫm đạp lên trái tim của một người không thương tiếc. Nhưng ít nhất, tôi vừ mới giúp cho một người không phải theo cái lối mòn của tôi mà đi, sẽ rất đau. 

- Chỉ là quá khứ thôi, em bây giờ là yêu chị, Lâm Vũ Quỳnh của hiện tại. Em sẽ không bỏ cuộc đâu. 

Tôi quay đầu lại mỉm cười: 

- Cậu khẳng định như thế à. 

- Em khẳng định- Nam ngước đôi mắt đầy kiên quyết nhìn tôi, nghiêm túc.- Cho dù chị có như thế nào em vẫn yêu chị, yêu đôi mắt vô tư, nụ cười trong veo của chị. Yêu tất cả. 

- Được rồi.- Tôi quay người lại, mỉm cười tiến lại phía Nam, đưa tay giật chiếc cavat trên cổ Nam khiến cậu ấy cúi xuống, tôi đặt lên môi cậy ấy một nụ hôn. 

Nụ hôn nhẹ nhàng, phớt qua rồi lập tức buông ra, nhìn dáng điệu ngỡ ngàng của Nam, tôi cười khẩy một cái, không phải là khinh bỉ cậu, mà là tôi khinh bỉ tôi đã không giữ đúng lời hứa sẽ yêu Minh mãi mãi. Tôi nói: 

- Vậy thì chúng ta...yêu nhau đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi