MỘNG THẤY SƯ TỬ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tú tài gặp quan binh, có lý cũng không nói được. Vấp phải một người như Dư Dương, hơn nữa trước đó còn động chân động tay với Lăng Tửu, công việc của Dư Phi ở Lão Kỳ quả thực là không thể giữ được nữa.

Trong lòng cô cũng biết, tuy chuyện này là do Lăng Tửu âm thầm gây chuyện, nhưng nhân viên đánh khách hàng, nói cho cùng vẫn là chuyện kiêng kỵ của tiệm cơm. Sau đó quản lý không nói gì với cô, hơn nửa là do Dư Dương giải quyết.

Hơn mười giờ tối, cô cầm mấy ngàn tệ tiền lương kết toán, tiền bồi thường và túi chườm đá bắt xe về nhà, nhìn những trung tâm thương mại đồ sộ được trang trí tỉ mỉ như hộp quà khổng lồ, tô điểm bằng đèn màu và vòng hoa.

Lễ Giáng Sinh vừa qua, một năm mới sắp tới. Nhưng cô rốt cuộc vẫn không kiên trì được nốt bốn ngày cuối cùng của năm này.

Nhưng biết làm sao?

Cô dạng tay dạng chân nằm ngửa trên giường, trên người bôi một lớp cao chữa bỏng MEBO dày, chườm túi chườm đá lành lạnh, hát một đoạn "Ta đứng trên thành ngắm cảnh núi" (*) rồi thiếp đi.

(*) Nguyên văn là "我正在城楼观山景 (Ngã chính tại thành lâu quan sơn cảnh)", một khúc trong vở kinh kịch Không thành kế.

Hôm sau, mặt trời vẫn mọc lên như thường lệ.

Dư Phi dậy khỏi giường, mở vòi hoa sen xối sạch lớp cao trên người đi, phát hiện ra những chỗ da tương đối non như trên tai, xương quai xanh và trước ngực vẫn còn đỏ, chạm vào hơi ran rát, những chỗ khác thì gần như đã khỏi hẳn. Thả tóc che đi một chút, ra cửa nhìn không ra có gì khác thường.

Ra ngoài luyện công buổi sáng xong, ăn sáng rồi trở về, lúc đầu đi ra phố dạo một chút, bắt đầu kiếm một công việc toàn thời gian khác, lại phát hiện ra máy sưởi trong nhà đã hỏng, bị dò nước.

Cô nghĩ, cái căn nhà rách nát này, ba ngày hai bữa lại kiếm chuyện cho cô làm!

Nghĩ lại thì, tiền thuê nhà chỉ có một ngàn, cô cũng đành nhịn, dứt khoát cho mình một ngày nghỉ, tìm bảo vệ tới sửa. Lăn qua lăn lại đến hơn mười giờ, bảo vệ nhễ nhại mồ hồi nói có lẽ không chỉ có mình nhà cô bị hỏng mà hệ thống sưởi của cả tầng đều ngừng hoạt động, sửa chữa khẩn cấp.

Dư Phi nghĩ, trời lạnh thế này, thật hay lắm.

Ở lại nhà thuê với ra ngoài đường cũng không có gì khác nhau lắm, cô bèn lấy tiền, đội mũ đeo găng tay, lên một chiếc xe đạp công cộng, đi trả tiền cho Dư Thanh.

Đạp xe đến cửa nhà Dư Thanh, chỉ thấy trên cửa chính treo một tấm biển "Nghỉ khám trước Tết âm lịch", cửa đóng kín.

Dư Phi hơi ngạc nhiên. Dư Thanh rất ít khi nghỉ khám, lần này nghỉ một cái là mấy tháng liền, khiến cô cảm thấy có chút không bình thường. Cô gõ cửa, mở cửa là một học trò họ Ninh. Cô chào một tiếng "Ninh sư ca", hỏi: "Bác sĩ Dư đâu ạ?"

"Đang ở trong xem bệnh đó." Ninh sư ca nhận ra cô, thấy mặt cô bị gió lạnh táp vào đỏ hồng, nói, "Sao cô lại tới đây?"

"Tới trả tiền." Dư Phi ngó qua cửa vào bên trong, "Không phải ông ấy nghỉ khám sao? Sao lại xem bệnh cho người ta vậy?"

"Là người quen lâu năm, tuổi đã cao, thầy không xem, ông cụ ấy chỉ sợ sẽ phải chịu khổ mất."

"Ồ." Dư Phi bám lấy khung cửa, một chân nhảy qua ngưỡng cửa cao cao vào trong, "Em vào đây."

Ninh sư ca cũng bám lấy cửa bất động, nói: "Tôi không cho cô vào, là cô kiên quyết xông vào đấy."

Dư Phi: "Vâng."

Dư Phi gõ cửa phòng vật lý trị liệu, Dư Thanh ở bên trong đáp: "Ai thế? Vào đi."

Dư Phi đẩy cửa đi vào, thấy bên trong có một ông cụ tóc bạc trắng đang nằm trên giường vật lý trị liệu, Dư Thanh ngồi trên cái ghế cạnh đó xoa bóp cho ông. Trên sofa đặt bên giường thì có một bà cụ mặt mày hiền hòa đang ngồi, đeo kính lão đọc sách.

Dư Thanh thấy là cô, không tỏ vẻ gì, cúi đầu tiếp tục sờ nắn, hai tay như chày sắt, ông cụ hừ hừ rên khẽ.

Dư Thanh hỏi: "Tới làm gì?"

Dư Phi đáp: "Trả tiền ạ." Cô lấy một phong bì ra.

"Để đó rồi ra ngoài đi."

Dư Phi "dạ" một tiếng, lập tức ra ngoài, lúc ra khỏi cửa thì liếc vào trong, phát hiện cả hai ông bà cụ đều đang nhìn cô chăm chú. Cô lại thấy một chân của Dư Thanh bó thạch cao, bên cạnh đặt một cái nạng đơn.

Cô lại hé cửa ra đi vào, "Chân bố sao vậy?"

"Ngã gãy. Đừng đứng ở đây ríu rít, người già cần an tĩnh."

Dư Phi nghe vậy lại ra ngoài.

Phòng vật lý trị liệu lại rơi vào yên lặng, hai ông bà trao đổi ánh mắt với nhau.

Lát sau, bà Thiện đẩy gọng kính lão lên, hỏi: "Dư Thanh, cô bé ban nãy vào đây là...?"

Dư Thanh lấy chân chuyển ròng rọc thay đổi vị trí ghế, công phu trên tay không ngừng lại. Ống tay áo ông cuốn lên thật cao, hai cánh tay cường tráng mạnh mẽ, gân cốt vì dùng lực ngầm mà căng lên, nhìn như được làm bằng xi măng.

Vẻ mặt ông trở nên lạnh lùng, im lặng một lúc lâu mới đáp: "Là con gái út của tôi."

Câu trả lời này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bà Thiện, kinh ngạc một lúc vẫn chưa hồi thần được. Ông Thượng nhổm người lên, quay đầu nói: "Dư Thanh, chuyện cười này anh kể cũng hơi lố rồi, tôi biết anh hai mươi năm nay, nào đã từng nghe anh có con gái bao giờ đâu! Còn lớn vậy nữa chứ!"

Dư Thanh ấn ông Thượng nằm xuống. Câu mở đầu đã nói ra được rồi, những câu phía sau cũng không còn khó khăn vậy nữa.

"Lão Thượng, lúc còn trẻ tôi cũng từng phạm sai lầm."

Hai ông bà hơi sửng sốt, rất nhanh sau đó đã phản ứng kịp. Ông Thượng hỏi: "...Đứa nhỏ này giờ đang làm gì?"

"Cũng chưa có việc làm gì ổn định, đang làm nhân viên trong nhà hàng. Nó học diễn xướng, vừa thi nghiên cứu sinh vào học viện hí khúc."

"Con bé tên gì?"

"Dư Uyển Nghi."

"Ồ..."

Gần mười hai giờ, hai ông bà làm xong một lượt vật lý trị liệu, bà Thiện đỡ ông Thượng ra ngoài cửa, Dư Thanh chống gậy đứng lên, hỏi: "Thằng cháu ngoại nhà ông bà hôm nay không đến đón hai người được à?"

Bà Thiện nói: "Ba nó lên Bắc Kinh mở cuộc họp cấp cao gì đó, nói là mất bốn ngày, bắt nó đi theo toàn bộ hành trình. Đêm nay nó mới về được."

Dư Thanh chuyển mắt, nói: "Hai người đồng ý cho cha con họ ở chung vậy à?"

Bà Thiện thở dài: "Bọn tôi cũng đâu phải người không thấu tình đạt lý. Vốn đã mất mẹ, sao có thể không cho nó gặp ba? Hơn nữa ba nó ấy à... Aiz, nói thế nào nhỉ, nhiều năm như vậy, đối xử với Tiểu Bạch Tử rất tốt, đối với hai bọn tôi cũng... Aiz, quên đi, một lời khó nói hết, bao giờ có thời gian chúng ta ngồi xuống nói tỉ mỉ sau."

Dư Thanh nhướng mày, không nói gì.

Mở cửa ra, mùi thơm cơm nước lâu ngày không gặp phả tới, hai ông bà và Dư Thanh đều phấn chấn hơn hẳn.

Ninh sư ca vui vẻ chạy lại: "Thầy, bữa trưa làm xong rồi, hai cụ cũng ở lại ăn đi, là làm theo thực đơn thầy kê cho hai cụ đó."

Dư Thanh nâng mắt, ánh mắt sắc bén nhìn anh ta: "Mấy đứa làm?"

Ninh sư ca hơi sợ ông, né tránh ánh mắt ông, không dám hé răng.

Dư Phi chắp tay sau mông đứng trong sân trước cửa bếp, phía sau là trời cao mây nhạt, gió nhẹ thoáng đãng, cô đứng như một gốc tùng cao ngất, nói:

"Là con làm."

***

Bà Thiện xuất thân là đại tiểu thư, lúc nhỏ không phải hầu ai bao giờ. Ở với ông Thượng nhiều năm như vậy cũng chỉ miễn cưỡng học được cách nấu cơm, nhưng tay nghề chỉ sơ sơ, vậy nên bình thường hai ông bà ăn trong căng tin trường tương đối nhiều.

Mấy ngày nay, ông Thượng phải ăn bữa ăn dinh dưỡng theo đợt vật lý trị liệu do bà Thiện nấu, nhắm mắt nhắm mũi mà ăn cũng không dám chê ra ngoài miệng. Bà Thiện ăn chung với ông, cũng biết là không ngon, nhưng không kéo nổi thể diện xuống thẳng thắn nhận, đành trách thực đơn của Dư Thanh quá tệ.

Dư Thanh bên này lại càng vật vã hơn. Phòng khám khoa chỉnh hình chỉ nhận học trò nam, bởi học trò nữ không đủ lực tay để xoa bóp nắn xương. Học trò nam làm cơm làm nước, về cơ bản cũng chỉ có thể đáp ứng yêu cầu "ăn no".

Ông Thượng bà Thiện và Dư Thanh, cùng với ba anh học trò, và cả Dư Phi, bảy người cùng nhau ăn cơm.

Ba anh học trò chắc chắn là ăn như hổ đói rồi. Ông Thượng bà Thiện và Dư Thanh lớn tuổi hơn nên có chút dè dặt, nhưng cũng đều vùi đầu vào ăn.

Dư Phi cũng chỉ làm một bữa cơm thanh đạm, nấu thêm ba món đặc biệt dựa theo thực đơn của hai cụ, vậy nên nhìn không hiểu ba già ba trẻ này xảy ra chuyện gì. Cô ăn chậm hơn, rất nhiều món chưa ăn được bao nhiêu đã hết mất.

Cô nghĩ bụng, được rồi, chút nữa về cô ăn bù thêm một bữa nữa vậy. Bèn đứng lên nói với Dư Thanh: "Con đi trước. Nghe nói dì nấu cơm sang năm mới quay lại, chân bố bị gãy, nếu bố không chê, một tháng tới để con đem cơm sang cho."

Ba anh học trò quả thực muốn được giải thoát thăng thiên, sáu con mắt tha thiết nhìn về phía Dư Thanh.

Dư Thanh bỏ đũa xuông nhìn cô, nhạt giọng hỏi: "Công việc ở quán ăn lại mất rồi?"

Ông dùng chữ "lại".

Dư Thanh vẫn nhạy cảm như cái lần cô bị đuổi khỏi Thiện Đăng Đĩnh trước đó.

Dư Phi mặc áo lông vào, cúi đầu kéo khóa, thuận miệng đáp: "Vâng, bố có việc gì cho con làm không?"

Trước Tết quả thực là không dễ tìm việc làm, cô cũng chỉ nói vậy cho có. Dư Thanh trước nay vẫn lạnh nhạt với cô, cô cũng không còn trông cậy gì vào ông nữa. Nào ngờ Dư Thanh lại mở miệng nói:

"Phòng bệnh đang thiếu người, cô ở lại giúp đi vậy."

"Dạ...?"

***

Công việc đầu tiên mà Dư Phi nhận được là làm cơm cho hai ông bà.

Công việc này vậy nhưng cũng không phải là do Dư Thanh phân phó, là hai cụ hỏi cô: Cô gái, đồ ăn cháu làm nấu theo kiểu Lĩnh Nam phải không? Cô nói Dạ, hai ông bà rất uyển chuyển đưa ra lời nhờ giúp, nhờ cô giúp họ nấu bữa ăn dinh dưỡng, buổi trưa ăn ở phòng khám, buổi tối thì đưa đến nhà hai cụ.

Dư Thanh không can thiệp vào sự lựa chọn của cô. Dư Phi nghĩ, như vậy cũng tốt, mình cũng phải tự kiếm sống, làm cơm có thể kiếm thêm chút thu nhập, lại không ảnh hưởng đến chuyện mình luyện công, vậy nên sảng khoái nhận lời.

Mùa đông trời tối rất nhanh.

Giữa màn trời tối mờ mịt, Dư Phi cầm theo hai cặp lồng giữ ấm, dựa theo chỉ dẫn tìm nhà hai ông bà.

Địa chỉ hai ông bà cho cô là một số nào đó ở một đường nào đó, tên rất lạ, Dư Phi chưa từng nghe nói đến, nhưng trong bản đồ trên di động thì lại có.

Đi đi một hồi thì tới một khuôn viên rộng lớn, bảo vệ cũng không ngăn cô lại. Lại tìm biển số nhà, Dư Phi loáng thoáng cảm thấy nơi này rất quen thuộc – rừng cây cao thẳng, nhà gạch màu tro, khắp nơi đều bám dây thường xuân và dây mây đã héo tàn, cùng tiếng chim réo rắt qua lại.

Gượm đã, đây không phải là nơi Bạch Phỉ Lệ đưa cô tới tối đó sao?

Dư Phi vội mở điện thoại lên, mở bản đồ ra thu nhỏ tỉ lệ lại, quả nhiên nhìn thấy trên đó viết hai chữ: Chiêm Viên.

Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy kỳ quái, nhưng lại nghĩ hẳn là sẽ không trùng hợp đến vậy. Số nhà cô cần tìm đã ở ngay trước mắt, cô vắt hết óc ra nghĩ lại xem lần trước có phải là tới căn nhà này không. Nhưng nhà trong đây hầu như đều hao hao giống nhau, tối đó cô cũng không chú ý lắm, thực sự không thể nhận biết rõ được rốt cuộc có phải căn nhà này hay không.

Cô còn đang trù trừ, cửa đã mở ra, bà Thiện ra đón, nhiệt tình kéo cô vào.

"Tiểu Dư Nhi tới rồi, bên ngoài lạnh lắm, mau vào đây ngồi chút đi."

Bà Thiện gọi cô là Tiểu Dư, phía sau còn thêm một chữ nhi, nghe như "Bé Cá Nhỏ" vậy (*). Dư Phi nghĩ thầm, đây cũng là một cách gọi mới mẻ mà cô chưa từng nghe qua.

(*) Nguyên văn là "小鱼儿 (Tiểu Ngư Nhi)", Dư và Ngư đều phát âm là [yú]

Cô lòng đầy cảnh giác đi vào, chỉ thấy bố cục trong nhà giống hệt như cô thấy vào mấy ngày trước, nhưng bày biện thì tựa hồ lại hoàn toàn bất đồng, vỏ sofa, thảm trải sàn các thứ đều đã thay toàn bộ, trong nhà cắm rất nhiều hoa tươi, thoạt nhìn rực rỡ hẳn lên, càng thêm tươi mới.

Cô cởi giày, bà Thiện ở sau lưng cô cài cửa lại. Ông Thượng ngồi trên salon, xoay người lại chào cô.

Dư Phi hơi mờ mịt, cảm thấy trong đầu có chút xung đột. Cô ôm hộp giữ ấm, nói với bà Thiện: "Để cháu múc ra bát đĩa cho ạ, còn canh thì phải hâm lại ăn mới ngon."

Bà Thiện híp mắt cười, dẫn cô vào bếp, quay đầu nháy mắt với ông Thượng.

Ngày đó Dư Phi là trốn ra từ phòng bếp và phòng chứa đồ, vậy nhưng chạy vội chạy vàng nên cũng không còn hơi sức đâu mà chú ý đến bày trí. Cô len lén nhìn xung quanh, phát hiện ra phòng chứa đồ hình như đã bị chắn lại, không giống như căn phòng lúc cô chạy trốn.

Kỳ quái thực sự.

Bà Thiện nói rất nhiều, không ngừng trò chuyện với cô, có điều cũng chỉ là hỏi về cách làm bữa ăn dinh dưỡng như thế nào.

Cô và bà cụ cùng nhau lấy thức ăn ra bát đĩa rồi bưng ra ngoài, lúc đặt lên bàn ăn cạnh phòng khách, cô thấy trên cầu thang cạnh tường có người loạng choạng đi xuống, dáng vẻ còn đang ngái ngủ.

Anh ta mặc một cái áo phông cotton trắng, cúi đầu rất không tình nguyện xuống tầng, bỗng nhiên một bóng đen từ tầng trên nhảy xuống, bốn cái móng vuốt quặp chặt lấy vai anh ta.

Con mèo kia thể trọng thực sự quá nặng, anh ta bị lao vào mà "thình" một tiếng đụng vào tường, xuýt xoa.

Chính vào lúc này, anh ta tức thì liếc thấy Dư Phi đứng dưới sảnh, hai mắt đờ ra, một bước đạp vào không khí.

Bím tóc vểnh lên kia xoay một vòng trong không trung, không thấy đâu nữa.

Anh ta ngã lộn một vòng trên cầu thang.

Dư Phi cúi đầu nhìn bát canh trong tay.

Cô nghĩ, có lẽ đây thật sự là cuộc gặp gỡ duyên phận, không thể nào trốn tránh.

Bà Thiện vừa thấy Bạch Phỉ Lệ ngã cầu thang liền cuống quít bỏ bó đũa dày xuống bàn, quýnh lên chạy tới.

"Tiểu Bạch Tử! Sao lại không cẩn thận vậy? Ngã có bị thương không? Có chảy máu không?!"

Ông Thượng cũng vội vàng đỡ thắt lưng đứng dậy khỏi salon, trong mắt ngập vẻ lo lắng.

Dư Phi nghĩ thầm, cái cậu Bạch Phỉ Lệ này, quả nhiên là bảo bối tâm can của hai ông bà, cưng chiều tận trời.

Bên kia Bạch Phỉ Lệ đã bò dậy, trong tay phải vẫn còn ôm Cọp Cái. Anh cúi đầu xua xua tay với bà Thiện, ý bảo mình không sao, rồi nói với ông Thượng: "Ngoại, ngồi xuống đi."

Bà Thiện vẫn nhìn anh từ trên xuống dưới, rất sợ anh bị thương, không ngừng nhiếc móc: "Mấy ngày nay ba con chăm con thế nào vậy? Vừa về đã vùi đầu vào ngủ, ngủ đến không biết trời đất trăng sao gì luôn."

Bạch Phỉ Lệ còn đang nhìn Dư Phi chăm chăm, Dư Phi cũng không biết nên mở miệng nói chuyện với anh thế nào trước mặt bà Thiện ông Thượng, đành làm như không thấy, im lặng bày bát.

Bạch Phỉ Lệ nhìn nhìn, chỉ chỉ về phía cô, nói với bà Thiện: "Ngoại, ngoại xem chỗ kia có phải có một người không? Có phải con bị ảo giác rồi không?"

Bà Thiện trách cứ đánh rớt tay anh, nói: "Đừng có chỉ tay vào người ta như thế! Lễ phép đâu hết rồi hả! Con bé là con gái út của bác sĩ Dư, đến đưa cơm cho ngoại."

Bạch Phỉ Lệ nhấc con mèo trong tay lên ôm chặt vào lòng, cứ như thể cả thế giới chỉ có mỗi con mèo này là chân thật thôi vậy. Đôi mắt sâu thẳm trong vắt như nước vẫn ngập vẻ hoang mang, cúi đầu khẽ giọng thì thào với bà Thiện:

"Bác sĩ Dư có con gái ạ?"

Bà Thiện nhìn Bạch Phỉ Lệ, trên mặt lộ vẻ hồ nghi. Bà kéo Bạch Phỉ Lệ từ trên thang xuống: "Ăn cơm trước đã."

Bạch Phỉ Lệ bước đi mơ màng, dường như hồn phách còn chưa trở lại. Anh đỡ ông Thượng ngồi xuống bên bàn ăn, anh ngồi cạnh ông Thượng, Cọp Cái thì trèo lên cái ghế đẩu cao cao cạnh anh.

Bà Thiện cười híp mắt với Dư Phi: "Đây là cháu ngoại của tôi, họ Bạch, tên là Bạch Phỉ Lệ."

Dư Phi bày đồ ăn ra xong, nói: "Vậy, mọi người ăn trước, cháu về đây."

Bà Thiện vội ngăn cô lại, nói: "Đã tới rồi thì ăn chung đi, cháu về nhà giờ cũng muộn rồi, tôi đã mua đồ ăn trong căng tin nhân viên trường về cho cháu và Tiểu Bạch Tử, mọi người đều đủ ăn cả mà." Nói đoạn. không phân trần gì nữa ấn Dư Phi ngồi xuống cạnh mình, vừa vặn đối diện với Bạch Phỉ Lệ, Cọp Cái ngó cô lom lom, điệu nhìn rất chính xác để minh họa thế nào là "chằm chằm như hổ đói".

Dư Phi nghĩ, cục diện đã đến nước này rồi, nếu cô còn đòi về thì không khỏi có vẻ làm mình làm mẩy, đành thuận theo, cảm ơn bà Thiện, cầm đũa lên.

Cô nhớ tới tình cảnh ở nhà hàng Vinh Hoa, khi Bạch Phỉ Lệ đột nhiên ngồi xuống đối diện cô và mẹ.

Khi đó, Bạch Phỉ Lệ ném chuyện "thẳng thắn" này cho cô. Hôm nay nếu đã là sân nhà anh, vậy thì cô cứ lấy đạo người trả lại cho người là được.

Thế là, cô cắm đầu vào ăn, không nói lời nào.

Ông Thượng ăn đồ ăn dinh dưỡng Dư Phi làm, không nói gì, ánh mắt lại quét qua quét lại trên mặt Bạch Phỉ Lệ. Bà Thiện múc cho Bạch Phỉ Lệ một muôi canh, nói: "Trưa nay ngoại ăn đồ ăn Tiểu Dư Nhi làm ở nhà bác sĩ Dư, tay nghề không thua thầy Kiều nấu trong căng tin trường chúng ta mấy chục năm nay chút nào. Con nếm thử xem, đồ ăn Lĩnh Nam đó, khẳng định là hợp khẩu vị con."

Bạch Phỉ Lệ ban đầu còn đang chìm trong mờ mịt, nghe thấy bốn chữ "đồ ăn Lĩnh Nam", dường như hồi thần được đôi chút, cầm đũa lên.

Ông Thượng hỏi: "Hôm nay ngày mấy?"

Bà Thiện đáp: "Hăm bảy."

Ông Thượng nói: "Ngày thứ năm rồi à?" Ông nhìn sang Bạch Phỉ Lệ, giọng bỗng nghiêm lại: "Người đâu?"

Bạch Phỉ Lệ vừa bỏ một gắp cơm vào miệng, nghe vậy lập tức bị sặc, ho khù khụ.

Ông Thượng không vui: "Mày đừng có bày cái vẻ Lâm muội muội này ra với ngoại."

Bạch Phỉ Lệ che miệng ho hai tiếng, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng, anh nâng mắt lên nhìn Dư Phi, mở miệng ra là tiếng địa phương:

"Đỉm cải nì hải tù? (Sao em lại ở đây?)"

Phản ứng của Dư Phi cũng rất nhanh, Bạch Phỉ Lệ là đang muốn thông đồng bịa lời khai với cô đây mà, thế là cô bèn đáp bằng tiếng địa phương:

"Nị pò pò cung cung ngất ngộ quo hâu nghệ. (Ông bà ngoại anh gạt tôi tới.)"

"Ông bà ngoại tôi sao lừa được em qua đây?"

"Hôm đó họ thấy tôi nhưng tôi không thấy rõ mặt họ."

"Lần trước sao lại một mình bỏ đi?"

"Tôi còn rất nhiều chuyện phải làm mà, còn phải thi nữa."

"Vậy sao không để lại cách thức liên lạc? Đến cả điện thoại cho em mượn cũng xóa sạch?"

"Vậy anh muốn thế nào? Muốn hẹn hò yêu đương với tôi chắc?..."

Mấy câu hội thoại này nói rất nhanh, gần như không ngưng nghỉ, nhưng đến cuối lại hơi ngừng lại.

Ông Đơn bà Thượng nghe không hiểu tiếng địa phương, không phản ứng kịp ngay được, ông Thượng vỗ bàn một cái: "Tiểu Bạch Tử! Mày..."

Bạch Phỉ Lệ đột ngột chuyển lại về tiếng phổ thông: "Bạn gái con."

Ba chữ này chặn cơn tức của ông Thượng nghẹn lại trong họng.

Ông Thượng tức giận nói: "Không phải hôm hăm hai còn bảo là không có bạn gái sao?"

Bạch Phỉ Lệ nhìn Dư Phi chằm chằm: "Trước đó cãi nhau, chia tay, tối hai hai mới quay lại." Hệt như lần Dư Phi nói với Ngôn Bội San.

Dư Phi nghĩ bụng, cái anh này thực sự gì cũng nhớ rõ hết nhỉ.

Ông Thượng: "Hai đứa..." Ông không biết nói gì cho phải, bà Thiện khuyên nhủ ông: "Thanh niên mà, yêu đương chia tay chia chân rồi lại hòa hợp là chuyện rất bình thường."

Ông Thượng nói: "Nếu đã là bạn trai bạn gái của nhau rồi thì cứ thoải mái mà qua đây, đừng chọc ông già bà cả chúng tôi phát khiếp nữa, sợ muốn trụy tim luôn rồi."

Dư Phi cảm thấy bầu không khí này có chút vi diệu, lại giống như thật sự coi cô như người một nhà. Mặt cô hơi đỏ lên, cũng không biết lần đó Bạch Phỉ Lệ làm thế nào mà có thể bình tĩnh đối diện với mẹ cô được vậy nữa. Cô lấy tóc che mặt lại, lúng búng "dạ" một tiếng.

Bà Thiện xoa xoa đầu cô, cười híp mắt nói: "Tiểu Dư Nhi xấu hổ đấy à. Con bé ngốc này, có gì mà phải xấu hổ chứ. Sau này ấy, muốn ở đây thì ở, đừng có sáng sớm vừa thấy ngoại về là chạy mất thế."

Dư Phi vốn đang ngượng chín người, nghe bà Thiện nói vậy, suýt nữa đem mặt vùi luôn vào bát.

Cô nói: "Bà đừng nói với bác sĩ Dư vội, quan hệ giữa cháu và ông ấy chưa tốt lắm."

Bà Thiện ngẩn ra: "Được được được, cứ từ từ."

Tiếp đó, hai ông bà lại hỏi hai người quen nhau thế nào, biết nhau đã bao lâu tỉ mỉ đủ câu, Dư Phi từ đầu đến cuối chỉ ngồi yên dự thính, mặc Bạch Phỉ Lệ trả lời. Bạch Phỉ Lệ chỉ nói là quen nhau hồi tháng Tư ở thành phố Y, đến giờ đã được tám tháng, nghe hoàn toàn không có gì man trá, rồi lại khéo léo né tránh những đoạn mà hai cụ có thể cảm thấy nhạy cảm. Hai ông bà vừa nghe vừa cảm khái, đúng là khéo trùng hợp.

Cơm nước xong, bát đĩa được mang vào phòng bếp, cả hộp giữ ấm cũng được đặt ngay ngắn vào giá trong máy rửa bát. Bạch Phỉ Lệ lên tầng súc miệng, Dư Phi ở lại phòng khách, thấy ông Thượng ôm Cọp Cái trong lòng, dùng máy tính bảng xem kinh kịch.

Dư Phi nghe giọng hát kia quen tai, lại gần xem thử, lại càng phát hoảng – người trên màn hình, chẳng phải chính là cô sao?

Cô vỗ vỗ ngực tự trấn an, nói: "Thầy Thượng..."

"Gọi ngoại."

"...Ngoại, ngoại thích nghe kinh kịch ạ?"

"Ngoại và bà ngoại con đều thích nghe cả. Nghe Dư Thanh nói, con cũng học kinh kịch?"

"Dạ phải..." Dư Phi cân nhắc, lại hỏi: "Người này là..."

"À, đây là một diễn viên nữ đóng vai lão sinh ở Thiện Đăng Đĩnh, tên là Dư Phi, ngoại và bà ngoại con đều muốn đi nghe cô ấy hát một vở, nhưng không biết vì sao mà giờ cô ấy không diễn nữa. Bảo Tiểu Bạch Tử đi hỏi, cũng không hỏi thăm được nguyên cớ ra sao. Con từng nghe đến cô ấy chưa?"

Dư Phi nghĩ thầm, thì ra tối đó gặp Bạch Phỉ Lệ ở Phật Hải là bởi chuyện này. Nhưng nếu đêm nay cô nhận là mình thì không khỏi sẽ phải kể cả chuyện vì sao rời khỏi Thiện Đăng Đĩnh ra. Dù sao hiện giờ cô cũng chẳng quay lại hát được nữa, chằng bằng không nói thì hơn, bèn đáp: "Chưa ạ."

Ông Thượng thở dài, khoát tay một cái: "Con lên chơi với Tiểu Bạch Tử đi, không cần phải để ý tới ông bà đâu, chút nữa ngoại và bà ngoại con sẽ ra ngoài đi dạo."

Dư Phi nói: "Vậy ngoại chú ý thắt lưng một chút."

Dư Phi lên tầng, bà ngoại đưa cho cô một quả táo to, tròn ủng, đã được rửa sạch.

Cọp Cái bên dưới meo một tiếng, giãy giụa muốn đứng dậy, bị ông ngoại ấn vào lòng.

Bạch Phỉ Lệ đứng bên cửa sổ trong phòng, vươn tay ra ngoài cửa sổ, không biết là đang làm gì.

Dư Phi đi vào, chậm rãi lấy lưng đóng cửa lại, nghiêng người tựa bên cửa, gọi:

"Bạn trai."

Bạch Phỉ Lệ quay đầu, vẫy tay với cô, ý bảo cô qua đó.

Dư Phi đi tới, chỉ thấy anh đang cho chim ăn. Vài con chim đậu trên bệ cửa sổ, vỗ cánh phành phạch mổ thức ăn. Những con chim này đều mập mạp, lông vũ bóng loáng trơn nhẵn, vừa nhìn là biết hoàn toàn có thể sống qua mùa đông.

Dư Phi hỏi: "Anh nuôi?"

Bạch Phỉ Lệ gật đầu.

Dư Phi nhủ thầm anh thích bịa chuyện quá nhỉ, lại hỏi: "Vậy anh biết hết chúng không?"

Bạch Phỉ Lệ lại gật đầu.

Dư Phi nhìn mấy con chim mỗi con một vẻ, nhưng cô lại không nhận ra con nào với con nào. Quả táo trong tay xoay tròn, cô nghiêng đầu hỏi anh:

"Con nào là con trên nóc nhà nhòm chúng ta hành sự?"

Anh quay phắt sang nhìn cô, im lặng, con ngươi đen nhánh, sâu thẳm.

Cô chợt cười lộng lẫy: "Biết là anh xàm xí mà."

Không ngờ anh lại thật sự giơ tay lên, chỉ vào con chim gáy đen lông tro, cánh và đuôi màu xanh xám:

"Con này, hỉ thước xám, tên là Hỉ Điền."

Dư Phi có chút há hốc, nói: "Sao anh biết là nó?"

Bạch Phỉ Lệ đặt hay cánh tay lên bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn đăm đăm vào con chim đang mổ thức ăn, nói:

"Tiếng kêu của nó không giống những con khác, nó kêu kwi...kwi...kwi..."

Anh bắt chước tiếng chim hót nghe y như thật vậy, Dư Phi nghĩ thầm thật sự là rất giống tiếng kêu tối đó, nhất thời vậy mà lại không phân biệt được rốt cuộc anh là đang nói thật hay nói chơi. Nhưng dáng vẻ nghiêm trang kia của anh lại khiến cô buồn cười.

Sau đó, cô nghe Bạch Phỉ Lệ trong bóng tối nói:

"Nó nói: Hôn cô ấy đi, hôn cô ấy đi, hôn cô ấy đi, tôi liền hôn."

Dư Phi bỗng không thốt nên lời.

Dáng hình đuôi mắt anh hệt như một cái lá tinh xảo, chóp mũi chìm trong bóng đêm tĩnh mịch. Đám chim ăn no rồi vỗ cánh bay đi, nơi này giống như một thánh địa cô độc.

Dư Phi vô liêm sỉ nghĩ, Bạch Phỉ Lệ một mình ở đây thật quá lãng phí, cần có một người như cô để thưởng thức.

Cô xoay xoay quả táo trong tay, hỏi: "Ăn không?"

Bạch Phỉ Lệ nhìn cô, gật đầu.

Dư Phi nhìn xung quanh một vòng, trong phòng Bạch Phỉ Lệ không có dao gọt trái cây. Quả táo này tuy bà ngoại đã rửa rất sạch nhưng cô vẫn có thói quen gọt vỏ rồi mới ăn. Cô nói "Chờ tôi chút" rồi mở cửa xuống nhà.

Ông bà ngoại dưới nhà đã ra ngoài, Cọp Cái cũng không thấy đâu.

Dư Phi vào bếp lấy một con dao nhỏ. Kỹ thuật dùng dao của cô rất tốt, đứng dưới nhà gọt vỏ, vỏ táo tước thành một đoạn thật dài, vừa mỏng vừa đều. Nhưng con dao này sắc hơn nhiều so với cô tưởng, lúc cắt táo thành hai nửa, cô không làm chủ được độ mạnh yếu, lưỡi dao bổ qua hạt táo mà như không, cắt thẳng xuống lòng bàn tay cô, máu lập tức trào ra.

Vết thương nhỏ kiểu này cô chịu đã quen, không coi ra gì, điều đầu tiên nghĩ tới là may quá, quả táo chưa bị dơ.

Cô chuyển quả táo sang tay phải, ngửa lòng bàn tay trái lên, tránh để máu nhỏ xuống đất.

Cô đi lên cầu thang, đứng trước cửa phòng Bạch Phỉ Lệ gọi:

"Nhà anh để băng dán cá nhân ở đâu vậy?"

Bạch Phỉ Lệ bước nhanh qua: "Em sao thế?"

Cô không chút keo kiệt chìa tay trái ra cho anh xem: Từ lòng bàn tay tới tĩnh mạch ở gốc bàn tay bị rạch thành một miệng máu, máu trong lòng bàn tay đã tích thành một vốc, như một vũng máu nhỏ, đỏ thẫm gai mắt.

Cô chẳng hề để ý, nói: "Cắt phải tay rồi."

Cô thấy Bạch Phỉ Lệ trong khoảnh khắc đó chuyển sang tái nhợt, trắng đến đáng sợ. Anh tức thì đẩy tay cô ra, dùng sức mạnh đến độ cô suýt ngã. May mà đằng sau là lan can, lưng cô va mạnh một cái vào thành lan can, cửa phòng "rầm" một tiếng đóng lại trước mắt cô, loáng thoáng nghe được tiếng anh nói: "Trong ngăn kéo dưới bàn trà."

Dư Phi sững sờ một giây, rồi ra sức nện lên cửa phòng anh: "Bạch Phỉ Lệ! Anh làm cái gì vậy hả! Tôi bị thương, sao anh lại khóa tôi lại bên ngoài?!"

Trong cửa không có tiếng đáp lại, mơ hồ nghe được tiếng hít thở rất dài, có chút khó nhọc.

Mắt thấy vết thương vẫn còn rỉ máu, Dư Phi nổi giận đùng đùng xuống nhà, lấy băng dán cá nhân từ ngăn kéo Bạch Phỉ Lệ chỉ ra, đang định băng lại xong sẽ đi luôn, trong đầu chợt lướt qua một ý nghĩ:

Có phải Bạch Phỉ Lệ bị choáng máu không?

Ý nghĩ này nhanh chóng gợi những mảnh ký ức nhỏ vụn lộn xộn tụ lại trong đầu cô.

Lúc mẹ cô bị bệnh nặng, cô từng gặp người như thế trong bệnh viện, lúc lấy máu nhất định phải quay đầu sang một bên, nhắm chặt hai mắt, thấy máu là hôn mê.

Đêm đó khi Bạch Phỉ Lê luyện tập "Công tử trong hồ" cùng cô, cô không suy nghĩ đã dùng kiếm quệt qua làm tay anh bị thương, chỉ là một vết thương nhỏ nhưng phản ứng của anh lúc đó rất khác thường.

Mang một đống băng gạc bông y tế theo người, người thường ai lại làm vậy bao giờ?

Cô còn chế giễu anh là đóa hoa yếu đuối được nuông chiều từ bé, gặp gió là hỏng.

Trước khi ăn cơm, anh ngã cầu thang, ông Thượng bà Thiện đều như lâm đại địch, vừa hỏi đã là "Ngã có bị thương không? Có chảy máu không?"

Cô còn cho rằng, hai ông bà quá cưng chiều anh, nâng trên tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, nhưng hóa ra là như vậy?

Nghĩ tới đây, cô vội dán vài cái băng cá nhân lên, băng kín vết thương, rồi rửa sạch tay, vội vàng trèo lên nhà.

Cô đạp mạnh cửa phòng anh:

"Bạch Phỉ Lệ! Mở cửa!"

Đạp vài cước, cô nghe trong phòng "rầm rầm" một tiếng, như có cái ghế bị đánh đổ. Lại thêm một tiếng ồn nho nhỏ nữa, nghe như tiếng xé vỏ nhôm lấy thuốc, sau đó thì không còn động tĩnh gì nữa.

Dư Phi cuống lên, cô không có cách thức liên lạc của hai ông bà, Dư Thanh lần nào cũng là cô đến tận cửa thăm, chưa từng lấy số điện thoại, cô thậm chí còn không thể tìm hai ông bà qua Dư Thanh.

Lúc này cô chợt nhớ tới đêm đó sau khi diễn xong ở thành phố Y, trong con hẻm đối diện trung tâm triển lãm, cô phang một gậy vào mặt Ly Hận Thiên và Âm Độ Tư. Lúc đó Âm Độ Tư quệt mặt mắng một câu: "Đ** m*, chảy máu rồi! Con mẹ cô còn dám động thủ!"

Hôm nay Bạch Phỉ Lệ nhìn thấy máu trên tay cô hôm nay đã suýt nữa thì ngất – cũng không biết bây giờ đã ngất chưa. Giả sử hôm đó anh đi ra, nhìn dáng vẻ máu me đầy mặt của Ly Hận Thiên và Âm Độ Tư, anh sẽ thế nào?

Không phải là không muốn, mà là không thể. Nếu anh thật sự không muốn, vậy sao sau đó khi A Quang ức hiếp cô, anh lại đi ra?

Về sau cảnh sát tới rất nhanh, cô hẳn là nên sớm nghĩ đến, không phải do đám Ly Hận Thiên gọi, mà là Bạch Phỉ Lệ gọi.

Không biết nỗi bất lực đó là cảm giác như thế nào.

Dư Phi tiếp tục gõ cửa, nhưng không có bất kỳ đáp lại nào, cô càng lúc càng hoang mang. Cô chạy sang phòng vệ sinh cách vách, đẩy cửa thông gió trên cao ra, chỉ thấy bên dưới có một cái giá đặt cục điều hòa, vừa vặn ở giữa hai gian phòng. Bên dưới nữa là thảm cỏ khô vàng và lùm cây.

Cùng lắm cũng chỉ là hai tầng, với thân thể rắn rỏi này, có ngã cũng không đến nỗi mất mạng. Lúc này trong đầu Dư Phi bốc lên dũng khí, ướm lên giá điều hòa trèo ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng rơi xuống giá điều hòa.

Cục điều hòa cách phòng Bạch Phỉ Lệ một khoảng cách nhất định. Cô cẩn thận đứng lên thành sắt của giá điều hòa, một tay nắm lấy đường ống dẫn khí điều hòa, một tay bám lên bên cửa sổ, thân mình nhún một cái, cả người liền treo trên không trung dưới bệ cửa sổ.

May mà Bạch Phỉ Lệ ban nãy vừa cho chim ăn, cửa sổ phòng vẫn còn để mở. Càng may mắn hơn là cô luyện công không ngừng nghỉ suốt mấy năm qua, lực cánh tay và eo đều rất khỏe. Hai tay bám chặt lên bệ cửa sổ, lấy điểm tựa rướn người, leo lên như một con khỉ. Cô gọi:

"Bạch Phỉ Lệ, Bạch Phỉ Lệ, anh còn tỉnh không?"

Bạch Phỉ Lệ vịn tường đi qua, vừa thấy cô vắt vẻo treo ngoài cửa sổ, sắc mặt vốn đang tái nhợt lại càng tái thêm, vội vàng vươn ra ngoài khung cửa, thò hai tay ra luồn dưới nách cô, dùng sức ôm cô lên, kéo cô từ ngoài cửa sổ vào.

Hai chân Dư Phi vừa chạm đất, không kịp đứng vững, liền kéo cả Bạch Phỉ Lệ áp lên giường. Dư Phi nằm trên người Bạch Phỉ Lệ, chỉ cảm thấy mặt và cổ anh vừa ướt vừa lạnh, lúc này lại thấm ra một lớp mồ hôi lạnh mỏng. Cô sờ tay anh, cũng lạnh ngắt vô lực, mạch đập rất yếu.

Dư Phi đưa tay vén lọn tóc ướt của anh ra sau tai, nói: "Anh làm tôi sợ muốn chết, bị choáng máu sao không sớm nói cho tôi biết?"

Bạch Phỉ Lệ trở mình, xây lưng về phía cô. Mắt mở nửa, lông mi thật dài đậu trên làn da trắng ngần.

Dư Phi ghé vào tai anh nói một câu, nhìn chằm chằm vành tai anh đỏ ửng lên từ gốc.

Dư Phi vuốt ve ba cái lỗ trên vành tai anh, quả đúng như cô tưởng tượng, sạch sẽ, mềm mềm, mang một xúc cảm êm ái kỳ dị. Mối bận tâm mấy ngày nay của cô, lúc này rốt cuộc cũng được thỏa mãn, làm bộ làm tịch thở dài, nói: "Về sau tôi tới kỳ thì phải làm sao? Sinh con thì làm thế nào?"

Mắt thấy anh vẫn không để ý tới mình, cô dán lên tai anh, gọi: "A..."

Chữ "Phỉ" còn chưa kịp ra khỏi miệng, anh đã xoay người đè lên, hôn nghiến xuống môi cô.

Dư Phi vờ vịt từ chối hai cái rồi ôm lấy anh đáp lại nụ hôn. Hơi thở anh tươi mát, hôn thế nào cũng khiến cô thoải mái thích thú. Tay phải anh lành lạnh luồn vào áo lông của cô, khiến cô cười khanh khách không ngừng, nhưng tiếng cười nhanh chóng biến thành tiếng nỉ non trầm thấp dồn dập. Anh vòng tay ôm lấy tấm lưng gầy và vòng eo cô, nhưng từ đầu tới cuối đều không rời môi cô, không cho phép cô gọi hai chữ kia.

Mắt Dư Phi như bị ánh mắt anh rót đầy xuân thủy vào, giữa lúc cảm thấy anh đã hoàn toàn động tình, lại nghe anh nói:

"Nhân lúc tôi còn đang tỉnh táo, để tôi đưa em về."

Hiện giờ anh nói gì cô cũng tin ngay tắp lự không chút luẩn quẩn, cũng không nghĩ ngợi suy tính gì thêm, cô chỉ biết đêm nay ngủ lại đây đúng là không ổn lắm, nhân lúc hai ông bà còn chưa quay lại, về nhà trước quả thực tương đối hợp lý.

Hai người mặc quần áo xong thì xuống nhà ra cửa, Bạch Phỉ Lệ đỗ xe ở một phía khác của căn nhà. Dư Phi nghĩ nếu dừng trước cửa, không phải cô nhìn một cái sẽ nhận ra ngay sao? Nói không chừng là hai ông bà đã vội vàng kêu Bạch Phỉ Lệ đậu xe ra sau.

Bạch Phỉ Lệ lái xe đưa Dư Phi về khu chung cư của cô, Dư Phi xuống xe, đang do dự không biết nên chào tạm biệt hay nên mời anh lên căn hộ cũ nát của cô ngồi một lúc, đã thấy Bạch Phỉ Lệ khóa xe, đi tới cạnh cô, dáng vẻ có chút đờ đẫn. Cô đi về phía trước một bước, anh cũng đi theo một bước. Trong lòng cô vui vẻ, cũng không nói câu gì cho thêm phần lúng túng nữa, cứ thế từng bước đưa anh về căn hộ của mình.

Mở cửa ra, một luồng hơi lạnh ập vào mặt, hệ thống sưởi hơi vẫn chưa sửa xong. Căn trọ rất nhỏ, cùng lắm chỉ bốn mươi mét vuông, một giường một bàn, một bếp một vệ sinh. Ngoại trừ một vài cuốn sách tham khảo ôn thi, kịch bản kinh kịch và khúc phổ thì về cơ bản không có thứ gì khác, dọn dẹp ngăn nắp sạch sẽ, trông rất thanh bần.

Dư Phi lấy một đôi dép bông mua ở siêu thị ra cho Bạch Phỉ Lệ đi. Còn chưa giải thích gì với cô, Bạch Phỉ Lệ đã cởi áo khoác, trực tiếp ngã thẳng ra giường, mở chăn ra đắp.

Dư Phi: "..."

Dư Phi có chút không hiểu Bạch Phỉ Lộ định làm gì cho lắm. Thế giờ anh là đang không có ý rời đi hả?

Nhưng chỗ cô...không có biện pháp an toàn.

Dư Phi là người quyết đoán, cô nhanh chóng xuống dưới mua một hộp. Sau đó vào phòng tắm, mở vòi trần tắm một trận.

Vào giường, Bạch Phỉ Lệ đã ngủ say, cuộn người hệt như một con nhím. Anh ngủ rất yên ắng, không chút tiếng động nào. Dư Phi đẩy đẩy mấy cái anh cũng không tỉnh lại, nghĩ thầm đây là cái tình huống gì thế? Hệ thống sưởi trong nhà không đủ ấm, cô đã quen. Nhưng cô sợ vị đại công tử được cưng chiều từ bé này thấy lạnh nên lấy đệm sưởi ra cho anh, lại chồng thêm một lớp mền dày.

Anh để nguyên quần áo ngủ, Dư Phi sợ đến sáng anh bị lạnh, suy nghĩ một chút, quyết định cởi hết quần áo của anh ra. Một trận lăn qua lộn lại như thế mà anh vẫn không tỉnh, Dư Phi không còn ôm chút hy vọng nào nữa, nằm xuống cạnh anh ngủ. Anh dường như thấy lạnh, kề sát lại, sau đó ôm lấy cô.

Cô lờ mờ hiểu được câu "Nhân lúc tôi còn đang tỉnh táo" anh nói trước đó, ước chừng anh đã uống loại thuốc an thần yên giấc gì đó rồi, vậy nên giờ mới ngủ say như chết thế này.

Lòng hoan hỉ của Dư Phi trước đó giờ đây đã chẳng còn sót lại chút gì.

Cô chỉ cảm thấy mình đang phải chịu giày vò.

Nếu Bạch Phỉ Lệ mà là một tượng sáp... Bây giờ anh chính là một bức tượng sáp đây.

Dư Phi mất ngủ.

Bị anh ôm hồi lâu, rốt cuộc cô cũng phản pháo nhào qua – sờ mó anh.

***

Lang Huyên tìm được Quan Cửu ở một quán ăn bình dân trong một cửa hàng mở hai tư trên hai tư bên cạnh rạp hát.

"Giờ muốn hẹn cô cũng khó quá đi, Cửu ca." Lang Huyên ngồi xuống đối diện Quan Cửu, cười nói.

Quan Cửu đang ăn mì, một tô lớn có nắp đậy. Mái tóc dài của cô buộc cao, kẻ mắt và kẻ lông mày vẫn chưa tẩy, phảng phất một vẻ đẹp thanh tao của đóa hàn mai, đôi đũa thô kệch gắp mì ra ra vào vào giữa đôi môi đỏ mọng của cô, rất có dáng vẻ của một nữ hiệp cổ đại không câu nệ tiểu tiết ngồi bên lề đường ăn miếng thịt to uống bát rượu lớn.

"Cô có thể tới đây tìm, tôi cũng thấy rất phục." Quan Cửu tay phải chống má, tay trái dựng ngón cái lên với cô nàng, lại ném lon bia cho cô ấy. "Làm một bát không?" cô hỏi.

"Ly Hận Thiên mời tôi tới tiện cơm Lão Kỳ, cô lại mời tôi đi ăn bình dân quê mùa thế này à?" Lang Huyên giơ tay ra bắt lấy lon bia, hết nhìn trái lại nhìn phải, "Lại còn là một xóm núi nữa chứ." Cô nàng tủm tỉm cười chế nhạo Quan Cửu.

"Đêm khuya quán nhỏ, xem nhân gian muôn trạng, cảm nhận cuộc sống về đêm của lão coser là tôi. Cái này so với bữa Ly Hận Thiên mời cô ăn ở Lão Kỳ không phải càng có ý nghĩa hơn sao? Hay là chúng ta làm một chai rượu trắng đi?"

"Thôi thôi thôi..." Lang Huyên vội xua tay, "Nửa đêm nửa hôm, uống không nổi, uống không nổi. Là Cửu ca cô lợi hại."

"Không phải tôi không muốn gặp cô đâu Lang Huyên, tôi không cao giá như vậy." Quan Cửu đánh dấu chừng mười xâu đồ nướng trên thực đơn rồi đưa cho phục vụ, ""Long lân" đến nguyên đán là bắt đầu chính thức công diễn rồi, mấy ngày nay Quan Sơn Thiên Trọng lại không ở đây, tôi thực sự là bận đến không thể phân thân được. Cả ngày nay đến giờ, đây là bữa ăn tử tế đầu tiên của tôi đó." Cô gắp mì, chỉ chỉ vào bát mình.

"Tôi còn muốn gặp cả Quan Sơn Thiên Trọng nữa, nghe nói "Công tử trong hồ" và "Long lân" đều là do cậu ta tự mình chế tác, Cưu Bạch các cô, cứ vậy mà giấu một người siêu quần thế à?"

Quan Cửu ngước mắt lên xiên xiên nhìn cô nàng, trong mắt hàm chút ý châm biếm thâm sâu: "Ồ? Cưu Bạch chúng tôi có nội gián à? À quên, cô mới vừa ăn cơm với đám Ly Hận Thiên xong, cái này chắc chắn là họ nói rồi."

Lang Huyên chầm chậm lắc lắc lon bia trong tay, "Thực ra tôi cũng rất tò mò, Cưu Bạch các cô tuy được một vở "Công tử trong hồ" thành công rực rỡ, nhưng sức ảnh hưởng tính ra vẫn còn thua xa những câu lạc bộ lớn khác. Kế tiếp các cô dựng "Huyễn thế đăng", không cùng hạng mục tranh đoạt với bọn tôi, Ly Hận Thiên chăm chăm theo dõi các cô vậy làm gì? Là bởi Quan Sơn Thiên Trọng là tình địch của hắn sao?"

"Tôi nói này Lang Huyên, không phải cô ra ngoài hợp tác sao? Sao mở miệng ra cái là nhiều chuyện thế?"

"Cái chuyện hợp tác đàng hoàng này, để Hắc Bách đi làm là được. Tôi cảm thấy nhiều chuyện hóng hớt mới hiểu rõ được tinh túy của giới này." Cô nàng cúi đầu xuống ghé lại gần Quan Cửu, "Ví dụ như nghe nói cô và Quan Sơn Thiên Trọng từ hồi tháng Tư tới giờ bên người vẫn chưa có cô em nào khác, vậy nên chắc là hai người tập trung vào "Long lân" lắm. Mà tháng này cô thậm chí bar cũng không đi, có thể thấy được cô thật sự là bề bộn nhiều việc..."

"Còn muốn cho người ta sống không hả!" Quan Cửu la lên, "Tôi cũng không phải minh tinh, sao những thứ này các người cũng moi hết ra vậy hả!"

"Cô không phải minh tinh, nhưng lại là nữ thần số một trong giới đó, hơn hẳn minh tinh luôn." Lang Huyên ra vẻ trấn an vỗ vỗ vai cô, "Mọi người đều đang đoán xem Cửu ca phong lưu của chúng ta rốt cuộc có thể độc thân được bao lâu."

Quan Cửu liếc cô nàng một cái.

Xâu nướng đã mang lên, Quan Cửu lấy mấy xâu thịt to oạch đưa cho Lang Huyên, Lang Huyên cười cười nhận lấy, nói: "À, có chuyện này, lúc đầu định không nói cho cô biết, tránh cho Cưu Bạch các cô phất lên, trở thành uy hiếp của Hoa Tiếu bọn tôi. Nhưng Cửu ca chu đáo thế, tôi đành nói thôi."

"Chuyện gì?"

"Hôm qua bọn tôi ăn ở tiệm cơm Lão Kỳ, gặp được một cô gái, nghe Ly Hận Thiên nói, chính là người đã diễn Lưu Hí Thiềm cho các cô."

"Thật sao?" Quan Cửu cả kinh, nhất thời bỏ đũa trong tay xuống, trợn tròn mắt nhìn cô nàng.

"Đương nhiên là thật rồi, suýt nữa còn đánh nhau với Lăng Tửu Ly Hận Thiên nữa. Lăng Tửu làm cô ấy bị đổ nước sôi lên người, cô gái kia cũng rất ghê gớm, giơ tay ra đánh Lăng Tửu luôn. Tôi nói chứ, cô gái này không phải là diễn kịch cho bên cô sao, sao lại kết thù với đám Phi Ngã vậy?"

***

Ánh nắng mùa đông rực rỡ hắt vào cửa sổ, Bạch Phỉ Lệ mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy chăn trên người vừa nặng vừa dày, giường cũng cứng đến độ cấn phát sợ. Cầm điện thoại đặt bên gối ra liếc thoáng qua, tám giờ bốn mươi lăm. Anh vốn định kéo rèm lại rồi ngủ tiếp, lúc nhìn rõ được bày trí trong phòng, đột nhiên nhớ ra đây là nhà Dư Phi, nhưng nhìn quanh căn phòng nhỏ này lại không thấy một bóng người, trong lòng không khỏi lại trầm xuống.

Lại chạy mất rồi?

Trong lòng anh khó chịu, vươn người đứng dậy mới phát hiện ra trên người không mặc gì, quần áo đều được gấp lại bỏ bên dưới chăn, được ủ ấm nên mặc vào không thấy lạnh.

Anh mặc quần áo xong, phát hiện ra trên cái bàn bên cạnh đặt một bộ đồ rửa mặt mới mua, trên một tờ giấy là mấy con chữ viết láu:

Tôi ra ngoài luyện công buổi sáng.

Anh nhìn một hồi, bỏ tờ giấy vào túi, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Lúc Dư Phi trở lại là chín giờ rưỡi, cầm chìa khóa mở được một nửa thì cửa tự mở ra.

Bên trong một người đứng choán lấy cả khung cửa, dáng người đẹp đẽ, mảnh mai yêu kiều, còn bốn chữ nữa, cảnh đẹp ý vui.

Dư Phi cảm nhận được rất rõ cảm giác phòng nát tàng kiều, cảm thấy có thể tha thứ được cho cái dáng vẻ tượng sáp cá chết của anh tối qua.

(*) Nói lái từ thành ngữ "kim ốc tàng kiều (nhà vàng cất người đẹp)", xuất phát từ truyền thuyết về Trần Hoàng hậu Trần A Kiều của Hán Vũ Đế được ghi lại trong "Hán Vũ cố sự", rằng: Một lần, Đế (tức Hán Vũ Đế Lưu Triệt) được Trưởng công chúa (tức Quán Đào công chúa) ôm vào lòng rồi hỏi: "Con có muốn lấy vợ không?", Lưu Triệt đáp: "Có ạ". Trưởng công chúa chỉ vào đám đông hơn trăm người đứng cạnh, hỏi tiếp: "Muốn người nào?", Lưu Triệt đều lắc đầu nguầy nguậy, tỏ vẻ không ưng. Trưởng công chúa chỉ vào con gái mình rồi hỏi: "Ta gả A Kiều cho con được chăng?", Lưu Triệt nhoẻn cười đáp: "Được ạ! Nếu lấy được A Kiều làm vợ, con sẽ cho đúc nhà vàng để nàng ở".

Nhiệt độ trong phòng so với tiết trời sáng sớm bên ngoài vẫn cao hơn một chút. Cô mở khóa kéo áo lông ra, trở tay đóng cửa lại, lên tiếng chào: "Dậy rồi?" Cô đặt bữa sáng mua về lên cái tủ tại bên cửa, vịn tường đổi giày, lại đứng thẳng dậy, anh vẫn đang đứng chắn trước mặt cô.

Trước cửa vừa hẹp vừa thấp, vóc dáng anh cao lớn, đứng chắn ở đó, cô vào không vào được, lùi cũng không lùi được.

Dư Phi ngẩng lên, hỏi: "Anh đứng đây làm gì?"

Anh không mở miệng, tiến về phía trước một bước. Dư Phi bị buộc phải dựa lưng vào cửa, khó hiểu nhìn anh.

Cô vừa luyện công buổi sáng xong, trên mặt vẫn hồng hồng, dường như còn dính hơi sương ban mai, phản xạ ánh mặt trời lấp lánh vàng.

Tay phải anh nắm lấy tay trái cô, Dư Phi kinh ngạc cúi xuống.

Tay trái anh luồn vào trong áo lông của cô, nắm lấy vòng eo mềm mại của cô, kéo cô kề sát vào người mình.

Dư Phi: "..."

Dư Phi: "???"

Anh nghiêng đầu hôn một cái lên khuôn mặt mịn màng hồng hào của cô, soi mắt vào con ngươi cô, trên mặt lại hơi ửng hồng. Dư Phi nghĩ bụng cái ông tướng này làm sao vậy, tính cả tối qua thì hai người họ đã ngủ với nhau ba đêm rồi, chuyện thân mật nào cũng làm rồi, sao vẫn đỏ mặt thế chứ. Nhưng trong bầu không khí này, mặt cô cũng không tự chủ được mà đỏ lên. Người này có bản lĩnh kỳ lạ vậy đấy, có thể khiến cả hai bọn họ cứ như không quen, mỗi đêm đều như đêm đầu.

Cơ mà hai người họ quả đúng là không quen thật.

Mỗi đêm đều như ngủ cùng một người xa lạ.

Mặt Dư Phi càng lúc càng đỏ, cúi đầu tránh khỏi ánh mắt anh. Anh cúi xuống hôn lên môi cô, cô nhẹ nhàng ngửa đầu ra sau, phối hợp với góc độ của anh. Anh thăm dò hôn cô sâu hơn, cô cũng dịu dàng đáp lại anh nhiều hơn.

Nhưng anh không vượt rào, dường như chỉ là để cảm nhận độ chân thực của sự tồn tại của cô, hôn cô xong thì ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng cọ lên mái tóc dày xõa tung của cô.

Dư Phi phát hiện ra Bạch Phỉ Lệ rất thích ôm cô, nhất là thích luồn tay vào áo cô nắm lấy eo cô. Anh hẳn là một người thích gần gũi da thịt.

Có điều cô cũng thích, cái này hay hơn giao lưu ngôn ngữ nhiều.

Ăn sáng xong là khoảng mười giờ, Bạch Phỉ Lệ đưa Dư Phi tới phòng khám của Dư Thanh. Đến cửa phòng khám, Dư Phi xuống xe, trong ngõ chưa có ai. Bạch Phỉ Lệ chuẩn bị rời đi, Dư Phi gõ gõ cửa sổ xe anh, anh lại kéo cửa kính xuống.

"Trưa anh có tới ăn không?"

Bạch Phỉ Lệ lắc đầu.

"Tối thì sao? Có về nhà ăn cơm không?"

Bạch Phỉ Lệ lại lắc đầu: "Trước Tết chắc là không có thời gian đâu."

Dư Phi bĩu môi, nói: "Tôi có một câu muốn hỏi anh."

"Ừ?"

"Đồ ăn tối qua tôi làm, sao anh không động vào miếng nào?"

Bạch Phỉ Lệ hạ mắt, tay đặt trên bánh lái, không nói gì.

Dư Phi nói: "Anh là người thành phố Y, đồ tôi nấu hẳn là quen thuộc với anh mới phải. Anh không nếm sao biết được có ngon không?"

"Không phải." Bạch Phỉ Lệ chợt nói.

"Sao lại không phải?" Giọng Dư Phi có chút cuống. Cô rất tự tin với đồ mình nấu, tối qua bà Thiện múc canh cho Bạch Phỉ Lệ, anh để đó không ăn chút nào, khiến cô canh cánh cả một đêm.

Bạch Phỉ Lệ nhìn con đường phía trước, con ngõ nhỏ bao năm người đến người đi vẫn chẳng bằng phẳng hơn, nhưng vẫn thẳng một mạch nối thông về phía trước.

"Rất nhiều năm rồi tôi chưa ăn đồ ăn thành phố Y mà tôi thích."

"Tôi sợ ăn rồi sẽ nghiện."

***

Hôm nay tập vở "Long lân" đến tận khuya. Trong vòng vài ngày ngắn ngủi sau khi diễn thử, Bạch Phỉ Lệ lại chỉnh sửa rất nhiều chỗ trong kịch bản và dàn dựng sân khấu. Trong mấy ngày anh theo ba tham gia cuộc họp cấp cao, người Cưu Bạch cứ tưởng anh không xen vào vở kịch này nữa, nhưng theo video ghi hình tập luyện gửi đi là một đống ý kiến sửa đổi liên tục đến tận đêm vẫn còn gửi về.

Cách buổi diễn chính thức vào nguyên đán càng ngày càng gần, mấy ngày nay, mỗi lần tập luyện đều không thể có bất kỳ sơ sẩy nào. So với "Công tử trong hồ" ngắn gọn tinh xảo, thiết kế nhân vật, dàn cảnh, lời kịch, động tác của "Long lân" mặt nào cũng phức tạp hơn nhiều. Hai bên nhất trí là sẽ thêm yếu tố thẩm mỹ đặc biệt vào, khiến vở kịch tràn ngập mỹ cảm đầy sức rung động.

Quan Cửu cũng không biết mỹ cảm đặc biệt này của "Long lân" Bạch Phỉ Lệ đã nghĩ thế nào mà thiết kế ra được, nhưng cô biết trước đây khi anh đồng ý nhận dự án này, là đã có sẵn ý tưởng. Tuy anh rất không thích kiểu dự án thương mại thế này, nhưng cũng không có nghĩa anh chỉ qua loa cho xong chuyện.

Tập luyện xong đã là hơn mười một giờ, Quan Cửu lại rủ Bạch Phỉ Lệ đi đánh tennis một tiếng, mệt chết cho rồi. Bạch Phỉ Lệ không phản đối.

Ông chủ câu lạc bộ tennis gần studio là bạn thân của Quan Cửu, kể cả không phải giờ buôn bán cũng có thể vào lúc nào cũng được.

Đánh xong một tiếng, Quan Cửu và Bạch Phỉ Lệ ngồi trên băng ghế dài lau mồ hôi uống nước. Sân tennis trong nhà này là một sân bóng rộng, dùng lưới xanh chăng cao ngăn ra. Lúc này cả sân chỉ có mỗi chỗ họ đánh là sáng đèn, những chỗ khác đều tối mịt, ánh đèn và bóng tối dần hòa vào nhau, tạo thành một cảm giác mờ mịt mà trống trải.

Quan Cửu nhìn sân tennis rộng không thấy bờ này, uống một hớp nước tăng lực lớn, nói:

"Bạch Phỉ Lệ, mày có nhớ vừa nãy mấy quả cuối, mày tiếp bằng tay trái không?"

Bạch Phỉ Lệ hơi sửng sốt, đáp: "Vậy sao?"

Quan Cửu nói: "Tao biết mày không nhớ, nhưng những quả cuối tao đều quay lại cả, mày tự xem đi." Cô đưa điện thoại cho anh.

Góc quay của điện thoại có hạn, nhưng vẫn nhìn ra được Quan Cửu đánh một phát bóng cực kỳ hiểm, xông thẳng ra phía sau bên trái Bạch Phỉ Lệ. Bạch Phỉ Lệ nhanh chóng bước lùi, sau đó vô cùng tự nhiên đổi vợt từ tay phải sang tay trái, gọn gàng tiếp bóng, sau đó rất nhanh, gần như là trong nháy mắt, vợt lại đổi về tay phải.

Bạch Phỉ Lệ xem mà không nói nên lời.

"Có một cảm giác rất thần kỳ. Chính mày cũng rất hiếm khi đánh bóng bằng tay trái." Quan Cửu tắt điện thoại, dựa lưng lên bức tường phía sau. "Tao sẽ xóa nó đi, xem cứ rờn rợn, cứ như có một người khác đang nhập vào cơ thể mày ấy."

Bạch Phỉ Lệ im lặng hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Mày gọi tao tới chơi bóng, không ngừng khiến tao phải trở tay đỡ bóng, còn quay lại, là để nghiệm chứng chuyện này?"

Quan Cửu nói: "Tao cảm giác được mấy ngày nay, tình trạng của mày không ổn định lắm." Cô nhìn sân tennis trống trải: "Tự mày chắc chắn cũng cảm nhận được, quyết định làm "Huyễn thế đăng" quá đột ngột, mặc dù dự án này chúng ta đã thảo luận từ lâu, cơ bản đã xác định, nhưng nếu thật sự chỉ là mày, mày nhất định sẽ đợi đến lúc trở về, bàn rõ với tao về quyết định cuối cùng mới đúng."

Bạch Phỉ Lệ lặng thinh.

Quan Cửu nói: "Tao từng cho là, Lăng Tửu và Dư Uyển Nghi đối với mày đều không khác nhau là bao, cũng chỉ là một cô bạn gái hẹn hò chơi chơi thôi. Nhưng hiện giờ tao càng ngày càng nhận ra tao sai rồi..."

"Hiện giờ Dư Uyển Nghi đã quay lại, hắn cũng tỉnh lại rồi, phải không?"

- -----

Chân dung bạn chim "kwi...kwi...kwi..." đã xúi Phỉ hôn Phi, nhìn cũng dễ cưng như A Phỉ vại:))))

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi