MỘT ĐỜI YÊU NÀNG

    "Đến rồi. Đây là nhà của ta, nó hơi nhỏ nên ta e sẽ không đủ chỗ cho các ngươi" đại thúc chỉ vào căn nhà nhỏ kia.

  "Đa tạ thúc cho bọn cháu ở đây, bọn cháu không ngại đâu ạ" Lam Tịnh lễ phép nói

  "A! Đến bây giờ chúng ta còn không biết tên thúc!" Ngô Thông nói

"Haha...ta là Lý Lâm, các ngươi cứ gọi ta là Lý thúc là được rồi...khụ...khụ" Lý Lâm vừa ho vừa nói

  "Vậy...xin đa tạ Lý thúc"

  "Hảo hảo, các ngươi mau vào nhà đi" Lý Lâm vẫy vẫy tay bảo vào trong

  Vào trong nhà, Lý Lâm nhìn qua một lượt đám người Lam Tịnh, thấy trang phục của họ khác ở đây, sợ mọi người dị nghị nên đã nói "ta thấy y phục các ngươi rất lạ, các ngươi nên mặc y phục ở nơi đây, như thế sẽ giúp các ngươi thoát khỏi sự bàn tán của mọi người"

  "Đa tạ Lý thúc" Lam Tịnh chấp tay cảm tạ


  "Được rồi, được rồi không cần cảm tạ làm gì. Bây giờ cũng đã trễ, ngày mai ta sẽ đi mua cho các ngươi vài bộ y phục. Nhìn các ngươi cũng khoảng mười tám tuổi, chắc sẽ rẻ một chút" Lý Lâm đánh giá ngoại hình của năm người.

  "CÁI GÌ! MƯỜI TÁM TUỔI? Lý thúc bọn cháu đã hai mươi tám tuổi rồi đấy" Trần Thúc Đình nghe Lý Lâm nói vậy thì rất ngạc nhiên, bọn họ cư nhiên đã hai mươi tám cái xuân xanh rồi, đâu ra chỉ mới mười tám.

  Sau khi nghe Lý Lâm nói vậy, cả đám người bắt đầu nhìn lại thân hình mình, người này nhìn kia, người kia nhìn người nọ. Đánh giá hết thầy, cả bọn mồm chữ A mắt chữ O. Bọn họ xuyên không đã đành, tuổi tác lại bị trở về mười năm trước, năm mười tám tuổi? Ngay cả áo quần cũng đều bị thu nhỏ, Lam Tịnh mở ba lô đựng đồ cũng thấy những bộ quần áo của mình cũng đều nhỏ vừa người mười tám. Ảo diệu đến vậy sao?


   "Ha...ha...thật ngại quá, bọn cháu quên mình chỉ mới mười tám" Phan Nhất Bảo gãi đầu, cười ngượng.

   "Thật là, bọn trẻ các ngươi quên chơi thì cũng không nên quên cả tuổi mình chứ?" Lý Lâm lắc đầu bó tay.

   "Các ngươi cứ mặc đồ của các ngươi đi, ngày mai ta xuống núi mua cho các ngươi vài bộ y phục"

   "Đa tạ Lý thúc" cả năm người đồng thanh trả lời.

  Lam Tịnh nhớ đến gì đó, mở ba lô của mình lấy ra vài viên tinh thể vụn màu lam mà cô nuôi đưa cho Lý thúc "Lý thúc, lúc nãy trên núi ta có nhặt được vài viên tinh thể này, mai Lý thúc hãy cầm để đem đổi ngân lượng mà dùng" Lam Tịnh nhét tinh thể vào tay Lý Lâm.

  Lý Lâm nhìn vài viên tinh thể mà sáng cả mắt, hai tay run run cầm tinh thể, miệng lắp bắp nói "cái này...cái này...nó quý quá ta không nhận nổi"


  "Ây da, Lý thúc cứ cầm lấy mà đổi thành ngân lượng, Lý thúc muốn mua y phục cho bọn ta thì cần ngân lượng chứ. Còn dư Lý thúc cứ cầm lấy mà dùng" Ngô Thông không để Lam Tịnh lên tiếng, chen vào cô mà nói. Cậu thấy mấy hộp tinh thể mà Lam Tịnh đem theo đã có ích, may mà lúc trước cậu không kêu Lam Tịnh bỏ lại.

  "Vậy ta xin cảm tạ" Lý Lâm cúi đầu cảm tạ Lam Tịnh, là người lương thiện nên khi nhìn thấy những viên tinh thể này tuy Lý Lâm có chút tham lam nhưng ông tuyệt đối không vì vậy mà làm gì xấu với đám người Lam Tịnh.

   "Lam Tịnh sao cậu lại đưa tinh thể cho Lý thúc? Mấy viên tinh thể này có giá trị sao?" Ngô Thương chờ Lý Lâm đi khỏi mới kéo Lam Tịnh ngồi xuống hỏi

   "Ai bảo các cậu, mấy hộp tinh thể này không có giá trị. Ở cô đại, lấy đâu ra tinh thể như thế. Tớ biết lừa gạt là không tốt nhưng việc này quá bất ngờ, nếu ở đây mà không có ngân lượng thì phải biết sống thế nào?"
  "Cũng đúng, với cả cậu ấy chỉ đưa mấy viên vụn chớ đâu phải là đưa hết khối đâu mà các cậu lo" Phan Nhất Bảo lên tiếng nhất trí với suy nghĩ của Lam Tịnh.

  "Được rồi, trời cũng sắp tối, mau ra giúp thúc nấu cơm. Còn nữa, cách xưng hô người hiện đại khác với cổ đại nên các cậu lưu ý khi nói chuyện" Lam Tịnh đứng dậy bước ra ngoài.

   Những người còn lại cũng nhanh chân theo sau, chuyện cứ để mai tính tiếp. Cả năm người phụ giúp Lý thúc làm bữa tối, tuy những món ăn đều đạm bạc nhưng cả sáu người đều nói chuyện rất vui vẻ. Tối đến Lam Tịnh không ngủ trong nhà, cô xin ngủ ở ngoài, cầm cây ghi-ta đàn một bản nhạc. Cô thầm nghĩ nếu xuyên về cổ đại cũng tốt, cô sẽ mau quên đi những quá khứ đau thương kia.

   "Cậu chưa ngủ sao?" Trầm Thúc Đình nhẹ nhàng ngồi bên cạnh cô
   "Là cậu sao? Sao giờ chưa ngủ đã hơn 11 giờ rồi" Lam Tịnh quay qua thì thấy Trần Thúc Đình ngồi gần mình, cô mỉm cười nhìn Thúc Đình rồi ngước nhìn lên trời.

   "Tớ thấy trời lạnh mà cậu lại mặc như vậy, sợ lạnh cậu nên tớ cầm chăn ra cho cậu"

   "Cảm ơn cậu, Thúc Đình"

   "Cậu là đang nhớ nhà sao? Hay nhớ những chuyện trước kia?"

   "Tớ đang nhớ đến những quá khứ kia. Tớ thật muốn quên chúng đi"

  "Chỉ cần đừng để ý đến nó nữa mà hãy nghĩ đến hiện tại và tương lai là được rồi"

  "Ừm, cậu nói đúng. Tớ chỉ cần để ý đến hiện tại và tương lai là được rồi. Nhưng cũng cần cảm ơn những ký ức cũ để tớ có được như ngày hôm nay" Lam Tịnh nhìn những ngôi sao trên trời.

  "Được rồi, cậu mau nghỉ ngơi đi, nếu cậu mà bệnh thì cả đám sẽ náo hết lên đấy" Thúc Đình đứng dậy, xoay người chuẩn bị bước vào nhà
"Haha...được rồi tớ ngủ ngay đây"

   "Ngủ ngon Lam Tịnh"

   "Ngủ ngon Thúc Đình" chờ Thúc Đình vào nhà, cô cũng từ từ nằm xuống rồi chìm vào giấc ngủ.

             ---------------------------

   Tg: tui chở lại rồi đây. Dạo này nhiều việc quá làm tui viết không kịp?. Nhớ ủng hộ tui bộ " Một đời yêu nàng" và bộ "-Yêu-" nha. Cả hai bộ tui đều đang viết, nhớ ủng hộ để tui có động lực viết tiếp nhoa??

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi