MỘT KHỐI BÁNH COOKIE BÉ NHỎ CÒN LỢI HẠI HƠN THUỐC X

Harry chỉ cảm thấy đôi môi của mình chạm vào một cái gì đó ấm ấm mềm mềm, nhưng giây tiếp theo, cái ấm ấm mềm mềm đó liền mở ra, sau đó hung hăng cắn vào môi Harry.

Đôi môi rất đau, khiến cho mắt Harry sinh ra một chút ẩm ướt.

“Giáo sư……” Harry nói hàm hồ không rõ muốn kêu Snape mở răng ra, nhưng Snape hình như rất tức giận, dáng vẻ không cắn rớt môi Harry sẽ không bỏ qua, chết sống nhất quyết không mở miệng.

Mùi vị bị người khác cắn môi thật không dễ chịu, nếu dùng ngôn ngữ không thể giải thoát cho miệng của mình, vậy thì Harry liền dứt khoát lựa chọn dùng hành động để giúp mình giải quyết vấn đề.

Vì thế cái miệng vừa nãy vì nói chuyện mà mở ra lúc này lại ngậm lại, Harry cố gắng đẩy đầu lưỡi của mình đi vào từ hàm răng Snape, để dễ dàng mở miệng Snape ra, giải phóng môi của mình. Bất quá tưởng tượng vĩnh viễn đơn giản hơn rất nhiều so với hiện thật, Harry dùng sức hết nửa ngày, nhiều lắm cũng chỉ có thể liếm liếm ở nứu răng của Snape.

Nhưng mà như vậy cũng đủ rồi, hiển nhiên Snape không nghĩ tới hành vi của mình sẽ khiến đối phương càng thêm điên cuồng, không biết tại sao lúc nãy khi Harry kêu tiếng “Giáo sư” kia, làm cho trái tim Snape bỗng nhiên đập mạnh một cái, cho nên ngay lúc Harry liếm nứu răng của mình, thần kinh của Snape đã hoàn toàn thả lỏng, vì thế khi Harry lại dùng lực đẩy đẩy, liền dễ dàng đẩy đầu lưỡi của mình vào trong miệng Snape.

……

Bởi vì lúc này Snape đã buông môi Harry ra, cho nên hai người đều cảm nhận thấy mùi máu lan tràn trong miệng của cả hai – môi Harry bị cắn nát.

Thời gian lại quỷ dị dừng lại.

Snape giống như bị người ta ếm bùa hóa đá sững sờ nằm ở trên giường, mà Harry cũng chưa kịp nghĩ đến sau khi mình đẩy đầu lưỡi vào miệng Snape rồi thì phải làm gì nữa, bởi vậy chỉ có thể ngây ngốc đặt ở bên trong, nhắm mắt lại thật kín, căn bản là không dám nhìn Snape.

Qua hai ba giây, Harry mới từ từ nâng thân thể lên, sau đó tự nói thầm trong lòng: Bây giờ mình còn chưa chết chứng tỏ Snape còn chưa phản ứng kịp, cho nên hiện tại là cơ hội chạy trốn tốt nhất!

Có ý niệm này trong đầu rồi, Harry liền ‘hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm cho trót’ mở mắt ra, vừa định để lại một câu “Giáo sư Snape thầy hảo hảo nghỉ ngơi một chút, tôi còn có việc cho nên đi trước”, ngay lập tức nhìn thấy một thứ ghê gớm nối liền miệng của mình và Snape lại với nhau —

Một sợi chỉ bạc liền trắng trợn treo ở chỗ đó! Không cần bất cứ ngôn ngữ gì, cũng có thể nhìn ra vừa nãy tại chỗ này giữa hai người đã xảy ra chuyện gì!

“Ách……” Lời nói vốn được thốt ra cứ như vậy bị sợi chỉ bạc kia làm nghẹn trở vào, khiến Harry vô ý thức muốn làm đứt cái sợi chỉ riêng tư này trước.

Vì thế, Harry xoay xoay đầu, nhưng mà sợi chỉ bạc này giống như bị ếm bùa vững chắc, bất luận động tác của Harry mạnh bao nhiêu, nó vẫn kiên cường treo ở chỗ đó, làm thế nào cũng không chịu đứt.

“Đừng cử động!” Thanh âm Snape bỗng nhiên phát ra, dọa Harry nhảy dựng.

Không phải bởi vì thanh âm phát ra quá đột ngột, mà bởi vì thanh âm của Snape vô cùng khàn khàn, hơn nữa nghe giống như là đang cố gắng áp chế cái gì — cũng không phải phẫn nộ.

Harry hơi kinh ngạc nhìn về phía Snape, liền nhìn thấy hai má vốn tái nhợt của Snape lúc này lại ửng đỏ — hơn nữa đỏ có chút không bình thường.

Mà màu đỏ ửng như vậy Harry chỉ nhìn thấy một lần – năm thứ ba, khi Snape nghĩ rằng mình đã bắt được Sirius, thì hưng phấn đến hai má đỏ ửng.

……

Chờ một chút, hưng phấn?

Harry trước tiên là có chút sửng sốt, rồi bỗng chốc phản ứng lại, giờ phút này chính mình cưỡi trên người Snape, mà chỗ mình ngồi, vừa khéo là – chỗ có gì đó đặc hữu của nam tính.

Đương nhiên, này cũng chưa phải trọng điểm, tuy rằng chiều cao của Harry không bằng Snape, nhưng nửa thân trên của hai người thoạt nhìn vẫn là cao như nhau, nếu muốn dựa theo cái tư thế lúc nãy hôn môi, Harry ngồi ở chỗ kia là thật bình thường, nhưng chuyện không bình thường là…… Cái thứ kia cứng ngắc! Cứng ngắc!

Harry cảm thấy nội tâm của mình bây giờ giống như là bị những con yêu Cornish trong toàn bộ giới ma pháp chạy như bay mà qua, để lại một đống hỗn độn, thậm chí khiến y căn bản không biết phải dọn dẹp từ chỗ nào mới tốt —

Severus Snape, giáo sư ma dược của Harry Potter, đối thủ một mất một còn của cha Harry Potter, người yêu thầm mẹ Harry Potter, hiện tại — bởi vì Harry Potter mà cứng rắn!

Harry cảm thấy sự kinh hoàng mình cảm nhận được trong nháy mắt còn khủng khiếp hơn gấp trăm lấn so với  lần đầu tiên y biết mình là phù thủy.

“– đi xuống.” Snape nói tiếp. Thanh âm của hắn vẫn có chút khàn khàn, hơn nữa xúc cảm chân thật nói cho Harry biết cảm giác của Snape vẫn chưa biến mất, ngược lại có phản ứng càng lớn.

Harry hơi xấu hổ nhúc nhích một chút, đang muốn từ trên người Snape đi xuống, cánh tay lại bị Snape nắm lấy, siết thật chặt.

……

Không cần Snape nói, Harry cũng biết động tác vô ý của mình mang đến hậu quả gì, dù sao có một số việc không cần nói, cũng có thể cảm nhận được.

Harry nhìn thấy hai má Snape càng đỏ, mà sợi chỉ bạc nối lấy hai người cũng run run treo ở nơi đó, vẫn không có đứt.

Một lát sau, Snape mới từ từ thả lỏng sức nắm tay Harry, ra hiệu bảo Harry nhanh chóng đứng lên từ trên người mình.

Mà lần này Harry cũng hấp thụ kinh nghiệm lần trước, không cọ xát cọ xát chậm rãi đi xuống, mà ngay lập tức nhấc chân, ngã xuống bên cạnh Snape, nằm ngửa ra. Harry cảm thấy mặt mình bỗng nhiên mát lạnh, lập tức nhận ra sợi chỉ bạc kia rốt cuộc bị chặt đứt.

Nhưng Snape cũng không nằm đếm sao giống Harry, trong nháy mắt khi Harry biến mất từ trên người mình, Snape liền lập tức ngồi dậy, cố gắng khiến phản ứng của bản thân không hiển hiện quá rõ ràng như vậ.

……

Harry sững sờ nằm tại chỗ, thậm chí ngay cả việc chạy trốn cũng quên, trong đầu tất cả đều là xúc cảm chân thật khi nãy, cùng với…… Vẻ mặt đỏ bừng của Snape.

……

“Kẻ Được Chọn đại nhân chuẩn bị sững sờ ở trong này tới khi nào?” Snape đợi Harry chạy trốn đợi nửa ngày, cũng không thấy Harry có bất cứ động tác gì, rốt cuộc không nhịn được mở miệng hỏi, “Hay là ngài đây đang chờ nhục nhã giáo sư mà ngài chán ghét nhất một chút?”

“Không, không phải,” Harry rốt cuộc có phản ứng, y lắc lắc đầu, cùng ngồi dậy, quay đầu nhìn về phía Snape, nỗ lực đối với hành vi của mình làm ra chút giải thích, “Tôi…… Tôi vừa nãy chỉ là không phản ứng kịp…… Ách…… Còn có, vừa nãy tôi không phải cố ý, tôi chỉ là…… Vô ý thức tôi không nghĩ tới…… Ách…… Sẽ xảy ra chuyện như vậy……”

Harry thấy biểu tình của Snape càng ngày càng không thích hợp, gần như là từ màu hồng chuyển dần sang màu tím, liền nhanh chóng nói, “– Thật ra hết thảy việc này đều là do Julian kêu tôi làm! Tôi không phải cố ý hôn thầy, giáo sư!”

Vừa dứt lời, ánh mắt Snape bỗng chốc trở nên có chút quái dị, sắc mặt cũng chuyển từ tím sang đen.

“Phải phải, đương nhiên là như vậy,” Snape nói cực kỳ châm chọc, “Kẻ Được Chọn vĩ đại làm sao có thể đối với giáo sư mi hận nhất sinh ra loại – dực vọng không bình thường này?”

Harry thấy lời giải thích của mình ngược lại khiến sự việc càng tô càng đen, hơn nữa có loại cảm giác ngấm ngầm hại người, liền càng thêm khó khăn giải thích, “Tôi không có ý này, giáo sư, tôi không cảm thấy phản ứng này không bình thường …… Ách, đương nhiên, tôi cũng không nói phản ánh này bình thường — không, chờ chút, tôi không có ý này! Ý của tôi là –”

Harry há miệng, hoàn toàn không biết phải nói gì.

— Phản ánh này rõ ràng chính là không bình thường!

Harry ủy khuất nghĩ thầm.

“Nói xong chưa?” Thanh âm của Snape lại xuất hiện.

Harry cẩn thận nghĩ nghĩ, nhận ra mình quả thật không có gì để nói, liền chán nản gật gật đầu.

“Vậy bây giờ,” Sắc mặt Snape đen thui gần như giống hệt áo chùng của Voldemort, “Ra ngoài!”

— Kẻ Được Chọn tiền nhiệm vĩ đại vừa mới nhận ra, sự tồn tại của mình hình như khiến cho Snape “Không bình thường”…… Không có cách nào làm cho chính mình trở nên “Bình thường” lại.

Vì thế dựa vào tinh thần của chủ nghĩa nhân đạo, Kẻ Được Chọn tiền nhiệm đại nhân quả thực giống như là lấy vận tốc ánh sáng, chạy như bay ra khỏi căn phòng này.

Mà Snape ở lại trong phòng, thì gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa vừa mới bị đóng lại kia, màu sắc trên mặt lại biến thành ửng hồng.

Snape cúi đầu nhìn bộ phận nào đó đang có phản ứng của mình, hơi nhíu mày. Trước kia khi hắn thích Lily – Phải, chỉ là trước kia — hoàn toàn xem Lily như một nữ thần, chưa bao giờ có ý nghĩ như vầy với Lily, nhưng hiện tại……

Biểu tình của Snape bỗng chốc trở nên vô cùng rối rắm, sau khi sững sờ ngồi ngay đơ như một pho tượng trong chốc lát, Snape rốt cuộc hướng tay phải của mình về phía chỗ kia……

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói: Chúc mọi người xem văn vui vẻ~~~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi