MỘT LÒNG KHÔNG THAY ĐỔI


Tiêu Lệ còn chưa kịp đẩy xe cấp cứu, thì anh đã mặc kệ mà bế lấy cô chạy vào bên trong phòng cấp cứu khẩn cấp rất nhanh, khiến mọi người còn không kịp nhìn cô gái đó là ai mà bác sĩ Cố lại gấp gáp như vậy.

Đưa cô vào được phòng cấp cứu, anh bất giác hít thở không thông, cầm lấy que gỗ y tế để vào miệng cô, rồi từng bước một đo huyết áp, sau đó lấy máu xét nghiệm cẩn thận.

Anh mặc bộ đồ bảo hộ màu xanh lá, đeo khẩu trang, tóc cũng được bọc lại, trên tay là kim tiêm và thuốc, anh nhìn cô ở trên giường cấp cứu thì không khỏi run rẩy, nhưng anh phải giữ bình tĩnh.

Nhìn kết quả xét nghiệm chỉ là cảm nắng sốt thông thường thì anh mới bắt đầu tiêm thuốc, động tác vô cùng nhẹ nhàng trong phòng cấp cứu cũng chỉ có anh, một mình an chữa trị và khám cho cô.

Đợi cô hạ sốt anh mới dám buông lỏng bản thân, rồi cho người đưa cô đến phòng chăm sóc đặc biệt 301, anh mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng cấp cứu đi đến quầy tiếp tân làm thủ tục nhập viện cho cô.

Tiêu Lệ không khỏi tò mò đi đến hỏi anh ở quầy tiếp tân “ Anh Cố, cô gái đó là cô gái viêm dạ dày cấp tính đúng không? ” anh ta chưa nhìn qua anh của bộ dạng vừa rồi, bình thường vừa lạnh lùng vừa cao ngạo.

Cố Viễn Thần cầm lấy thủ tục ký tên, ký xong rồi cầm lấy quay đầu nói với Tiêu Lệ một câu chắc nịch, mang đầy sức ép “ Là bạn gái tôi ”
Mọi người nghe xong chỉ có thể há hốc mồm bất ngờ, bác sĩ Cố thừa nhận có bạn gái sao? là cô gái lúc trước bị viêm dạ dày cấp tính? còn ai khác sao? không thể nào chắc chắn là cô ấy rồi.

Anh đi đến phòng bệnh của cô, trên người là áo blouse trắng, nhìn cô nằm trên giường ngủ một cách ngon lành, hơi thở đều đặn, chỉ là lâu lâu cô lại khẽ nhíu mày mấy cái.


Thời Nhiễm!
Tiểu Thời Nhiễm của anh cô thay đổi nhiều quá, anh chưa từng nghĩ cô phải trải qua cực khổ nơi đất khách quê người như vậy, không ngờ cô lại xem thường mà mạng sống của mình đến thế.

Cố Viễn Thần nắm lấy tay cô, anh mân mê từng đốt ngón tay, sau đó lại nghe cô mấp mấy môi nói mớ không thôi, nhưng đều là tên của anh xuất hiện rất nhiều.

“ Viễn Thần đợi em ”.

“ Em xin lỗi, thật lòng xin lỗi anh đừng hận em ”
“ Anh đừng kết hôn với người khác, em không cho phép đâu ”
Nghe cô nói mớ, anh vươn tay vén tóc cô ra phía sau tai, khom người hôn lên trán cô một cái “ Không kết hôn với người khác, kết hôn với em ”.

Cô vì thuốc mê vẫn còn, cô ngủ miên man không hay biết.

Khoản thời gian cô nhập viện mấy ngày nay, Tiêu Lệ không cần trực ca đêm, tất cả đều được anh đảm nhiệm, cũng không về nhà, ở lại bệnh viện, lâu lâu lại ghé vào phòng bệnh xem tình hình của cô.

Buổi sáng anh cũng ghé phòng kiểm tra như thường lệ, lại thấy cô ngồi dậy quay lưng lại với phía cửa lớn, nhìn ra cửa sổ được ánh nắng chiếu vào vô cùng đẹp mắt.

Nghe tiếng động cô chầm chậm quay đầu nhìn lại, đôi mắt của cô chạm vào đôi mắt đen láy của anh, môi cô mấp mấy gọi.

“ Viễn Thần!.


Giọng cô khàn khàn vì bệnh và ngủ quá nhiều.

Anh đứng đó mỉm cười gật đầu, dịu dàng “ Ừm ” một cái rồi mới bước đến chỗ của cô, nụ cười của anh khi ở trên gương mặt điển trai càng khiến anh trông đẹp trai lên gấp mấy lần.

Thời Nhiễm để anh kiểm tra lại một lần nữa rồi mới nhìn anh chăm chăm, cô biết là anh đến nhà cô mang cô đến bệnh viện, vì hôm đó khi cô đang trong cơn mê.

Đã nghe tiếng động lớn, sau đó là anh gọi cô nhưng cô mệt quá thế nào cũng không mở mắt nổi, cho dù rất muốn mở mắt ra nhìn anh.


“ A Thần! ”
Cô lại một lần nữa gọi, thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.

“ Hửm? ” Anh nhướng mày.

Chẳng hiểu sao lúc này bọn họ có quá nhiều chuyện để nói, lại không biết nên bắt đầu từ đâu, không biết nên nói thế nào.

“ Em muốn ăn yến xào gần trường ”
Anh gật đầu “ Được! tôi sẽ cho người đi mua cho em ” anh không thể rời đi, cô bệnh nhiều như vậy, anh không muốn ở xa cô quá, anh sẽ cho người đi mua mang đến.

“ Anh ăn gì chưa? ”
Cô ngây ngô hỏi, ngữ khí nhẹ nhàng không giống với cô thường ngày cho lắm, anh cũng đứng nhìn máy đo điện tử ở cạnh cô, rồi lắc đầu.

“ Không ăn ”
Anh dừng bút trên tay quay đầu lại nhìn cô “ Tiểu Thời Nhiễm, em không chăm sóc được bản thân sao hả? sao cứ bệnh mãi vậy, đợi sau khi xuất viện em đến nhà tôi ở lúc trước đã đồng ý rồi, đồ của em tôi đã cho người chuyển sang nhà tôi rồi ” than âm có chút giận dỗi, vì sự cố chấp không biết tự chăm sóc mình của cô.

Thời Nhiễm cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý “ Khi nào xuất viện? ” cô ghét bệnh viện, mùi thuốc khử trùng quá khó chịu, cô muốn ở nhà, chỉ muốn ở nhà mà thôi.

“ Ở lại theo dõi thêm vài ngày đi ”
Nhìn đã biết cô muốn xuất viện sớm, nhưng không được bệnh của cô có chút phức tạp.


Lần này không chống đối, cô đồng ý với anh.

Hai người họ thay đổi quá nhiều, ai cũng bị thời gian làm cho thay đổi mọi thứ, ngay cả cô cũng không còn là cô bé bám đuôi anh năm đó nữa.

Sự trưởng thành phải đi cùng với sự thay đổi.

Thời gian sẽ trả lời cho chúng ta viết được là yêu người ở quá khứ hay hiện tại?
Nhưng chỉ có Cố Viễn Thần biết dù ở quá khứ hay hiện tại, trong lòng anh chỉ có duy nhất là Tiểu Thời Nhiễm của anh, không có ai khác, cũng chưa từng có ý với ai, cũng không thay lòng đổi dạ.

Sự thật phía sau có quá nhiều, chỉ cần mọi thứ vẫn chưa sáng tỏ, thì cô vẫn sẽ còn chịu nhiều uất ức.

Thời Nhiễm lần này cô muốn thử một lần, chứng minh cho mọi người thấy cô xứng đáng với anh, cô phải chứng minh được là cô đã cố gắng bao nhiêu lần này sẽ không buông anh ra nữa!.

.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi