MỘT LÒNG KHÔNG THAY ĐỔI


Trong vòng một buổi sáng, Thời Nhiễm đã nhận hơn trăm tin của nhân viên ở công ty, ngay cả Cố Viễn Thần ở bệnh viện cũng gọi điện cho cô.
Trên mạng được hai công ty lớn là Cố Thị và Hạ Thị tung ra những bản thiết kế giống hệt nhau chẳng khác là bao nhiêu, ngay cả màu cũng giống khiến một phen náo động.

Nhưng nhân viên Cố Thị không chịu thua nói Hạ Thị là đồ ăn cắp, thứ mà họ quan tâm nhất tại sao bản thảo lại bị tung ra ở Hạ Thị.
Rõ ràng với cách vẽ thiết kế này, chỉ có Thời Nhiễm làm được, bởi vì đó là điểm khác biệt.
“ Alo em nghe đây ” Hàng chân mày của cô nhíu lại đang lên mạng xem bài báo.
Cố Viễn Thần không quan tâm đến chuyện bị ăn cắp bản thảo, thứ anh sợ là cô không chịu được áp lực dư luận, cho nên muốn gọi điện đến an ủi bảo cô đừng lo lắng.
“ Tiểu Nhiễm! đừng lo tạm thời anh sẽ cho người xem lại, sau đó em đưa thêm bản thiết kế cho phòng marketing nhé ” Tất cả mọi chuyện gây thêm mệt mỏi cho cô, anh đều không muốn cô động vào.
Cô trầm mặc, không biết lý do, cái thứ nhất đây là lần đầu Cố Thị hợp tác với cô để tạo ra thương hiệu mới, lần trước hợp tác với những người khác đều không có xảy ra vấn đề.

Cổ phiếu đang tuột dốc không phanh khiến cô cảm thấy bản thân mình đã liên lụy đến công ty “ Không sao, tự em giải quyết được anh đừng lo ” nói xong cô cúp máy lập tức lái xe đến Cố Thị.
Đám nhà báo đã sớm chờ sẵn cô ở công ty rồi, bây giờ người của Hạ Thị cũng đến bảo công ty cô giải thích, nhưng tất cả mẫu đưa lên đều là bản chính tự tay cô vẽ, người khác sao có thể có được.
Cố Bắc cho người mở đường để Thời Nhiễm đi vào công ty, tất cả những người còn lại đều không được vào.

Tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, người ở công ty tin chắc đó là bản thiết kế của cô, nhưng chênh lệch giờ đăng khiến, Hạ Thi đăng được cho nên khiến Cố Thị rơi vào viện tình nghi.
Sắc mặt của cô vô cùng khó coi, thứ cô sợ duy nhất chính là ảnh hưởng đến Cố Thị, đến lúc đó đừng nói là có thể xứng với anh, cô có khi ở dưới đáy xã hội không chừng.
Xem lại toàn bộ tài liệu, số file đã gửi kham khảo và toàn bộ số lần in ra để kiểm lại, nhưng kiểm thế nào vẫn không thấy được lỗ hổng.

Thời Nhiễm vừa bất lực vừa mệt mỏi, cô không thể thua được, cô nhất định phải tạo ra được thương hiệu T&N.
Lạc Tử liên tục nhận cuộc gọi từ các nhà đầu tư trong nước về việc thu hồi hợp tác lẫn tiền đầu tư cho bộ sưu tập của hai người họ, khiến cô nàng có nói muốn gãy lưỡi cũng không thể nào nói được.
Số lượng thu hồi tiền đầu tư ngày một nhiều, nếu cứ như vậy bộ sưu tập không thể hoàn thiện mà ngay cả trình diễn cũng không thể, vừa chuyện T&N còn đến chuyện của các nhà đầu tư, tất cả mọi thứ như đang cố dồn hai người họ vào đường cùng vậy.
Cô nàng gọi điện cho Thời Nhiễm.
Đầu dây bên kia mất một lúc lâu mới nhấc máy “ Tớ nghe đây ”
“ Tiểu Nhiễm, những nhà đầu tư cho bộ sưu tập đã thu hồi tiền, và không đầu tư nữa hiện tại chẳng còn được mấy người nữa đâu ” Giọng điệu của Lạc Tử vừa lo lắng, vừa mệt mỏi khi cùng lúc giải quyết quá nhiều chuyện.
Lần này Thời Nhiễm như bất động, cô dường như thật sự chìm vào bế tắc không biết tại sao đột nhiên đầu óc của cô trở nên trống rỗng.

Tất cả lọi thứ diễn ra quá nhanh, cô thật sự không biết bản thân phải làm thế nào nữa.


Bộ sưu tập không đủ kinh phí sẽ tạm dừng, còn T&N nếu không giải quyết tìm ra nguyên nhân chắc chắn phải đóng cửa.
Giọng cô nghèn nghẹn “ Lạc Tử, cậu đừng lo tớ sẽ tự mình có sắp xếp, bộ sưu tập sẽ không bị hoản lại đâu, chuyện của T&N cậu đừng động vào nữa, tớ sẽ chịu trách nhiệm ”.
Thời Nhiễm cúp máy, chuyển khoản cho Lạc Tử hơn 50 triệu, chỉ để dòng tin, bảo Lạc Tử đừng áp lực cứ vui vẻ đi, chuyện này cô sẽ giải quyết, chuyện này cô làm thì người chịu trách nhiệm sẽ là cô, không thể để luyên lụy đến người khác.
Suốt mấy tiếng đồng hồ ở công ty, cô vò đầu bức tóc cũng không tìm ra được nguyên nhân, ngay cả ăn cũng không thèm ăn, chỉ uống một ít cà phê sau đó làm việc.
Cố Viễn Thần nhắn tin cô cũng không trả lời, gọi điện cô cũng không có thời gian nghe máy, ở bệnh viện rất nhiều ca phẫu thuật, anh họp xong buổi sáng với cổ đông đã rời đi thì cô mới đến công ty.
Hai người họ mỗi người một công việc, đều bận rộn, bận đến mức quên đi bản thân mình.

Thời Nhiễm giải quyết công việc đến mức bỏ ăn, còn anh vì lo lắng cho cô đến mức cũng không ăn nổi.
Anh ngồi nhìn màng hình điện thoại, mãi vẫn không thấy cô trả lời, trong lòng vừa giận vừa buồn, anh thật lòng muốn thay cô giải quyết hết tất cả, nhưng cô lại không muốn anh xen vào chuyện này.

Cảm giác bản thân vô dụng, vô dụng đến mức bạn gái mình cũng không muốn dựa vào mình nữa.
Tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, anh đã nhanh tay bắt máy nhưng không phải cô mà là trợ lý của anh.

“ Anh Thần, chuyện chị Nhiễm toàn bộ nhà đầu tư cho bộ sưu tập của chị ấy đã thu hồi vốn rồi, Lục Thiếu Phu Nhân đang giải quyết nhưng hình như không có khả quan, chúng ta làm sao đây? ” Trợ lý anh vô cùng gấp gáp, vì bọn họ theo dõi rất lâu, điều tra thông tin vô cùng gắt gao những nhà đầu tư, cảm thấy không có vấn đề cho nên mới không nói với cô.
Sắc mặt anh tối sầm, trầm giọng “ Mang tiền đầu tư gấp đôi số lần thu hồi vốn cho tôi, lấy đại một cái tên đi, đừng để tên tôi nếu cô ấy biết là tôi chắc chắn sẽ không đồng ý đâu ” anh không thể đứng nhìn cô chịu áp lực thêm nữa, anh phải vươn tay ra bảo vệ người của mình.
Trợ lý anh đã rất nhanh đồng ý, đứng trước máy tính trực tiếp đầu tư gấp ba lần số vốn bị thu hồi, trong đó sếp cậu hai phần cậu một phần, bởi vì Thời Nhiễm chưa từng đối xử tệ với cậu ta ở công ty.

Mà nhờ cô cậu ta còn được trả lương rất cao, thưởng tháng cũng không hề ít chút nào, cậu ta tin tưởng bộ sưu tập của cô sẽ mang lợi đến.
Năm phút sau.
Điện thoại cậu ta lại vang lên tin nhắn của anh gửi đến.
| Hai ngày, điều tra chuyện của bạn gái tôi cho xong, điều tra thêm Hạ Thư nữa tôi nghi ngờ cô ta làm tất cả chuyện này |
Đột nhiên cậu ta cảm thấy muốn thu hồi số vốn của mình quá, nhưng nếu thu hồi để cho anh biết cậu ta chỉ có thể đi chết, chứ không thể sống được.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi