Lần này, đến lượt Cố Hồng Việt im lặng cúp điện thoại.
Cố Nhược Dao nén cười, gửi tin nhắn WeChat giải thích cho hắn:
【Cô không nói với Nặc Nặc đó là mẹ của nó. Nếu nó tự đi dò hỏi cháu, chứng tỏ là nó tự mình đoán ra.】
Đọc xong tin nhắn, Cố Hồng Việt im lặng đặt điện thoại xuống.
Hắn đứng bên ban công tầng hai ngắm cảnh, nhìn xa xăm về phía phong cảnh núi non hữu tình, trầm tư một mình.
Cho dù Cố Nhược Dao không giải thích, hắn cũng tin rằng, cô út này của hắn tuy có hơi ngang bướng một chút, nhưng chuyện quan trọng vẫn rất biết chừng mực.
Cô ấy sẽ không dễ dàng nhúng tay vào quyết định của hắn, càng không tự ý hành động.
Chỉ là, giờ đã xác định được đáp án, nghĩ đến dáng vẻ hai mắt sáng rực của con trai khi nhắc đến Thẩm Nhất Nhất, Cố Hồng Việt lại có chút đau lòng.
Bản thân hắn từ nhỏ đã thiếu thốn tình yêu thương của bố mẹ, hắn hiểu hơn ai hết tâm trạng tha thiết muốn có mẹ của con trai.
Nhưng, Thẩm Nhất Nhất bây giờ lại càng khó kiểm soát hơn trước.
Chỉ riêng từ buổi tiệc từ thiện lần đó, thủ đoạn cứng rắn của cô, đủ để thấy rõ mức độ nguy hiểm của cô hiện tại.
Ai biết được cô có muốn nhận đứa con trai này hay không?
Nhỡ đâu cô ấy căn bản không để tâm đến đứa bé thì sao?
Nếu Nặc Nặc biết được sự thật, nó sẽ đau lòng đến nhường nào?
Đêm nay, Thẩm Nhất Nhất cũng chẳng khá hơn là bao.
Bố cô, Thẩm Vượng, muốn gặp mặt, Thẩm Nhất Nhất đồng ý.
Thẩm Nhất Nhất vẫn chưa đi lấy chiếc Audi cô tự mua, đột nhiên quyết định ra ngoài, để tránh thu hút sự chú ý cao độ của những người khác trong nhà họ Thẩm, cô chắc chắn không thể lái chiếc Maybach đi, chỉ đành gọi xe online.
Thẩm Vượng hẹn gặp cô tại quán cà phê nhỏ do ông ta đầu tư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
https://monkeydtruyen.com/mot-thai-hai-bao-co-tong-theo-duoi-vo-that-khac-thuong-myhi/chuong-15.html.]
Đêm khuya, quán cà phê không còn mở cửa kinh doanh, nhân viên tăng ca chỉ phục vụ riêng gia đình bọn họ.
Ba anh em nhà họ Thẩm đã đợi ở đây một lúc lâu, Thẩm Nhất Nhất đến muộn hơn 15 phút so với giờ hẹn.
Vừa gặp mặt, chú ba nhà họ Thẩm đã cười lạnh chế giễu:
"Giả vờ! Dám để bậc trưởng bối chờ đợi!"
"Gọi người ta ra ngoài giữa đêm khuya thế này, còn yêu cầu đến đúng giờ? Lần sau tôi làm chủ, tôi muốn xem thử, chú ba có làm được chuyện gọi đâu đến đấy hay không." Thẩm Nhất Nhất lạnh lùng ngồi xuống.
Bác cả ghét nhất cái kiểu cách của cô, không nhịn được lên tiếng quát lớn: "Đây là thái độ nói chuyện với bậc trưởng bối sao?!"
"Bởi vì trưởng bối luôn rất ít khi nói chuyện với cháu, nên cháu không biết nên dùng thái độ gì. Dùng lời của người xưa mà nói, chính là, Tử bất giáo, phụ chi quá. Chú thấy sao?"
Nói câu cuối cùng, Thẩm Nhất Nhất hướng ánh mắt về phía Thẩm Vượng.
Người sắp xếp cuộc gặp mặt đêm khuya này, từ lúc cô bước vào đến giờ, vẫn chưa mở miệng nói một lời nào.
Bên tai Thẩm Nhất Nhất vang lên lời mẹ cô từng lẩm bẩm lúc sinh thời: "Mẹ biết, ông ta không phải là người ít nói, chỉ là ông ta chỉ như vậy với mẹ thôi. Ở bên ngoài ai cũng khen ông ta tốt, cho nên nghe nói chúng ta bất hòa, họ cũng chỉ cho là lỗi của mẹ."
Thẩm Nhất Nhất không hiểu rõ Thẩm Vượng.
Chút ít ỏi đó, phần lớn cũng là từ mẹ cô.
Cô chưa từng nghĩ đến chuyện tha thứ cho người đàn ông ruồng bỏ vợ con này, cũng không ngờ đến việc, ông ta lại hẹn gặp cô, nhưng lại cứ im lặng như thóc.
Cho đến khi cô sắc bén chĩa mũi nhọn về phía ông ta.
Được Thẩm Nhất Nhất nhắc nhở, bác cả và chú ba Thẩm cũng nhận ra sự im lặng quá mức của Thẩm Vượng.
Rõ ràng là ông ta nói muốn dạy dỗ Thẩm Nhất Nhất cho đàng hoàng, sao bây giờ cô đến rồi, ông ta lại không nói tiếng nào thế này?
"Em trai à, chẳng phải em có lời muốn nói với Nhất Nhất sao?" Bác cả Thẩm lên tiếng thúc giục.
Thẩm Vượng châm một điếu thuốc, nhíu mày, trong làn khói thuốc lượn lờ, ông ta miễn cưỡng lên tiếng: "Sao con không đưa bà nội đến cùng?"