MỘT THƯỚC TƯƠNG TƯ

Nghe ba chồng tôi quát tôi liền giật mình, hai mắt mở to, tôi lấp bấp hỏi:

- Dạ....con...con sao ba?

Ông liếc tôi một cái sắc lẹm, cố kìm giọng, ông quát:

- Út Đực đâu, lấy ghế cho ông.

Ba chồng tôi vừa kêu, dưới bếp hai ba người chạy nhanh lên đem mấy cái ghế sắp ngay ngắn. Mấy vị tai to mặt lớn trong nhà đều có chỗ ngồi, tôi và Thu Phụng thì đứng, còn chị Xuân tất nhiên là thong dong nằm trên giường rồi.

Má chồng tôi như có chút không hiểu, bà quay sang ba chồng tôi hỏi:

- Anh Hưng...rốt cuộc là có chuyện chi vậy? Con Quyên...nó làm sao?

Ba chồng tôi hừ hừ, tôi nhìn kỹ ông, gương mặt ông ngũ quan hài hòa có đôi nét giống với chú Ba nhưng lại không xuất sắc bằng ông chú. Ba chồng tôi híp mắt trông ác vô cùng, tôi có thể thấy được ông đang rất giận dữ.

- Chuyện chi...con Quyên...con nói coi khi không tại sao chị Hai Xuân lại té? Con có biết là chị con đang có bầu hay không, hả?

Tôi nhìn ông, nhìn thẳng vào mắt ông, vụ cháo lần trước tôi thực sự rất sợ nhưng không hiểu sao vụ lần này tôi lại không thấy sợ là bao. Ngược lại trong lòng còn đang cảm thấy giận đùng đùng, rõ ràng tôi vô tội...muốn bắt ép tôi...đừng hòng.

- Thưa ba, ba hỏi con vậy tức là ba nghi con cố tình đẩy chị Xuân?

Ba chồng tôi cười lạnh, hai mắt ông rực lửa:

- Có hay không trong lòng cô tự biết, rước cô về đây là làm dâu không phải làm bà làm thầy tung hoành trong cái nhà này. Cô nghĩ tôi không có đầu hay sao?

Tôi rụp mắt cười nhạt, đúng là phận làm dâu bạc bẽo trăm bề.

Má chồng tôi nổi giận, bà từ trên ghế đi nhanh đến chỗ tôi, tôi thấy bà vung tay muốn tát, tôi vẫn để yên cho bà tát.

"Bốp"

"Bốp"

Hai tiếng vả chan chát vang lên, tôi cảm nhận được một bên má mình tê rần cùng ran rát. Mím môi thật chặt, tôi không khóc.... cố ngăn cho nước mắt mình không chảy ra.

Không khóc, có đau có chảy máu cũng không được khóc.

Má chồng tôi đánh xong bà lại rít lên:

- Con quỷ cái, mày là đồ âm binh đầu thai lên hại gia đình tao phải không? Mày muốn giết chết cháu tao nên bày mưu bày kế chứ gì... Nói... Mày đã làm gì...nói...

Bà vừa chửi vừa đâm móng tay nhọn hoắc được cắt tỉa cẩn thận vào thái dương tôi, cảm giác đau đớn lại kéo đến. Nhịn không được, tôi trừng mắt lên nhìn bà, giọng sắc bén:

- Má, má với ba có bằng chứng không? Có bằng chứng con hại chị Xuân không? Có không?

Ba chồng tôi lạnh giọng:

- Bằng chứng? Cô cần bằng chứng?

Ông vung tay đập lên cái tủ thuốc nhỏ cạnh chỗ ông ngồi một cái "bốp" rõ lớn. Ông quát:

- Ở cái nhà này lời nói của tôi là bằng chứng, tôi là trời.

Tôi lại cười khinh trong lòng cái nữa...độc đoán, độc tài....vứt.

Nghe ba chồng tôi nói, má chồng tôi lại định vung tay đánh tiếp. Tôi đã nghĩ trong đầu sẵn rồi, lần này tôi nhứt định né, đánh hai cái đủ cho tôi trả đũa rồi, đánh nữa thì tôi lại phi cho mấy cước chứ không muốn im im nhịn nữa.

Tay má chồng tôi vung lên, phía ba chồng tôi phát ra giọng nữ run run mà uy nghi:

- Con dâu đừng đánh, nghe con Quyên nói đã, đừng để Mộc Phủ mang tiếng ức hiếp dâu con.

Ba chồng tôi phản đối:

- Mẹ....chuyện rõ ràng....

Bà nội ngăn:

- Tội phạm có bị bắt cũng được lấy lời khai, chuyện đâu còn có đó. Con Quyên nếu nó cố ý hại mẹ con con Xuân thì không thoát được tội. Lắm cha làm mẹ cái gì cũng nên thủng thỉnh thì con cháu mới phục.

Ba chồng tôi nghe bà nội nói, ông hình như được dập lửa cũng bớt đi tính hung hăng. Nhìn tôi với cặp mắt thù ghét, ông hỏi:

- Con Quyên, giải thích đi.

Tôi híp mắt, nói chuyện rõ ràng:

- Trước khi con giải thích, ba má với nội cho con đi rửa mặt rồi con lên nói chuyện cho rõ ràng..

Bà nội gật đầu, bà lên tiếng trước:

- Được rồi, con đi đi.

Tôi cúi đầu cung kính với bà nội rồi nhanh chân đi xuống sau, đi lại chỗ chiếc dép tôi vừa quăng khi nãy lọ mọ mang vào chân. Lại cố tình đi ngang chỗ khi nãy bị trượt chân chậm lại một chút để kiểm tra. Ngó quanh không có ai tôi liền ngồi xuống sờ sờ dưới sàn nhà, nếu tôi nhớ không lầm thì khi nãy rất trơn nhưng sao bây giờ lại....

Lại sờ thêm xung quanh một chút nữa... ướt... là nước... chỗ này có chút xíu nước...

Mím môi cười khinh trong lòng, tôi thầm nghĩ, bày kế cũng hay đấy.

Đứng dậy đi xuống sau rửa mặt cho tỉnh táo, lúc rửa đến bên má vẫn còn ê ê. Ngó vào trong gương, tôi thấy bên má mình đỏ ửng một mảng, tự dưng lại cảm thấy có chút tủi thân...chú...chú Ba..

Trong đầu tự dưng suy nghĩ đến ông chú khiến cho tôi giật mình ngạc nhiên một cái...cố trấn an tinh thần mình, tôi hít một hơi ngăn cho suy nghĩ đang bắt đầu hỗn loạn. Tôi phải tự cứu lấy tôi chớ không ai mãi đi theo cứu cho tôi được đâu.

Từ trong nhà tắm bước ra, lúc mang dép vào tôi lại xém chút nữa trượt chân. Cảm thấy có chút kỳ quái tôi liền cầm chiếc dép lên coi thử. Ô mẹ ơi thực là kỳ diệu, chiếc dép mới tinh vẫn còn size số mà đế đã bị mòn. Tôi lại cảm thấy có chút thích thú, cong môi cười tôi thầm nghĩ... cái công ty sản xuất dép này....phải kiện mới được... haha...

Lúc tôi quay trở lên nhà trên liền thấy má chồng tôi đang ân cần hỏi han chị Xuân. Chị Xuân nằm yên trên giường, hốc mắt chị hồng hồng, tay thì xoa bụng. Thấy tôi, chị vờ như sợ sệt, ánh mắt chị nhìn tôi chăm chăm.

Tôi không tỏ ra thái độ gì chỉ nhìn chị nhếch môi cười, rồi lại quay sang ba chồng tôi với bà nội. Tôi nói:

- Dạ ba má dạ nội, con xin thề con không có hại chị Xuân.

Ba chồng tôi vẫn là không tin, ông cười nhạt, hỏi:

- Giải thích đi, vì sao cô té lại kéo theo con Xuân.

Tôi bình tĩnh trả lời:

- Lúc con xuống bếp lấy nước mắm lên cho má thì gặp dì Trinh, dì kêu con đem đường lên dùm dì. Đi đến chỗ bị trượt, con chỉ đơn giản là trượt chân thôi chớ con làm sao biết được chị Xuân từ trong tủ gần đó đi ra. Ba, ba trách tội con như vậy con không phục.

Ba chồng tôi quát:

- Làm gì có chuyện ngẫu nhiên đến như vậy được, cô tưởng bâng quơ giải thích như vậy là thoát tội hả? Ở nhà này ngày nào cũng được người ở lau đi lau lại hai ba bận. Trượt chân...sàn nhà khô ráo mà trượt chân?

Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng lấy đôi dép dưới chân mình lên. Tôi mạnh dạn, nói:

- Ba với mọi người nhìn chút, dép của con....đế mòn đến như thế này. Con...làm sao biết được là cái công ty sản xuất dép lại làm ăn ẩu tả bán cho nhà mình đôi dép mặt trên mới tinh mà cái đế mòn như mang tám năm vậy đâu. Mọi người thử để dép dính nước đi, đi mà không trượt thì thua gì con cũng thua. Gặp sàn nhà mình bằng gỗ nữa, không trách được....

Tôi nói có sách mách có chứng, hai cái đế dép nó mòn ơi là mòn, thiếu điều cho mấy bà mua ve chai mấy bả cũng không thèm lấy.

Lúc đế đôi dép được tôi đưa lên thì ngoài ba má chồng, bà nội chồng tôi ngạc nhiên thì người ngạc nhiên nhứt chắc là dì Trinh. Tôi thấy dì nhìn tới ngây người, nhìn tới hai mắt rưng rưng. Haizz chắc dì tiếc đôi dép rồi, dép này rõ ràng tôi mang lộn của dì mà. Không không bị ai bào cho đôi dép mòn mục ra, hỏi sao không buồn... nếu là tôi chắc tôi buồn tới ngu luôn đó. Ghê thiệt.

Thu Phụng có ý giúp tôi, cô ấy reo lên.

- Ui chao đế dép mòn đi té ch.ết.

Dì Trinh cũng bừng tỉnh, dì phụ họa cho tôi.

- Cái công ty bán dép này làm ăn thua cái móng chân họ nữa, hên là dép rẻ chứ dép mắc tiền để dì đi kiện cho con.

Tôi nhìn dì, dì cũng nhìn lại tôi. Mặc dù không ai nói câu nào nhưng trong lòng tôi và dì đều tự hiểu rõ hết thảy. Dì Trinh là người thông minh, dì chắc chắn hiểu hết được tất cả rồi.

Ba chồng tôi vỡ lẽ, giọng ông dịu đi chút nhưng vẫn còn ngang ngược bồi thêm một câu:

- Cho là đôi dép có mòn đi chăng nữa thì con cũng đẩy té chị Xuân, cũng không ai chúng tôi được dép con lúc đó có ướt hay không. Cái này đồn ra là em dâu hại chị dâu, dòng tộc mình cố kị nhứt là mấy chuyện này. Khoan...con Xuân đâu...nói cho ba nghe một chút chuyện khi nãy coi.

Tôi quay sang chị Xuân đang nằm trên giường, trước khi chị mở miệng nói tôi liền nhào tới, hỏi han ân cần:

- Chị Xuân chị đã đỡ mệt chưa, chị giúp em nói với ba nha chớ em hại chị để được chi đâu.

Vừa dứt lời chưa kịp cho chị Xuân trả lời, tôi liền áp sát tới gần chị, nói nhỏ đủ cho tôi và chị nghe.

- Chị Xuân em gặp chị ở bệnh viện.... bác sĩ Tân coi cũng được đó chị ha.

Khóe mắt xinh đẹp của chị giật giật, chị nhìn tôi như kiểu không tin vào mắt mình. Tôi nhếch môi, uy hiếp rõ ràng:

- Ơ chị đừng nhìn em như vậy, ba má lại nghi em uy hiếp chị thì sao, chị tốt hay xấu là do cách chị cư xử. Em dâu đây thương chị lắm chị đừng làm cho em phật lòng.

Vừa nói xong tôi lại chuyển sang biểu cảm vui mừng phấn khích, tôi nói lớn:

- Chị Xuân nói giúp ba nha...dạ dạ...chị biết em không hại chị là em vui rồi, chị tin em là được, em mừng quá.

Tôi vừa quay lưng lại thì phía sau chị Xuân đã lên tiếng.

- Dạ thưa ba má thưa bà nội, em Quyên nói là sự thiệt, lúc em Quyên trượt chân con không có thấy.... lại đang gấp ra ăn cơm vì đói quá...cho nên...chuyện xui rủi không ai muốn đâu ba má. Hên là em Quyên nhanh tay nhanh chân ôm con lại nên mới không sao, ba má đừng trách em nó tội nghiệp.

Ba má chồng tôi đang từ hùng hổ giận dữ chuyển sang lúng túng không biết nên nói cái gì. Hai người nhìn nhìn nhau, vẫn là má chồng tôi lên tiếng trước.

- Xuân sao nãy giờ con không nói, để má với ba...

Chị Xuân sợ sệt, gương mặt chị xanh mét, giọng cũng run run:

- Dạ tại con còn chưa hoàn hồn... bây giờ bình tĩnh nghĩ lại mới thấu...

Bà nội chồng tôi đứng dậy, bà cười cười:

- Thôi má hơi mệt, má lên trước.

Thu Phụng dìu bà nội đi lên trước, lúc đi ngang qua tôi Phụng gật đầu như một kiểu trấn an tinh thần cho tôi. Tôi cảm thấy cảm kích cô ấy và nội rất nhiều, trước hay sau gì vẫn còn có hai người đó tin tôi.

Má chồng tôi nhìn tôi, bà lấp bấp:

- À Quyên...

Rồi lại quay sang ba chồng tôi, bà nói:

- Anh....

Sau chuyện lần này tôi mới thấy rõ ba chồng tôi gia trưởng độc đoán đến cỡ nào. Đành rằng tất cả đã rõ như ban ngày là tôi vô tội nhưng mà ông vẫn không có lấy chút thương xót nào cho tôi. Cứ như ý của ông là ý trời, nhận định rồi là không thay đổi được ấy.

Liếc mắt cảnh cáo má chồng tôi, ông nhìn tôi, ý chán ghét trong mắt cực sâu. Ông thong dong nói:

- Nếu con Xuân đã nói vậy thì coi như con Quyên vô tội. Nhưng mà tội chết thì bỏ qua được chớ tội sống là không tha. Trong nhà này không được có chuyện lỡ, nếu bản thân mình lỡ mà làm ảnh hưởng tới người khác là không được. Con Quyên không có cố ý nhưng vẫn sai, vẫn phải chịu phạt.

Tôi giấu hai tay đang co lại trong vạt áo, lửa giận cháy phừng phực trong lòng.

Mẹ kiếp, cái gia đình ma quỷ thực đáng sợ.

Giọng ba chồng tôi vẫn ong ong lớn tiếng:

- Con Quyên phạt quỳ.....

Ba chồng tôi chưa dứt câu đã bị một giọng nam trầm ấm cắt ngang.

- Tại sao Quyên phải bị phạt vậy anh Hưng?

Tôi quay mặt nhìn về nơi phát ra tiếng nói.... chú Ba...là chú Ba....

Thấy tôi nhìn, ông chú cười nhạt, ý trấn an hiện rõ ràng. Trong lòng tôi vô thức có một chút ấm áp len lỏi, càng nhìn chú càng thấy yên tâm, yên tâm rất nhiều.

Tôi vẫn đứng yên không nhúc nhích, phía sau chị Xuân đã được vú Một với chị Quế đỡ vào phòng nghỉ từ lâu chỉ còn ba má chồng tôi với dì Trinh ngồi lại mà thôi.

Nghe chú Ba hỏi, ba chồng tôi không vui trả lời:

- Con Quyên là dâu của anh, anh tự biết đúng sai. Hôm nay nó làm ra chuyện xém chút nữa là con Xuân....như vậy không đủ bị phạt hả?

Chú Ba đứng khoanh tay dựa vào tủ, gương mặt lơ đễnh phong trần. Chú mím môi cười lộ ra đồng điếu thoắt ẩn thoắt hiện.

- Đúng là dâu anh nhưng cũng là cháu em, con cháu làm sai phạt là đúng nhưng con bé không sai. Là chân nó bị trượt chứ đầu nó không muốn chân nó trượt. Nó hại Xuân làm gì, có ngu cũng biết hại người là đền tội. Mà có hại thật đi chăng nữa cũng không ai chọn cách ngu ngốc lộ liễu như vậy.

Nói đến đây chú lại thở dài:

- Dâu thì đứa nào cũng dâu, anh chị đừng bên trọng bên khinh làm đau lòng con trẻ. Chuyện đồn đến tai mấy bô lão, e là không được tốt. Mộc Phủ với Đống Đô vẫn còn ngang nhau, đừng để người ta bắt được điểm yếu của mình. Minh Phú hay Minh Lộc đều là con, nặng nhẹ làm sao anh chị tự mà suy ngẫm.

Tôi nhìn chú, chua choa...oai quá đi. Tôi thực không biết ông chú còn có mặt phân tích thấu đáo hợp và lý thuyết phục lòng người đến như vậy đâu nha.

Má chồng tôi nghe chú Ba nói xong, mặt mày có chút xanh xanh tím tím, riêng ba chồng tôi vẫn bộ dáng hậm hực không vui. Mãi lát sau, ông mới hòa hoãn hơn, lên tiếng:

- Quyên, chú Ba nói giúp cho con, ba sẽ không phạt con nữa. Nhưng nhớ là sau này cẩn thận, đi đứng nhìn trước ngó sau không để chuyện này lập lại nữa. Rõ chưa?

Tôi mím môi gật đầu.

- Dạ con nghe rồi ba.

Ba chồng tôi không nhìn tôi nữa, ông quay sang chú Ba, nhẹ giọng xuống:

- Thịnh, vào trong đây anh có chuyện cần bàn.

Chú Ba thoáng liếc mắt sang tôi rồi cũng đi theo ba chồng tôi vô trong. Trong phòng còn lại tôi, má chồng với dì Trinh. Ngó thấy má chồng tôi có chút lúng túng, tôi bèn nói.

- Má với dì đói chưa, để con kêu dưới bếp hâm đồ ăn đem lên nha.

Má chồng tôi thoáng thở dài, bà xua tay:

- Ờ thôi con ăn đi, má hơi mệt nên vô trong nằm chút.

Má chồng tôi đi rồi, dì Trinh cũng đi theo. Lúc đi ngang qua tôi, dì kề sát mặt tôi, nói nhỏ:

- Cảm ơn con.

Tôi không trả lời lại, chỉ gật gật đầu xem như đã hiểu. Dì Trinh là người thông minh, một lời cảm ơn kia tôi coi như nhận đủ. Về sau chỉ mong dì nghĩ lại ngày hôm nay mà không nhắm đến tôi nữa là tôi mừng rồi.

..........

Tối hôm đó lúc Minh Lộc về, anh ta tự dưng nổi điên nổi khùng lên chửi bới loạn xạ thành một nùi. Ba má chồng tôi phải năn nỉ rồi dọa nạt thì tên Lộc mới im mà đi lên phòng. Chuyện là Minh Lộc nghe ai nói tôi bị vu oan rồi về nhà bắt ba má chồng tôi phải xin lỗi, anh ta còn chửi luôn cả chị Xuân và anh Phú không nể nang một ai. Mặc dù thấy tên Lộc chửi lung tung vậy tôi không đồng tình lắm nhưng thấy anh ta thay tôi trút giận tôi cũng vui trong lòng.

Kéo tên Lộc lên phòng, tôi mới hỏi:

- Sao anh biết tôi bị oan vậy?

Tên Lộc uống một ngụm nước, hắn ta rít lên:

- Có người nói.

Tôi vỗ vai anh ta cái "bộp", cảm kích:

- Cảm ơn anh nha, dù thấy anh làm vậy hơi ngu nhưng tôi thiệt hả dạ lắm luôn.

Lộc cười cười, anh ta vừa nói vừa mở tủ lấy đồ đi tắm.

- Không cần cảm ơn tôi, tôi mà không làm vậy lại có người chửi tôi vô tình. Nói chung cô còn trên danh nghĩa là vợ tôi, tôi sẽ cố gắng bảo vệ cô. Sau này nói tốt cho tôi một chút là được. Ok?

Tôi ngạc nhiên:

- Ai chửi anh? Mà nói tốt cái gì?

Tên Lộc huơ tay lên cao lắc lắc ý là không nói, tôi định kéo anh ta hỏi cho ra lẽ nhưng anh ta lại chui tọt vô trong phòng tắm. Tắm ra lại xách mông đi mất, tôi có hỏi một chữ cũng không nói. Điên người.

........

Buổi trưa té lăn lê dưới sàn nên bây giờ toàn thân có chút ê ẩm, đặc biệt là sau lưng. Ui chao...nhức ơi là nhức....

Đang kì cò xoa xoa bóp bóp thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng. Nhìn lại đồng hồ, bây giờ cũng gần 11 giờ đêm rồi không biết là ai lên kiếm nữa. Chợt sựt nhớ ra khuôn mặt một người khiến tôi có chút hồi hộp...chú.. có khi nào là ông chú....

Nhảy xuống giường, tôi lật đật đi ra mở cửa, trước mắt tôi là ông chú với gương mặt nam thần cùng thân hình vàng trong làng "siêu mẫu". Trên tay chú là chai dầu Mỹ, môi chú cười nhẹ, chú khẽ nói:

- Sao rồi, còn đau không?

Tôi đứng sang một bên nhường đường cho chú đi vào trong, đóng cửa cẩn thận tôi khẽ trả lời:

- Dạ hơi hơi đau thôi chú.

Chú Ba ngồi xuống ghế, chú kéo tay tôi, giọng dịu dàng hơn rất nhiều.

- Ờ cố gắng vài bữa sẽ hết.

Tim tôi đập thình thịch vì cái nắm tay của chú, mặt nóng rần lên, tôi trả lời:

- Dạ con biết rồi.

Chú Ba đứng dậy ôm lấy tôi nhẹ nhàng, chú nói:

- Sống cùng tôi....làm vợ tôi....được không?

Tim tôi đập loạn lên vì câu hỏi của chú, tôi có cảm giác như khí huyết lưu thông không đặng vậy. Hai tai ong ong, mặt tê rần rần, tim đập thình thịch loạn tùng phèo...Làm vợ chú sao...trời ơi...tôi có nghe nhầm không vậy?!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi