Sau khi xem phim xong, đã là 10:30 tối, bốn người họ sóng vai nhau đi trên đường,Tô Vụ dẫn đầu nói: “Thời Vũ nghỉ hè bận làm thêm, tớ tránh nóng, hai người các cậu nghỉ hè định làm gì?”
Thời Vũ cũng muốn biết hè này Thẩm Triều Dữ sẽ làm gì, nghe Tô Vụ hỏi, cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.
Chu Yến Tư trả lời trước, cậu ta nói: “Cuối tuần này sẽ đi trại hè ở Cẩm Thành.”
Tô Vụ khá bát ngờ: “Tớ cũng là đi Cẩm Thành.”
Chu Yến Tư cười hai tiếng, vừa định nói cái gì đã nghe Tô Vụ hướng về phía Thẩm Triều Dữ hỏi: “Còn cậu Thẩm Triều Dữ, cậu cũng đi trại hè như cậu ta sao?”
Nghe thấy tên của mình, anh lười nhác xoay đầu lại nhìn thoáng qua cô và Tô Vụ: “Chắc là vẫn ở nhà.”
Chu Yến Tư là kiểu người thích thi đấu, nhưng Thẩm Triều Dữ không phải, Thẩm Tàng và Lương Vận chỉ hy vọng anh vui vẻ khỏe mạnh là được, đối với thành tích, ngược lại không khắc nghiệt như vậy.
Trong lòng cô cảm thấy cực kỳ vui vẻ, nói như vậy có phải kì nghỉ này mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy anh không.
Tô Vụ gật đầu: “Cũng phải, chờ đến khi bước vào khai giảng ngay cả thời gian nghỉ chúng ta cũng chả có.”
Chu Yến Tư nhanh chóng tiếp lời: “Vậy mọi người dự tính thi ở đâu?”
Tô Vụ nhún nhún vai: “Với cái thành tích kia của tớ thì thi vào chỗ nào được, tùy vào may mắn hoặc là xuất ngoại thôi, tóm lại không quan trọng.”
“Đừng xuất ngoại....” Chu Yến Tư lẩm bẩm: “Đi rồi lại chẳng biết chừng nào lại về đây.”
Tô Vụ không trả lời câu hỏi này, cô ấy quay đầu nhìn về phía Thời Vũ hỏi: “Thời Vũ, cậu định thi ở đâu?”
Thời Vũ nghĩ đến điểm của mình: “Xem thành tích đã, nếu muốn thi vào Cẩm Thành thì có vẻ hơi quá sức.”
Thành tích cô không khả quan lắm, nếu thử sức ở các trường nhỏ lân cận thì có vẻ vừa sức hơn.
Mọi người im lặng không nói gì,Thẩm Triều Dữ lại đột nhiên nói: “Tớ đi Cẩm Thành.”
Tất cả đều nhất trí nhìn về phía Thẩm Triều Dữ, anh làm lơ ánh mắt Tô Vụ và Chu Yến Tư,ánh mắt anh đối diện với cô lặp lại một lần nữa: “Tớ đi Cẩm Thành.”
Ánh mắt cô mơ hồ một chút, cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.
Chu Yến Tư là người đầu tiên phản ứng lại, cậu ta khoác vai Thẩm Triều Dữ nhìn về phía Tô Vụ: “Hai người tớ đều chọn Cẩm Thành, Tô Vụ Thời Vũ, hai người các cậu cũng thi vào Cẩm Thành đi? Mọi người đều là lần đầu đến có thể giúp nhau nhiều hơn.”
“Cảm ơn ngài, vậy ngài có muốn nhìn thử phiếu điểm của tôi không?” Tô Vụ trừng mắt khoanh tay nhìn Chu Yến Tư: “Tôi tự biết năng lực của tôi không bằng ngài.”
Thời Vũ ở một bên lại nhịn không được nghĩ thầm, đi Cẩm Thành sao? Nhưng Cẩm Thành đâu chỉ dựa vào sự may mắn, nó còn dựa vào thực lực của bản thân thế nào.
Cô bắt đầu trở nên rối rắm,cô không biết mình nên lựa chọn thế nào trong khi Thẩm Triều Dữ dự định sẽ đến đó.
Nhà của Tô Vụ và Chu Yến Tư rất xa, bốn người họ đi bộ một lúc thì dừng chờ đón xe.
Sau khi hai người họ rời đi, lúc này chỉ còn cô và Thẩm Triều Dữ sóng vai đi về phía trước.
Thời Vũ đem tâm tư nhỏ hết thảy vứt lại phía sau đầu, toàn tâm toàn ý đi về phía trước lại đột nhiên nghe thấy người bên cạnh mở miệng.
Anh hỏi: “Kết quả cuối kì đến xem rồi sao?”
Lúc nhận được thông báo trên nhóm, Thời Vũ đang ở nhà cô cô nên không có đến xem.
Cô lắc đầu: “Còn chưa kịp xem.”
Anh niết chìa khoá trong tay: “Nếu xem rồi có thể cùng tớ nói không?.”
Thời Vũ ngẩng đầu, không rõ nguyên do nhìn về phía anh, Thẩm Triều Dữ lại không nói thêm cái gì nữa, cô chỉ đành phải gật đầu: “Được.”
Thẩm Triều Dữ cười nói: “Không hỏi nguyên nhân vì sao sao?”
“Không hỏi.” Cô thành thật đáp.
Chuyện này ngược lại lại làm anh rất tò mò, anh hỏi cô: “Vì sao?”
Thời Vũ quay đầu nhìn anh, cô nghiêm túc nói: “Không vì sao cả, nếu có cái gì, cậu sẽ trực tiếp nói với tớ thôi.”
Cô nói xong thì xoay người tiếp tục đi về phía trước, Thẩm Triều Dữ nhìn theo cô.
Thời Vũ giống như vẫn luôn là như vậy, vĩnh viễn không kiêu ngạo không sẩm nịnh, kiên cường độc lập.
Anh đột nhiên dừng bước,Thời Vũ thấy thế cũng dừng lại, cô xoay người khó hiểu nhìn anh.
Đối diện với ánh mắt cô,cô nghe thấy anh nói: “Thời Vũ, cùng đi Cẩm Thành đi.”
*
10 giờ sáng thứ hai, Thời Vũ nấu xong trân châu,cô bớt thời giờ cầm lấy di động đi đến trường xem thành tích.
Giống như những gì cô đoán,cô chụp màn hình tìm WeChat Thẩm Triều Dữ rồi gửi qua.
Sau khi gửi xong, cô nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện của anh thật lâu, nhịn không được nhớ tới mấy lời anh nói đêm đó.
Cùng đi Cẩm Thành.
Ý anh là gì?
Cô đã nghĩ về nó rất nhiều ngày, nhưng vẫn không thể hiểu được điều này có nghĩa là gì.
Hai ngày nay Thẩm Triều Dữ không ở nhà mà đến câu lạc bộ, cô cũng ngượng ngùng không dám hỏi nhiều, sợ chỉ có cô là tự mình đa tình.
Đang lúc cô nghĩ lan man, di động đột nhiên run lên, là Thẩm Triều Dữ trả lời tin nhắn.
【Szy: Buổi chiều tớ sẽ trở về. 】
Thời Vũ phồng má, lẩm bẩm nói được lại phát hiện anh không thể nghe thấy, vội vàng gửi qua một tin nhắn.
【Sy: Được. 】
Thẩm Triều Dữ bên kia không lại trả lời, Thời Vũ cất di động bắt đầu tiếp tục công việc.
5 giờ chiều, Thẩm Triều Dữ xuất hiện ở tiệm trà sữa, anh gọi hai ly trà hoa quả, một cho mình và một cho cô.
Anh nói: “6 giờ tan làm sao?”
Thời Vũ ừ một tiếng, Thẩm Triều Dữ chỉ chỉ vào góc nghỉ ngơi bên kia: “Vậy tớ ở bên đó chờ cậu.”
Chờ cô tan làm sao?
Cô chớp chớp mắt, vành tai không tự chủ được lại bắt đầu đỏ lên, ngoan ngoãn gật đầu: “Được.”
Cô nhìn anh khoác túi đi đến góc, lúc anh ngồi xuống nhìn lại bên này, cô hoảng hốt cúi đầu giả vờ thu dọn bàn.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian đi làm của mình trôi qua chậm như vậy, cô xem giờ mấy lần nhưng đồng hồ vẫn chưa chỉ đến số 6.
Sau khi bận rộn một trận, cô lúc này mới lại chú ý Thẩm Triều Dữ, người nãy giờ vẫn luôn an tĩnh ngồi một góc, tai trái đeo tai nghe, nhìn tư thế có vẻ như đang chơi game để giết thời gian.
Nơi anh đang ngồi, nắng lúc này đang xuyên thấu qua ô cửa kính chiếu xuống vai anh.
Điều hoà trong tiệm trà sữa luôn bật xuyên suốt cả ngày, dù có ánh nắng mặt trời thì cũng chẳng đáng kể chút nào. Thẩm Triều Dữ cũng lười dịch vị trí, cứ ngồi như vậy.
Thời Vũ nhìn một hồi lâu, không biết thế nào lại lấy di động trong túi ra quay về phía Thẩm Triều Dữ và ấn chụp.
Nhưng điều đáng xấu hổ là cô quên tắt âm thanh trong máy ảnh, trong không gian yên tĩnh, tiếng tick âm thanh đó đặc biệt rõ nét. Ngay cả Thẩm Triều Dữ đang đeo tai nghe cũng nghe thấy.
Thời Vũ chưa kịp đặt điện thoại xuống, anh đã vội ngẩng đầu lên nhìn cô, thấy cô đang cầm điện thoại, anh cụp mắt, rất phối hợp mà giơ tay lên, làm động tác chữ V với cô.
Thời Vũ cảm thấy tai và mặt mình bây giờ nhất định đỏ bừng, nhưng anh phối hợp như vậy khiến cô không thể không hào phóng chụp cho anh thêm một bức ảnh, hoặc là không làm, nếu làm thì phải làm đến cùng..
Tích.
Lại là một tiếng chụp khác vang lên.
Thời Vũ không dám lại mặt dày nhìn ảnh chụp trong điện thoại, cô vội vàng cất điện thoại vào trong túi rồi chạy vào sau bếp.
Thẩm Triều Dữ buông tay xuống,không nhịn được cười một tiếng, giọng Chu Yến Tư rít rào qua tai nghe: “Cậu cười cái gì! Còn không mau cứu giá!”
Ánh mắt anh rơi vào màn hình điện thoại di động, Chu Yến Tư đang bị một đám người vây đánh, anh ừ một tiếng: “Không tới, đánh không lại.”
Chu Yến Tư đang trong trạng thái đếm ngược thời gian bị PK: Ha ha, ông đây ghi thù cậu.
6 giờ Thời Vũ tan làm, sau khi chào tạm biệt mọi người, cô xách túi đi đến trước mặt Thẩm Triều Dữ: “Thẩm Triều Dữ, chúng ta đi thôi.”
Thẩm Triều Dữ đang nói chuyện WeChat với Chu Yến Tư nói không đánh, sua đó mới đứng lên: “Đi thôi.”
Mặc dù mặt trời lúc này không chói chang như buổi trưa, nhưng vẫn rất nóng, Thời Vũ vừa đi ra ngoài liền bật ô lên, cô quay đầu nhìn Thẩm Triều Dữ.
Anh đang đón ánh mặt trời, cô di chuyển một bước và nghiêng ô về phía Thẩm Triều Dữ.
“Cảm ơn.” Thẩm Triều Dữ xoay ba lô sang hướng khác, hai người cùng nhau đi dưới một chiếc ô, và không biết từ lúc nào khoảng cách hai người càng sát lại gần, Thời Vũ dường như có thể ngửi thấy được mùi sữa tắm trên người anh.
Không phải là hương cam quýt lúc trước mà là mùi bạc hà.
Mùi của mùa hè.
Hai người đi chưa được mấy bước, vừa lúc đụng phải cửa hàng trưởng, cửa hàng trưởng hôm nay ra ngoài huấn luyện, chị ấy nhìn hai người,sau đó chào hỏi: “Mưa nhỏ, tiểu……”
Thẩm Triều Dữ nhìn chị ấy, cửa hàng trưởng dừng một chút, vội sửa lời nói: “Mưa nhỏ, tiểu Hạ hôm nay trực ca cuối sao?”
Thời Vũ gật đầu: “Vâng, hôm nay chị ấy có ca cuối.”
Cửa hàng trưởng ừ một tiếng, lại nhịn không được nhìn sang Thẩm Triều Dữ: “Vậy bọn em cũng mau trở về đi, bây giờ vẫn chưa hết nóng đâu.”
Thời Vũ chào tạm biệt cửa hàng trưởng, Thẩm Triều Dữ cất bước đi trước, Thời Vũ vội vàng bước nhỏ đi theo phía sau anh, Thẩm Triều Dữ thuận thế cầm lấy ô trong tay cô: “Để tớ.”
Hai người sóng vai tiếp tục đi về phía trước, cửa hàng trưởng đi được vài bước thì quay đầu lại nhìn về phía bọn họ.
Mối quan hệ giữa Thời Vũ và cậu chủ nhỏ là gì?
Hai người đang yêu sớm?
*
Về được đến nhà, Thời Vũ đã ra một thân mồ hôi, cô thu ô, Thẩm Triều Dữ bên cạnh nhìn cô nói: “Cậu lên lầu tắm rửa trước đi rồi xuống tìm tớ "
Thời Vũ chỉ mới đến nhà anh một lần, là lần Tô Vụ tới nhà cô ở tạm vài ngày gặp phải Lương Vận và bồi bà ăn bữa cơm.
Hiện tại Thẩm Tàng và Lương Vận còn chưa trở về, cô loay hoay một lúc, sau đó gật đầu: "Được."
Cô lên lầu vội vàng gội đầu tắm rửa, sau đó từ trong ngăn tủ nhỏ tìm ra mấy bộ quần áo ở nhà đơn giản,áo thun quần dài rồi thay vào.
Trước khi ra ngoài, cô cẩn thận kiểm tra lại quần áo và khuôn mặt của mình trong gương, cuối cùng mới cầm điện thoại di động đi xuống lầu.
Khi cô xuống lầu, vừa lúc gặp được Thẩm Tàng và Lương Vận vừa trở về, cô đứng trong sân chào họ sau đó thì nghe Lương Vận nói: “Mưa nhỏ,chuẩn bị đi đâu thế?”
“Vâng dì……” Thời Vũ đang muốn mở miệng, cửa đột nhiên bị ai đó mở ra, Thẩm Triều Dữ cũng đã thay quần áo, ngọn tóc anh vẫn còn đang nhỏ nước, anh gọi bố mẹ, sau đó lại nhìn về phía Thời Vũ: “Thời Vũ, mau đi vào thôi.”
Thời Vũ nhìn Lương Vận, lúc này bà mới hiểu ra: “Tiểu Bảo, thì ra khách mà con nói là mưa nhỏ à.”
???
Tiểu Bảo?
Thời Vũ có chút kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Triều Dữ, trên mặt anh giờ phút này lộ ra vẻ thẹn thùng hiếm thấy, anh giương giọng nói: “Bố!”
Anh nghiêm túc nhìn Thẩm Tàng, ý nói ông còn không mau quản vợ mình đi.
Thẩm Tàng làm như không nghe, ông ho nhẹ một tiếng: “Được rồi được rồi, bên ngoài nóng, chúng ta cũng mau vào nhà thôi.”
Lương Vận nhún vai nhìn về phía Thẩm Triều Dữ, xin lỗi con trai ngoan, nhất thời lanh mồm lanh miệng nói ra nhũ danh con ra ngoài rồi ?.
Nói xong bà ôm lấy vai cô, nháy mắt nói: “Mưa nhỏ, tối nay sẽ cho con nếm thử tay nghề chú Thẩm.”
Thời Vũ đột nhiên được sủng có chút không quen, cô đi theo Lương Vận vào nhà.
Trong nhà mát mẻ hơn so với bên ngoài, Lương Vận tìm một đôi dép lê cho Thời Vũ, sau đó cầm túi lên lầu tắm rửa.
Thẩm Tàng sợ cô ngại, ông cười nói: “Mưa nhỏ, không cần khách sáo, cứ tùy ý nhé.”
Thời Vũ vội vàng gật đầu: “Cảm ơn chú Thẩm.”
Thẩm Tàng ừ một tiếng, cuốn tay áo đi vào phòng bếp, Thẩm Triều Dữ đứng bên bàn trà gọi cô lại, Thời Vũ lúc này mới đi dép lê qua.
Cô đứng trước mặt anh,người vẫn còn hơi khó chịu vì câu nói của mẹ mình.
Thẩm Triều Dữ ho nhẹ một tiếng: “Ngồi xuống sô pha đi.”
Cô ừ một tiếng, ngồi xuống sô pha.
Thẩm Triều Dữ di chuyển một chiếc ghế đẩu thấp tới, mang chiếc túi mà anh đã mang theo cả buổi chiều ra, không nói một lời lấy ra mấy bộ bài thi.
Anh nói: "Tớ đã xem điểm của cậu, toàn môn đều ổn nhưng những môn quan trọng thì còn kém một chút. Chúng ta sẽ bồi dưỡng các môn đó vào mùa hè này như vậy được không?"
Thời Vũ cảm thấy rằng tư duy của cô dường như không thể theo kịp suy nghĩ của anh, bồi dưỡng cái gì?
Thẩm Triều Dữ nghiêng đầu nhìn cô, cô bị nhìn đến mức không được tự nhiên, nhưng vẫn là không dời mắt đi.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Thời Vũ, vì đi Cẩm Thành, nghỉ hè này vất vả cậu phải đến đây học bổ túc rồi.”
Edit: Cảnh nghiêng ô của Thời Vũ sang Thẩm Triều Dữ làm mình nhớ tới câu nói bộ phim Dưới Bóng Trung Điện:Khi trời mưa, độ nghiêng của tán ô có thể cho ta biết yêu thương đang đến từ ai.