MÙA XUÂN THOÁNG QUA ẤY

Edit & Beta: Tịnh Hảo

Phản ứng đầu tiên của Tưởng Tây Trì là rút lui.

Chờ sau khi rút lui, mặt nóng lên lảng tránh nói: “… Nên đi ngủ thôi.”

Mặt Phương Huỳnh ửng hồng, nhìn anh với ánh mắt rất vô tội.

Tưởng Tây Trì quay đầu, qua một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Tớ là người bình thường…”

Anh thường rất chú ý, từ lúc học kỳ hai năm lớp 10 đến giờ, trừ hôn môi ra, những cái khác đều vô cùng kiềm chế. Anh đồng ý với Đinh Vũ Liên sẽ quý trọng Phương Huỳnh, không đùa giỡn, đồng ý rồi thì phải làm được. Đã hứa với Đinh Vũ Liên nên những chuyện khác thường với Phương Huỳnh, anh không thể làm được.

Nhưng dù sao cũng là tuổi trẻ, có đôi khi hôn đến ý loạn tình mê, không phải lúc nào cũng đều nhớ rõ phải điều chỉnh tư thế tránh để Phương Huỳnh chú ý tới phản ứng của anh, số lần càng nhiều, thì càng tránh khỏi…

Có một lần vào lúc trời lạnh, bọn họ đi chơi, trở về cũng núp dưới tàng cây ở tiểu khu hôn môi. Phương Huỳnh lạnh, thuận thế nắm tay đặt vào trong túi quần anh, liền không cẩn thận đụng phải…

Khi đó, anh rõ ràng cảm giác được động tác của Phương Huỳnh khựng lại một lát. Hai người ai cũng không nói chuyện, anh lấy tay của cô ra, nắm trong tay mình, hỏi cô “lạnh không”, sau đó làm bộ không có chuyện gì xảy ra.

Một lần quá giới hạn nhất, khoảng chừng là nghỉ hè năm trước, hai người trốn ở trong phòng điều hòa làm bài tập, Đinh Vũ Liên ra ngoài mua ít đồ, không biết tại sao họ lại nháo lên. Phương Huỳnh đè anh ở trên giường… trước ngực… đè nặng lên anh.

Anh không nói chuyện, bàn tay đè lưng Phương Huỳnh, nút áo ngực liền ở dưới bàn tay. Anh cách một quần áo chậm rãi lấy lòng, lần đầu tiên điều chỉnh tư thế không phải vì tránh cô, mà là bảo cô mặc quần short đùi lộ ra, đúng lúc liền đặt ở giữa chân mình.

Đương nhiên Phương Huỳnh cảm nhận được, nhưng chỉ vùi đầu vào hõm vai anh, không nói gì cả.

Anh cũng không dám nhúc nhích, hai người giống như hai cục than bừng bừng cháy đỏ ở cùng nhau, mãi đến khi nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng chìa khóa mở cửa, mới nhanh chóng tránh ra.

Sau này, khi anh có phản ứng, cũng sẽ không nhất định phải tránh Phương Huỳnh.

Kết quả hôm nay Phương Huỳnh lại hỏi đến.

Đối với loại chuyện này, Phương Huỳnh hành động không kiêng kỵ không giống như bình thường. Một đoạn trong cuốn “Rừng Na Uy” đã bị mọi người lật nhiều đến sườn sách trở thành màu đen kia, đương nhiên cô đã xem qua. Còn những cuốn có mức độ lớn hơn nữa, những cuốn Tưởng Tây Trì “nghiên cứu và luyện tập”, cô chưa từng xem qua, cũng không dám xem.

Nhưng chung quy vẫn là hiếu kỳ.

Cho nên hôm nay phát điên, mở miệng hỏi một chuyện vẫn luôn tò mò.

Hỏi xong cô liền hối hận, không khí thật sự lúng túng, không biết xoay chuyển như thế nào.

Đành phải nói: “... Tớ, tớ biết rồi.”

Hai người cũng không nhìn đối phương, liếc nhìn một ô vuông trên sàn nhà, vừa thẹn thùng vừa chờ đợi.

Tưởng Tây Trì: “... Cậu xem ở đâu thế.” dienddannlequyyyyydonn

“… Tớ từng đọc sách, cậu còn không biết tiêu chuẩn nghiêm túc văn học sao?”

Tưởng Tây Trì nở nụ cười một tiếng.

Phương Huỳnh chuẩn bị cười ha ha cho qua chuyện này.

Đột nhiên Tưởng Tây Trì nghiêng người về trước, ôm chặt cô vào lòng.

Một lát, đột nhiên tay cô bị Tưởng Tây Trì bắt lấy, nhét vào trong túi quần.

Phương Huỳnh sửng sốt một lát, theo bản năng muốn rút ra, ngón tay vừa động một chút, đã bị Tưởng Tây Trì đè lại. Cứ như vậy cách một lớp vải, bị anh nắm lấy tay, rất nhanh đã đụng vào.

Nóng, cứng.

Mặt Phương Huỳnh như bị thiêu cháy, nhưng mà cứ như vậy một lát, Tưởng Tây Trì rất nhanh đã buông ra.

Môi anh kề sát vào trán cô, yên lặng một lát, cúi đầu, hôn lại một lần nữa.

Qua thật lâu, hai người mới tách ra.

Đã qua mười hai giờ, nhưng bị Phương Huỳnh hỏi như vậy, sao Tưởng Tây Trì còn ngủ được.

Ôm cô thấp giọng nói: “Lần sau không được hỏi.”

Phương Huỳnh cười khanh khách: “Liền muốn hỏi.”

“Không được hỏi...” Giọng nói của Tưởng Tây Trì kề sát vào vành tai cô, “... Sau này cậu sẽ biết.”

Phương Huỳnh: “...”

“Oa” Cơ thể lập tức nhảy ra từ trong ngực anh, chạy trốn vào toilet.

Tưởng Tây Trì nâng tay che mặt, chính mình cũng ngớ người một hồi lâu.

Trước khai giảng còn dư lại vài ngày, Phương Huỳnh đang hỏi thăm tin tức của Phương Chí Cường. Nhưng mà ngày đó sau khi ông ta lộ diện thì không xuất hiện ở hẻm Kiều Hoa nữa, Phương Huỳnh hoàn toàn không biết bình thường ông ta qua lại với người nào.

Không tìm thấy người, đương nhiên không thể nào ép người đi ly hôn với Đinh Vũ Liên.

Sắp đi học lại, không ở hẻm Kiều Hoa nữa, Phương Chí Cường không đến mức dễ quấy rầy được.

Học kỳ sau khi khai giảng này rất ngắn, gần như trong nháy mắt đã đến đại hội tuyên thệ 100 ngày, chớp mắt đại học A đã gửi danh sách trúng tuyển cử đi học chính thức, không hề lo lắng, Tưởng Tây Trì nằm trong số đó.

Nhưng vì để không làm dao động ý chí, trường học vẫn bảo tất cả học sinh được cử đi học, vẫn tiếp tục cùng với mọi người lên lớp. Về phần khi lên lớp làm chuyện gì, chỉ cần không quá mức, bình thường giáo viên sẽ không quản.

Bình thường Tưởng Tây Trì có lúc sẽ giúp đỡ giáo viên toán, cung cấp ý giải đề, bây giờ vẫn như cũ.

Nhưng sau khi được trúng tuyển, thời gian càng nhiều ra.

Anh lấy tất cả thời gian đó, đều nhằm vào tình hình sức lực của Phương Huỳnh tiến lên kế hoạch cuối cùng.

Phương Huỳnh không thể không cảm thấy áp lực.

Cô cùng với một chiến hữu dẫn đầu giải phóng, cô còn đang bị giày vò trong tiếng pháo gầm rú dày đặc, không biết khi nào, cũng không biết có thể thuận lợi hợp lực với anh không.

Chuyện này làm nụ cười của Phương Huỳnh giảm bớt rõ rệt, Tưởng Tây Trì và Đinh Vũ Liên đều có thể cảm thấy được

Đinh Vũ Liên không dám hỏi, còn có hai tháng nữa là thi đại học, bà không dám để mình có bất kỳ câu hỏi không đúng lúc nào, lại càng thêm gánh nặng tâm lý cho Phương Huỳnh.

Tưởng Tây Trì cũng không nói gì, chỉ là toàn bộ quá trình đều đi cùng, phối hợp tác chiến, tùy lúc dẫn đường.

Cuộc thi thử ngày 2 tháng 3, thành tích của Phương Huỳnh có chút không như ý, trượt đến khoảng 80 hạng. Thành tích của học sinh ngoại ngữ Mặc Thành vốn cao hơn toàn bộ học sinh của trường khác một khoảng cách lớn, hạng 80 toàn khối này tuy cao, cách rất xa, nhưng cách trường đại học C Phương Huỳnh muốn đến, còn chưa đủ chắc chắn.

Một người đè một đám người, đây là lời nói ở bên miệng của giáo viên, lúc này, cuối cùng Phương Huỳnh cũng đã cảm nhận được uy lực của những lời này.

Buổi chiều, môn thi thử cuối cùng vào tháng tư đã kết thúc.

Không giống trước kia, thi tháng xong mọi người còn có tâm tư cãi nhau ầm ĩ, bây giờ ai cũng nỗ lực, giành giật từng giây, thi tháng kết thúc, rất nhanh liền khôi phục trạng thái “treo cổ lên nhà tự tử” như bình thường.

Cảm xúc của Phương Huỳnh có chút sa sút, khi Tưởng Tây Trì theo cô ra trường thi về lớp học đã nhìn ra. Tưởng Tây Trì không cần thi tháng, mỗi lần thi tháng xong đều bị giáo viên mỗi môn kéo đi làm người giúp chấm bài thi.

Anh cố ý tính toán thời gian kết thúc, khi về lớp học, Phương Huỳnh đang ngồi xuống.

Đặt cặp da ở trên bàn, sau khi ngồi xuống giống như thế, lấy bài thi, ly nước, hộp bút ra.

Tưởng Tây Trì đi qua, hỏi câu “sao thế”, nâng tay lấy bài thi tiếng Anh cô vừa mới thi xong.

“Bốp.”

Phương Huỳnh nâng tay đè cánh tay lại.

Tưởng Tây Trì sửng sốt, cúi đầu nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của cô, cũng không dám hỏi gì nữa, trở về chỗ ngồi của mình, chờ cô thu dọn đồ đạc rồi về nhà.

Hôm nay, lúc ăn cơm tối, cũng là vẻ nghiêm trọng khác thường.

Đinh Vũ Liên nhìn Phương Huỳnh, cẩn thận nói: “Lần này thi xong được nghỉ tháng phải không? Cùng đi dạo với Tây Trì nhé?”

“Không đi.” Phương Huỳnh buông đũa xuống, vội vàng nói câu “Con ăn no rồi ạ”, đứng dậy liền trở về phòng ngủ.

Đinh Vũ Liên và Tưởng Tây Trì cùng liếc nhau.

“Không thi tốt à?”

Tưởng Tây Trì gật đầu, “Hình như là vậy ạ.”

Hai người đều không có tâm tư ăn cơm, một lát, Tưởng Tây Trì thấp giọng hỏi: “Dì à, có phải con yêu cầu rất nghiêm khắc với Phương Huỳnh không ạ?”

Đinh Vũ Liên thở dài.

Mấy năm nay, bà đều nhìn thấy sự cực khổ của Phương Huỳnh.

Khi kết thúc lớp 7, thành tích của Phương Huỳnh rất tệ, trừ ngữ văn tốt một chút, những môn khác căn bản đều không có bản lĩnh. Năm năm qua, Tưởng Tây Trì đều phải từng chút từng chút đặt nền móng cho cô. Cô cũng chăm chỉ, tuy ngoài miệng thường cằn nhằn, nhưng căn bản nói cái gì thì làm cái đó, tuyệt đối không làm sai.

Cứ như vậy, lúc ở trường Thanh Dã, từ hạng 20 từ dưới đếm lên đã bò lên trước 20 hạng, đến học kỳ 2 lớp 9, liền ở vững với vị trí hạng 5 trong lớp, nhất thời là hình mẫu chăm chỉ của Thanh Dã.

Về phần khi đến ngoại ngữ Mặc Thành, chăm chỉ chỉ tăng chứ không giảm.

Học sinh tốt nhất, giỏi nhất toàn thành phố đều tập họp ở đây, dậm chân tại chỗ chính là lui bước, vì không để Tưởng Tây Trì thêm phiền toái, cô cũng chỉ có thể cắn răng vùi đầu học tập.

Bây giờ, có phải nhiệt tình của cô, đã sắp cháy tới đầu rồi không?

Ăn cơm xong, Tưởng Tây Trì đi đến cửa phòng ngủ của Phương Huỳnh, do dự chốc lát, khẽ gọi một tiếng: “A Huỳnh.”

Phương Huỳnh đang xem bài thi lý buổi sáng, quay đầu lại liếc anh một cái, “Chuyện gì?”

Tưởng Tây Trì đi vào, liền nhìn bài thi lý, nâng tay cất đi, “Cậu đừng quá để ý chuyện thành tích, bình tĩnh chờ đợi là được.

Phương Huỳnh mím môi, một lát, dường như nở nụ cười châm biếm, “Cậu thật sự là đứng nói chuyện mà không đau eo.”

Hôm nay đương nhiên nói chuyện không vui vẻ.

Ngày hôm sau, tất cả kết quả bài thi thử lần thứ ba đều phát ra.

Tưởng Tây Trì giúp đỡ công tác thống kê điểm, thuận tiện nhìn thành tích của Phương Huỳnh, tính toán điểm cuối cùng và thứ tự, lần này… lại rớt mười hạng.

Trời hơi âm u, buổi chiều liền xin phép, Tưởng Tây Trì nhanh chóng nhập điểm.

Khi kết thúc, thì đã mưa.

Tưởng Tây Trì không mang ô, dầm mưa, vội vội vàng vàng chạy về phòng học.

Chỗ ngồi của Phương Huỳnh trống, cũng mang theo cặp rồi.

Vừa hỏi bạn ngồi cùng bàn với cô, mới biết được tiết trước cô nói không thoải mái, xin phép giáo viên trở về nghỉ ngơi rồi.

Tưởng Tây Trì không dám chậm trễ, vội vã chạy đi đến bãi đậu xe, không có xe đạp của Phương Huỳnh, có lẽ là đã rời khỏi trường học rồi.

Anh dầm mưa, đạp xe bay nhanh chạy về nhà, trong nhà xe ở tiểu khu, phát hiện xe của Phương Huỳnh, nhưng về nhà hỏi, mới phát hiện Phương Huỳnh không về nhà.

Đinh Vũ Liên nóng nảy, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô, vì để có phương tiện liên lạc, năm trước Đinh Vũ Liên đã móc tiền ra, mua cho cô một di động có chức năng đơn giản.

Vang vài tiếng, không có người nhận.

Tưởng Tây Trì gọi thêm lần nữa, vẫn không có người nhận.

“Dì à, dì đừng nóng vội. Xe đạp của Phương Huỳnh đã trở lại, chắc chắn không đi xa, có lẽ là ở ngay trong tiểu khu, con ra ngoài tìm xem.”

Phản ứng đầu tiên của Tưởng Tây Trì là cái ghế dài cô ngồi lần trước, đi qua tìm, nơi đó trừ bị mưa giội lên, lá khô rớt đầy đất thì cái gì cũng không có.

Lục tung khắp xó xỉnh trong tiểu khu, đều chạy xem những chỗ có thể ẩn núp, vẫn không tìm thấy người.

Cuối cùng, chạy tới chỗ bảo vệ hỏi. Đúng lúc gặp một bác gái ở cùng lầu mặc áo mưa ra ngoài mua đồ nghe thấy, nói lúc lấy quần áo vào ở trên sân thượng, nhìn thấy một người ở trên đó, hình như là một cô gái. Lúc bác gái nói sắp đổ mưa, bảo cô mau đi xuống. Cô đáp lại, nên bác gái không để ý nữa.

Tưởng Tây Trì lau nước trên mặt, ô cũng không kịp bật ra, ba chân bốn cẳng, chạy lên mái nhà lầu 8.

Khóa đã sớm hỏng rồi, liền đẩy cửa ra. ~~ddlqđ~~

Vừa đẩy cửa nhìn vào, quả nhiên Phương Huỳnh ở đàng kia.

Không bung dù, cứ như vậy sững sờ đứng dựa vào lan can.

Mưa rơi không nhỏ, quần áo tóc tai cô đều ướt sũng, bóng dáng gầy gò, như là sắp bị gió cuốn đi vậy.

Toàn bộ trái tim của Tưởng Tây Trì đều treo lơ lửng, tức giận quát một tiếng: “Phương Huỳnh!”

Bóng người kia làm như không hề phát hiện.

Tưởng Tây Trì đi nhanh qua, sắp tới gần, bước chân dừng một lát, không cảm thấy Phương Huỳnh giống như có ý tự tử, mới khẽ nhẹ nhàng thở ra, nắm lấy tay cô, kéo vào trong lòng.

“Cậu làm gì vậy!”

Vừa mở miệng, anh liền mềm lòng, hung hăng ôm chặt, Phương Huỳnh đỏ mắt, toàn thân run nhè nhẹ, trên mặt đều là nước, không biết là nước mắt hay là mưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi