MỸ NHÂN ĐA KIỀU - QUA TỬ HÒA TRÀ

Trước đó Tô Mị muốn đón tổ mẫu đến Vương phủ ở, nhưng Tô lão phu nhân lại lo lắng đủ thứ nên đã từ chối.

Thật ra Tô Mị có thể đoán được rằng chẳng qua trong lòng bà muốn che chở cho nhị phòng mà thôi. Có lão phu nhân ở đây, nếu như nhị phòng bị bắt chẹt thì Vương phủ sẽ nể mặt bà, sẽ không thấy chết mà không cứu.

Sự thật đúng là như vậy. Trong quãng thời gian này, ngoài sáng Vương phủ vẫn luôn ngầm che chở cho nhị phòng, hiện giờ, đã đến lúc bọn họ nên cố hết sức.

Khóe miệng của Tô Mị nhếch lên, nàng đã đưa ra quyết định.

Sáng sớm, người của nhị phòng đã dẫn người chờ sẵn ở cửa sau, vừa thấy xe ngựa của Vương phủ quẹo vào trong hẻm, bọn họ vội vàng phân phó người gác cổng hạ cửa xuống. Đợi xe ngựa của Tô Mị vào cổng, Tô Thượng Hòa vui vẻ đi đến phía trước lấy lòng nói: “Cháu gái, ta mong cháu mãi. Nào, mau vào bên trong ngồi đi, lão phu nhân đang chờ cháu đấy!”

Tô Mị nắm tay Yến Nhi chầm chậm xuống xe ngựa, hai mắt quan sát xung quanh, có chút khó hiểu hỏi: “Đây không phải là nơi ở của đại phòng Tô gia sao? Sao nhị thúc giống như chủ nhân ở đây vậy?”

Tô Thượng Hòa cứng đờ, nói: “Chúng ta không yên tâm để lão phu nhân ở đây một mình. Người đã lớn tuổi rồi, bên cạnh không thể thiếu người.”

“Ồ, ý của nhị thúc là đang trách cha mẹ ta bất hiếu sao?” Cằm của Tô Mị khẽ nâng lên, trên mặt lộ ra vài phần tức giận: “Hay là nói ta xem thường huyết mạch tình thân, không để ý đến sự chết sống của tổ mẫu?”

Tô Thượng Hòa cả kinh, đầu lưỡi cũng muốn níu lại, vừa xua tay vừa lắc đầu: “Không không không… Cháu gái, là lão phu nhân bảo chúng ta vào đây ở!”

“Vương phi, ông ấy không biết nói chuyện, người đại nhân đừng so đo với kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với chúng ta.” Tôn thị bày ra vẻ mặt tươi cười nói: “Lần trước kinh thành hỗn loạn như vậy, may mà có Vương phi che chở, cả nhà chúng ta mới có thể bình an.”

Dứt lời, bà ta quỳ gối hành lễ với Tô Mị.

“Thân thể của lão phu nhân thế nào?” Mạnh thị âm thầm kéo tay áo của nữ nhi, ý bảo nàng thấy xong thì nên nhận, vừa đi vào trong vừa nói: “Các ngươi nói cái gì mà đáng sợ quá vậy, dọa tới mức Niếp Niếp phải mời Lô thái y tới.”

“Mắc phải bệnh cũ, luôn nói rằng ngực như bị nghẹn nên thấy hoảng.” Bị Tô Mị mỉa mai châm chọc giáo huấn, Tô Thượng Hòa không còn dám lên mặt, cúi người gật đầu nói: “Uống hai thang thuốc nhưng không thấy khởi sắc, trong lòng ta rất là sợ hãi, vậy nên mời mọi người tranh thủ về thăm một chút.”

Ông ta nói vô cùng chân thành, tim Tô Mị cũng không khỏi treo lên. Nàng bước nhanh đến phòng chính ở phía Đông, thấy phụ thân đứng ở phía trước giường sưởi,  mặt u sầu.

Mà lão phu nhân đang nằm trên giường sưởi, hai mắt từ từ nhắm lại. Khuôn mặt ửng hồng, tay níu lấy vạt áo trước ngược, không ngừng thở ra từng hơi dài hơi ngắn.

Tuy rằng có bất mãn với lão phu nhân, nhưng dù gì cũng là tổ mẫu nhìn mình lớn lên, tình yêu thương thường ngày dành cho mình cũng không phải là giả, nhìn thấy bà bệnh đến thế này, nhất thời Tô Mị cảm thấy vô cùng khổ sở.

Tô Mị cố kìm nén nước mắt vào trong, nhẹ giọng nói bên tai lão phu nhân: “Tổ mẫu, cháu gái đến thăm người.”

Tô lão phu nhân khó khăn mở mắt ra, vừa nhìn thấy nàng, lập tức cười rộ lên: “Niếp Niếp đến rồi… Cháu gái ngoan, nghe nói chân của Tấn vương tốt rồi sao? Khụ khụ… Cuối cùng con cũng hết khổ rồi. Sau này sống chung với ngài ấy cho thật tốt, sau đó sinh ra một tiểu hài tử mập mạp, con sẽ hoàn toàn có được chỗ đứng ở hậu viện.”

Mũi Tô Mị nóng lên, nước mắt bỗng rơi xuống, nghẹn ngào kêu Lô Hữu Đạt lại đây bắt mạch.

Lô Hữu Đạt cẩn thận bắt mạch, hơi lắc đầu với Tô Mị. Ông ta mời Tô Thượng Thanh đến cửa ngăn ở cách vách phía sau thương lượng.

Tô Mị cảm thấy thất vọng, nàng biết tình hình của tổ mẫu không được tốt, đang lúc choáng váng, Tô lão phu nhân lại thở mạnh một hơi, cảm thán nói: “Thân thể của ta ta biết, đây chỉ là chuyện của mấy tháng này mà thôi.”

Lão phu nhân giùng giằng muốn ngồi dậy, Mạnh thị vội giúp bà chậm rãi ngồi lên, đặt hai cái gối lớn sau lưng bà, nhẹ giọng an ủi nói: “Người đừng nghĩ lung tung. Hiện giờ Niếp Niếp có tiền đồ, chúng ta sẽ tìm được phương thuốc tốt nhất, dùng thuốc tốt nhất, lo gì không trị hết bệnh của người?”

Tầm mắt của Tô lão phu nhân dừng trên người Tô Mị, thở hổn hển nói: “Chuyện ta muốn nhắc tới là, Niếp Niếp, chuyện bên ngoài ta cũng được nghe nói một ít. Con là đứa may mắn, đại phòng có con ở đây, tiền đồ sau này cũng không cần nói nhiều. Nhưng mà nhị phòng…”

Ánh mắt của bà lập tức trở nên ảm đạm, lắc đầu cười khổ nói: “Nhị phòng không có nổi một người thành tài, đối nhân xử thế thật sự quá hoang đường, con không thèm nhìn bọn họ cũng đúng. Nhưng… Lòng bàn tay mu bàn tay cũng là thịt, thân là một mẫu thân như ta, không thể không bày mưu chỉ đường cho bọn họ, chờ sau này con làm mẫu thân thì sẽ hiểu được nỗi lòng của tổ mẫu.”

Tô Mị không đợi lão phu nhân kể thêm nữa, dịu dàng nói: “Tổ mẫu người an tâm dưỡng bệnh, không cần quan tâm mấy chuyện này. Tục ngữ nói người một nhà không có mối thù truyền kiếp, Nhị thúc bọn họ cũng không phải kẻ xấu làm xằng làm bậy, con có thể chăm sóc thì sẽ chăm sóc.”

Tô lão phu nhân sửng sốt một chút, giống như không ngờ rằng Tô Mị lại rộng lượng như thế, sau đó lại vui mừng nói: “Niếp Niếp quả nhiên đã khác với lúc trước, con có phong thái như vậy. Giờ phút này tổ mẫu có chết cũng có thể yên tâm nhắm mắt rồi.”

“Người hãy thả lỏng tinh thần nghỉ ngơi cho tốt, chờ ôm tằng tôn đi!” Tô Mị thân mật nắm tay tổ mẫu, liếc nhìn mặt mày hớn hở của vợ chồng nhị phòng bên cạnh: “Người nghỉ ngơi, con và bọn người nhị thúc nói chuyện một chút.”

“Chúng ta đi phòng khách nhỏ, chỗ đó thanh tịnh.” Tô Thượng Hòa hưng phấn chà xát tay, thình lình nhìn thấy Tô Viện trốn ở sau cửa, lúc này sắc mặt trầm xuống thấp giọng nói: “Nha đầu không có mắt à, còn không mau vén rèm đi!”

Tô Viện ngượng ngùng cười vài tiếng, lập tức ngoan ngoãn vén rèm cho Tô Mị, không hề có bất cứ ý kiến gì.

Dưới cửa sổ lớn, cây hoa hồng hoa đang lắc lư đón gió, ánh nắng mặt trời giữa hè chiếu xuống, giống như là màu bảo thạch lóe lên vậy. Cây cỏ xanh um, tiếng rào rào của hoa trong gió, chợt có vài tiếng ve kéo dài, trừ tiếng đó ra thì tiểu viện không còn âm thanh nào.

Trong không gian yên tĩnh, tâm tình của Tô Mị dần dần thả lỏng hơn rất nhiều.

Nàng bưng chén trà ngồi dưới cửa sổ, ba chủ tử của nhị phòng đứng ở trong sảnh đều im hơi lặng tiếng nhìn sắc mặt của nàng.

Qua một lúc lâu, Tô Mị buông chén trà trong tay xuống, dùng khăn tay nhẹ nhàng xoa khóe miệng, cười yếu ớt nói: “Lão phu nhân nói đúng, đều là máu mủ một nhà, không cần giữ lễ tiết, mời nhị thúc ngồi.”

Lần này, Tô Thượng Hòa biết khôn lỏi hơn, không có ngồi xuống theo lời nàng, cười ha hả nói: “Vương phi có rảnh về nhà mẹ đẻ ở thêm mấy ngày, sau này vào cung làm nương nương thì sẽ không còn tiện như bây giờ. Người ta thường nói trong triều có người thì dễ làm việc. Ta nghĩ tới nghĩ lui, Vương phi nên xếp vào người có thể tin được vào triều. Nếu bàn về độ tin cậy, đương nhiên là người nhà mẹ đẻ là có thể dựa vào nhất… ”

“Dừng!” Tô Mị không chút khách khí cắt đứt lời nói của ông ta, cười như không cười nói: “Lời ta vừa nói là để dỗ tổ mẫu thôi. Thời điểm đại phòng xui xẻo các người vội vàng bỏ đá xuống giếng, nhìn thấy chúng ta phát đạt thì lại muốn chiếm tiện nghi, thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy?”

Trong lòng Tôn thị vang lên tiếng lộp bộp, hoảng sợ nói: “Chúng ta sai rồi, chúng ta thật sự sai rồi. Vương phi, người hãy cho nhị phòng một con đường sống.”

Tô Mị chậm rãi nói: “Ta có thể bỏ qua chuyện cũ, nhưng có điều kiện.”

“Người nói người nói! Chỉ cần không phải chuyện liên quan đến tính mạng, chúng ta sẽ không nói hai lời, tuyệt đối làm theo!”

“Đơn giản, quyên hai vạn lượng bạc cho triều đình. Về sau ta sẽ không gây sự với các người nữa.”

“Hai vạn lượng?” Tôn thị cả kinh hô lên: “Chúng ta làm gì có nhiều bạc như vậy? Tính toán đâu ra đấy thì có thể lấy ra hai ngàn lượng là tốt lắm rồi.”

Tô mị nâng mắt nhìn lên, cười lạnh nói: “Bán nhà bán đất, tự bản thân các người nghĩ biện pháp đi. Ta chỉ chờ các người mười ngày, quá thời hạn không chờ.”

“Người đây là muốn ép chết chúng ta!” Tô Viện nhịn không được nói: “Nếu tổ mẫu biết người nói dối lừa bà thì có khi sẽ tức chết. Vương phi, trăm thiện lấy hiếu làm đầu, người không sợ người khác nói người bất hiếu sao?”

Tô Mị khinh miệt liếc mắt nhìn nàng ta một cái: “Hiện tại, các người có thể nói chuyện với ta là bởi vì thể diện của tổ mẫu.”

Vậy có nghĩa là nếu tổ mẫu mất, ngay cả tư cách đến gặp ta của các ngươi cũng không có!

Sắc mặt Tô Viện lập tức trắng bệch như tờ giấy.

“Việc này các người không cần giấu diếm, nói ta ép các người cũng được, các người lập công chuộc tội cũng được, cứ tuyên ra bốn phía, càng nhiều người biết càng tốt.” Nụ cười của Tô Mị khiến cho người thấy có chút giễu cợt: “Nhất là Từ gia, Tôn gia, những người thân thiết với Vương gia, còn có nhóm bằng hữu cũ ở chùa Hồng Lư của nhị thúc, các người đi ghé sang nhiều hơn.”

Tô Thượng Hòa chớp chớp mắt, ông ta và Tôn thị nhìn nhau một cái, hai người cũng chưa hiểu rõ ý nghĩa trong lời nói này.

Đầu óc của Tô Viện linh hoạt hơn so với bọn họ, thử hỏi: “Vương phi muốn bọn họ cũng noi theo nhà ta, quyên góp bạc cho triều đình?”

Tô Mị cười, không nói chuyện.

Tôn thị cũng kịp phản ứng, thì thào nói: “Chuyện này truyền ra, chỉ sợ sẽ khiến cho danh dự của Vương phi không tốt. Chắc chắn chúng ta sẽ nói là tự nguyện, nhưng người khác lại không thấy như vậy.”

“Không sao, ta cũng không định giả vờ độ lượng.” Tô Mị nhìn sắc trời một chút, không có ý định nhiều lời với bọn họ, đứng dậy cười nói: “Ta chính là kẻ hẹp hòi có thù tất báo, còn không chấp nhận được người khác. Ai đắc tội ta, ta nhất định sẽ đòi lại gấp trăm gấp mười lần!”

Dứt lời, nàng phe phẩy quạt tròn rồi chậm rãi đi.

Để lại ba người trợn mắt hốc mồm ở phía sau, thật lâu sau, Tô Viện mới hâm mộ nói: “Đây là được cưng chiều mà làm kiêu sao? Nàng ta đúng là quá may mắn, đánh bậy đánh bạ nhưng lại leo lên được Tấn vương… Ai có thể ngờ rằng Vương gia tàn tật kia chẳng những trị được chân, còn có thể làm Hoàng đế?”

“Đừng có lên tiếng!” Tô Thượng Hòa sợ tới mức giật mình một cái, nhìn thấy bốn bề vắng lặng, mới nhẹ nhàng thở ra, giáo huấn nữ nhi: “Đây là chuyện con có thể nghị luận sao? Cẩn thận, họa từ trong miệng mà ra. Xem vừa rồi con nói chuyện với Vương phi thế nào đi, còn xem nàng là đường tỷ của con? Người ta làm Hoàng hậu rồi, sau này con thấy nàng còn phải dập đầu đấy!”

Ngón tay của Tô Viện siết chặt lấy cái khăn tay, đuôi mắt dần đỏ lên.

Tôn thị phát sầu: “Vấn đề về bạc làm sao bây giờ? Hai vạn lượng đấy, do dù có bán phòng ở cũng không đủ.”

“Cái gì có thể bán đều đã bán! Còn có thể làm gì?” Tô Thượng Hòa thở dài một tiếng, nhấc chân đi ra ngoài: “Chờ thân thể lão phu nhân chuyển biến tốt hơn, ta sẽ nghĩ biện pháp bù thêm vào chỗ của bà ấy.”

Tôn thị hỏi ông ta đi đâu.

“Còn có thể đi đâu? Đi tán dóc!” Tô Thượng Hòa tức giận nói: “Không thể để cho cả nhà chúng ta đào bạc. Hừ, ta cứ muốn khiến cho mấy người nhà giàu kia phải nôn ra máu!”

Tô Viện cũng quệt miệng nói: “Đúng vậy, dù sao cũng là do Tô Mị… Vương phi phân phó, chúng ta đương nhiên phải làm theo. Mẫu thân, người dọn dẹp một chút, chúng ta đi Từ gia trước. Đừng thấy lúc cuối Từ lão gia chọn đúng, nhưng Từ phu nhân họ Vương, bà ấy còn dung túng Vương Lan Nhi khi dễ Vương phi, ta không thể để cho bọn họ thoải mái lâu đâu.”

Vì thế, mấy người nhị phòng châm ngòi thổi gió, kinh thành lục đục có đủ thần công lấy các loại danh nghĩa quyên bạc, càng về sau lại cành thành phong trào. Mặc kệ là đắc tội hay không đắc tội với Tô gia, cho dù chỉ là nhà giàu, phú thương, ít nhiều gì cũng phải có ý tứ.

Nhưng mà đây là để sau rồi hẵng nói.

Tết Trung nguyên vừa qua, thời tiết dần chuyển lạnh, gió đêm thổi tới, cửa phòng bị ai đó gõ nhẹ một cái, Tô Mị tựa vào mỹ nhân tháp không hề mở mắt: “Ai đó?”

Mang theo hương thơm cay đắng theo làn gió lẻn vào bên trong. Sau đó, đôi môi có chút ngứa, ngón tay có chút sần sùi phủ lên.

Tiêu Dịch đứng dưới ánh sáng hoàng hôn, cúi đầu cười với nàng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi