NẮM LẤY TAY EM

Hạo Thiên từ nhỏ đến lớn ít khi nào giận người khác. Lần này thì anh cũng không giận Lâm Hân. Song cứ gặp cô là cảm giác khó chịu và đau lòng lại dâng lên. Lòng tin – cô không có, người chồng như anh liệu phải làm sao?

Hạo Thiên tuy là vẫn dịu dàng, chu đáo với ba mẹ con nhưng anh không nói chuyện nhiều với Lâm Hân như trước, đêm chung giường chung gối anh cũng nhắm mắt như ngủ, Lâm Hân dù có muốn nói gì cũng ngại ngần không dám làm phiền.

Chuyện như vậy kéo dài hơn cả tuần, cho đến khi Hạo Thiên đưa Khải Lạc và Khải Hoa đi học. Con gái trên xe vừa bước xuống đã níu chân ba, thỏ thẻ:

- Ba ơi!

- Gì đó con gái? -Hạo Thiên xoa đầu con. Nụ cười vừa chớm nở trên môi anh cứng lại khi Khải Lạc hỏi ngay:

- Ba và mẹ còn giận nhau bao lâu nữa ạ?

- Đúng rồi ạ!-Khải Hoa ôm lấy cổ ba khi Hạo Thiên cúi xuống ôm con- Nếu ba mẹ giận nhau lâu thì sẽ bỏ nhau đấy ạ. Bạn con nói vậy mà.

Trong thế giới tuổi thơ, có những câu chuyện mà người lớn không hề biết đến. Ngay cả Khải Hoa -Khải Lạc cũng cảm nhận được sự căng thẳng trong mối quan hệ của ba mẹ chúng, tại sao người lớn lại không chịu hiểu? Hạo Thiên cảm thấy buồn lòng vì Lâm Hân không tin anh, nhưng anh cũng chợt nghĩ, nếu đặt mình vào hoàn cảnh của cô, anh có thể hiểu và chấp nhận được cuộc sống hoàn toàn mới mẻ khi trong tay không có gì không.

- Ba mẹ đừng bỏ nhau nữa -Con trai cũng đã ôm lấy Hạo Thiên, giọng nhỏ xíu – Con và em đều thương ba với mẹ. Con không muốn ở chỉ có ba hay chỉ có mẹ. Buồn lắm ạ!

Hạo Thiên lại ôm lấy hai đứa con trong vòng tay mình. Anh không hiểu và chưa hề hiểu nỗi sợ của hai đứa bé vốn không có cha từ bé, đột nhiên lại có ba yêu thương ôm ấp. Nếu phải mất đi ba hay mẹ một lần nữa, trí óc non nớt của hai đứa không thể nào chịu được…Lòng Hạo Thiên bây giờ không chỉ là nhói đau nữa. Anh bỗng thấy mình thật ích kỷ…Tại sao Hạo Thiên chỉ biết trách và giận vợ khi không tin tưởng mà không tự hỏi mình đã làm được những gì để cô tin?

- Ba và mẹ chỉ giận nhau một chút thôi -Hạo Thiên cười mà mắt cay cay- Rồi ba sẽ về xin lỗi mẹ. Không có chuyện ba mẹ bỏ nhau đâu.

- Vậy là mẹ giận ba ạ? -Khải Lạc tròn xoe mắt- Vậy sao mẹ lại khóc ạ?

Lâm Hân khóc sao? Cô đã khóc…Vậy mà Hạo Thiên không biết. Cô khóc vì anh hờn giận? Cô còn khóc vì những lẽ gì?

- Mẹ khóc lúc nào?

- Sáng đấy ạ -Khải Hoa xen vào- Mẹ làm đồ ăn và khóc. Khi con hỏi thì mẹ nói bụi rơi vào mắt mẹ. Nhưng con biết là mẹ khóc. Con biết mà…

Em đã từng khóc nhiều lần như thế? Cách khóc lặng lẽ của Lâm Hân, Hạo Thiên từng thấy. Vì anh mà cô lại khóc sao?

- Ừ. Hai đứa đi học đi, chiều về sẽ không thấy mẹ giận ba nữa -Hạo Thiên dịu dàng- Ba sẽ về xin lỗi mẹ, có chịu không?

- Ba mua hoa lan đấy ạ -Khải Lạc cười tươi- Mẹ thích hoa lan lắm. Mẹ không giận nữa đâu.

- Ừ.

Hai đứa trẻ hớn hở chào tạm biệt Hạo Thiên rồi tung tăng vào lớp. Hạo Thiên nhìn theo hai con. Tay anh chạm phải chiếc điện thoại trong túi áo khoác dày, định lấy ra rồi lại ngập ngừng bỏ lại. Lâm Hân thích hoa lan như vậy. Anh quay lưng đi về phía cửa hàng hoa nằm gần trường mẫu giáo. Chuyện này không cần biết là ai có lỗi, làm chồng là phải biết xin lỗi – phải không?

…Cả buổi sáng Lâm Hân làm việc trong tâm trạng lơ đãng. Thái độ của cô khiến bà chủ cũng phải chú ý. Bà gọi Lâm Hân vào trong, nhẹ giọng:

- Có chuyện gì hả Hân Hân?

- Dạ..- Lâm Hân gượng cười, phủ nhận- Không có gì đâu ạ!

- Đừng giấu dì -Bà chủ cười nhẹ- Nhìn cháu là biết. Có chuyện với chồng à?

Lâm Hân ngẩng lên. Vẻ mặt của cô khiến bà chủ càng khẳng định chắc chắn hơn suy nghĩ của mình:

- Đúng rồi phải không? Chuyện gì?

Bà chủ quán là một người từng trải. Lâm Hân không hề có kinh nghiệm. Cô cũng chẳng thể chịu đựng nổi nữa. Vậy là cứ tuôn ra.

Từ đầu đến cuối, bà chủ đều im lặng lắng nghe mọi chuyện. Mắt Lâm Hân đã đỏ lên nhưng bà không an ủi cô câu nào cả, chỉ nhẹ nhàng:

- Còn gì nữa không?

- Cháu…

- Cháu sợ bị chồng bỏ rơi ở Thượng Hải. Vậy không sợ anh ta bỏ cháu ở Hồng Kông này à?

Lâm Hân ngẩn ra. Cô sợ cuộc sống xa lạ ở Thượng Hải, nhưng chưa hề nghĩ đến khả năng này.

- Cháu…

- Khi đàn ông đã muốn bỏ rơi ai đó, thì Thượng Hải hay Hong Kong gì cũng vậy thôi.- Bà chủ lại cười -Mà nếu bị bỏ ở Thượng Hải, không sống được ở đó thì cháu vẫn có thể về Hong Kong mà. Ở đâu còn người là còn cách sống. Chỉ là…

Bà im lặng…Và lần đầu tiên sau bao nhiêu năm quen biết, bà vuốt tóc Lâm Hân.

- Quan trọng không phải là cháu và chồng có xích mích mà là cháu không dám đặt hết lòng tin vào cậu ấy. Vậy thì cháu lấy chồng vì mục đích gì? Nếu chỉ để con mình có cha thì tội nghiệp cho Khải Lạc và Khải Hoa quá! Dì nghĩ, chúng không cần một gia đình mà mẹ nó lúc nào cũng phải đắn đo suy nghĩ, lo sợ ba nó bỏ rơi mẹ con nó đâu.

Bà ngừng lại một chút, rồi lại nói tiếp:

- Đơn giản vấn đề một chút đi Hân Hân ạ. Cứ thuận theo tự nhiên là được, nghĩ gì thì về nói cho chồng biết…Chồng giận mà giận đúng thì vợ xin lỗi, còn không cũng phải nói rõ cho chồng mình biết. Đời người ngắn lắm, đừng để mình nuối tiếc vì đã lỡ làm tổn thương người mình thương nhất, biết không?

Lâm Hân vẫn còn ngẩn người tại chỗ. Bà chủ vỗ mạnh hơn vào vai cô, nụ cười của bà tràn đầy sự động viên:

- Hôm nay về nhà sớm và gọi chồng về mà nói chuyện. Cho cháu nghỉ sớm đó….Về đi!

Lâm Hân không từ chối. Cô cảm ơn bà và mất hút nhanh chóng vào dòng người tấp nập. Bà chủ lắc nhẹ đầu nhìn theo cô….Lâm Hân còn non nớt lắm. Cô còn phải học, học rất nhiều…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi