NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Tống Thanh Xuân là thật sự muốn để cho Phương Nhu đi với mình, nhưng cô lại nhìn ra được Phương Nhu tìm nhiều lời như vậy, chính là không muốn đi.

Tuy đáy lòng Tống Thanh Xuân có một chút tiếc nuối, nhưng cũng không miễn cưỡng Phương Nhu.

-
Tống Thanh Xuân vừa vào công viên Bắc Hải, liền thấy du thuyền hai tầng cỡ lớn trôi ở trên hồ nước.

Thuyền trang trí có màu sắc mùi vị cổ xưa, chung quanh treo đầy từng dãy đèn lồng lớn màu đỏ, thoạt nhìn đặc biệt vui mừng, rất có ý vị năm mới.

Tống Thanh Xuân quét mã lên thuyền, mới phát hiện bên trong cũng cùng một phong cách Trung Quốc, tất cả người phục vụ đều là mặc sườn xám tao nhã màu đỏ thẩm, ngay cả ly rượu cũng đều là ly lưu ly màu xanh ngọc.


Trong khoang thuyền tầng một đã tập họp đầy người, tuy Tống Thanh Xuân không dám cam đoan biết hết mọi người, nhưng đại đa số đều là quen biết, cho dù mỗi lần Tống Thanh Xuân hàn huyên chạm cốc với mọi người đều chỉ là ra dáng nhấp một ngụm rượu nhỏ, nhưng chịu không nổi nhiều người, kính một vòng rượu, cũng khiến cho cô có chút ăn không tiêu.

Từ lúc cô trèo lên thuyền, vẫn còn chưa quan sát tỉ mỉ bố trí của chiếc thuyền này, đúng lúc Tống Thanh Xuân đi qua bậc thang, liền giả bộ muốn ngắm nhìn thưởng thức thuyền, tạm thời thoát khỏi hiện trường party, đi áp chế men rượu xuống.

Tầng hai của chiếc thuyền có một nửa diện tích là sàn tàu, một nửa diện tích khác là phòng khách và khu nghỉ ngơi.

Trong khu nghỉ ngơi tụ tập không ít người, đang đánh bài, Tống Thanh Xuân không vào trong, cách thủy tinh nhìn vào trong, liền đi dọc hành lang, vừa chào hỏi người quen thỉnh thoảng chạm mặt, vừa đi đến trên sàn tàu.

Có vài cửa phòng khách không khóa, bên trong có nam nam nữ nữ đang ngồi tán gẫu, tiếng cười không ngừng, Tống Thanh Xuân xuyên qua cửa mở ra liếc nhìn vào trong, trang sức đúng là đủ xa hoa, có thể so với khách sạn bảy sao, xem ra lão tổng Hoa Nặc thật là bỏ ra vốn lớn vì chiếc thuyền này.

Vừa bước lên boong, gió lạnh thổi tới trước mặt, thổi đến Tống Thanh Xuân khẽ run rẩy, trực tiếp co chân lại, xoay người lên khoang thuyền lần nữa.


Thật ra tầng hai cũng không có gì tốt để đi dạo, khi Tống Thanh Xuân đi qua cửa căn phòng khách thứ hai, người bên trong lại đúng lúc đi ra, chạm mặt đối diện, là hội trưởng hội học sinh cao trung.

Hội trưởng gọi Tống Thanh Xuân vào phòng ngồi, nói bên trong tụ tập không ít bạn học cao trung, Tống Thanh Xuân còn chưa lên tiếng, liền nghe thấy bên trong truyền tới tiếng nói của Đường Noãn: "Dĩ Nam, vặn mở giúp em."
Tống Thanh Xuân lười phải vào trong tìm không tự nhiên cho mình, liền tìm một cái cớ qua loa muốn đi toilet, đi về phía cầu thang.

Tống Thanh Xuân vừa đi đến chỗ rẽ ngoặt giữa cầu thang, liền nghe được phía sau truyền tới tiếng nói quen thuộc của Tần Dĩ Nam: "Tống Tống?"
Tống Thanh Xuân dừng bước lại, quay đầu, thấy Tần Dĩ Nam mặc một thân âu phục màu xanh, tinh thần tuấn lãng giẫm bậc thềm, chậm rãi đi xuống.

Tống Thanh Xuân chờ đến khi Tần Dĩ Nam đi đến trước mặt, mới mở miệng chào hỏi: "Anh Dĩ Nam."
"Tới đây khi nào?"
"Mới tới được một lúc."
"Vậy sao không tới tìm anh?"
"Vừa mới tán gẫu với bọn họ ở dưới lầu.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi