NAM THẦN KIÊU NGẠO Ở NHÀ TÔI NÓI YÊU EM 99 LẦN



Editor: May
Trong phòng lại trầm mặc lần nữa.

Tống Thanh Xuân bất an động thân thể, vì phòng ngừa không khí sẽ trở nên lúng túng như vừa rồi, cúi đầu nghĩ một lát, mở miệng hỏi: "Anh lại mơ thấy cô gái anh thích à?"
Tô Chi Niệm vẫn là một tiếng "ừ".

Tống Thanh Xuân nghĩ đến, một đêm anh và cô ở khu làng du lịch phía bắc kia, giống y như là đêm nay, anh tê tâm liệt phế gọi "Đình Đình" ở trong mộng, nhịn không được tiếp tục hỏi: "Anh luôn mơ thấy cô ấy như vậy, sau đó gọi tên cô ấy ư?"
Tống Thanh Xuân hỏi xong vấn đề này, mới phát hiện, một lần trước đó anh gọi "Đình đình" ở trong mộng, khi tỉnh lại, cô đơn thuần bởi vì tò mò, hỏi anh những vấn đề này.

Nhưng hôm nay, tình huống giống nhau, đáy lòng cô cũng không phải hiếu kỳ, mà là nghĩ đến mấy ngày hôm trước cô ở trong phòng làm việc của anh, thấy một ngăn kéo có vài món quà không có tặng đi, còn có một câu thư ký Trình Thanh Thông của anh nói với cô: Cô ấy là người mà anh nhớ mãi không quên, hàng năm không quên...!
Anh đối với Đình Đình chẳng những tốt đến không cứu được, còn thâm tình chuyên nhất đến hết thuốc chữa...!

Tống Thanh Xuân vốn muốn hóa giải không khí , nhưng hiện tại chẳng những không có cho thể xác và tinh thần của mình thoải mái, ngược lại lồng ngực trở nên hơi ngột ngạt.

Vừa rồi cô còn tính toán, chờ đến sau khi anh đáp lại, tiếp tục hỏi một câu "Nằm mơ thấy gì, khiến cho anh thoạt nhìn thống khổ như vậy", nhưng hiện tại, cô chờ được tiếng "ừ" đáp lại của anh, lại không có một chút tâm tình muốn hỏi.

Rõ ràng đề tài về "Đình Đình", là cô khơi mào, nhưng hiện tại, cô lại không muốn nói một chút nào, thậm chí cô phát hiện, chính mình thậm chí có hơi sợ, sợ lát nữa nghe được bất kỳ lời nói nào về "Đình Đình" từ trong miệng của anh.

Cho nên cô trầm tư một lúc, liền lấy cớ lung tung, muốn để anh rời đi: "Đợi lát nữa còn phải dậy sớm đi làm, tôi muốn đi ngủ."
Tống Thanh Xuân cúi đầu, chờ giây lát, thấy Tô Chi Niệm chậm chạp không có phản ứng, nhịn không được ngẩng đầu, len lén quan sát anh một chút.

Cô nhìn thấy ánh mắt của anh yên tĩnh nhìn chằm chằm tay cô, giống như là đang suy nghĩ chuyện gì.

Cô nhìn lại theo tầm mắt của anh, mới phát hiện thứ mà tay mình đang liều mạng vặn là khăn trải giường của anh.


Cho nên tầm mắt kia của anh, là có ý muốn cô trả khăn trải giường sao?
Tống Thanh Xuân vội vàng buông tay nắm lấy khăn trải giường của anh ra, giúp anh dùng sức trải phẳng nơi nhăn nheo một chút, sau đó liền đưa về phía anh, nhỏ giọng giải thích một câu: "Vừa rồi không có quần áo, thuận tay liền kéo cái này..."
Tô Chi Niệm không có vươn tay ra nhận.

Tống Thanh Xuân cắn cắn môi, sau đó ý thức được Tô Chi Niệm thích sạch sẽ như vậy, khăn trải giường bị cô dùng qua, sợ là muốn thay mới đi? Trong khoảng thời gian này, cô chính là phải phụ trách áo cơm sinh hoạt thường ngày của anh, cho nên anh đây là đang có ý chờ cô đổi khăn trải giường mới cho anh ư?
Tống Thanh Xuân nghĩ tới đây, liền để khăn trải giường cầm trong tay lên giường của mình: "Khăn trải giường này tôi đã dùng qua, vẫn là đổi cho anh cái mới đi."
Nói xong, Tống Thanh Xuân liền xoay người đi ra phòng ngủ của mình, đi đến phòng ngủ của Tô Chi Niệm.

Cô đổi xong khăn trải giường, thời điểm trở về, Tô Chi Niệm vẫn giữ nguyên tư thế trước khi cô rời đi, ngồi ở trên ghế.

Cô không đi vào trong, đứng ở ngưỡng cửa phòng ngủ, nhắc nhở anh một câu: "Đã đổi xong khăn trải giường."
Tô Chi Niệm yên tĩnh ngồi ở trên ghế, nhìn chằm chằm bóng đêm đen nhánh ngoài cửa sổ sát đất, không có chút ý tứ muốn đứng dậy rời đi.

Tống Thanh Xuân chờ một lúc, thấy anh không có phản ứng, cho rằng anh không nghe thấy lời nói của mình, lại lặp lại một lần: "Đã đổi xong khăn trải giường, anh có thể đi nghỉ ngơi."


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi