NĂM THÁNG CÙNG EM ĐI QUA



Ngày chụp hình quảng cáo, Lý Thư Di có chút hồi hộp.

Tống Hạo từ sáng đã qua đón cô và Doãn Anh đến studio.Phương Chính cũng có mặt.

Nhìn thấy người mẫu là Lý Thư Di anh thoáng chút cau mày nhìn sang Tống Hạo.“ Cậu có nên cảm ơn tôi không?”Tống Hạo vui vẻ nói nhỏ, đợi chờ phản ứng của Phương Chính.Hợp đồng đại diện bên anh ký trong vòng 6 tháng, nghĩa là trong 6 tháng này cô sẽ không đi đâu cả, đồng nghĩa với việc dự định đi du học kia có lẽ cô ấy đã hủy hoặc hoãn lại, Phương Chính có chút cao hứng.Lý Thư Di xuất hiện trước màn hình, ngồi trên một chiếc ghế, bên cạnh là chiếc máy tình.

Mái tóc uống xoăn bồng bềnh, gương mặt trang điểm tinh xảo.

Cô mặc một chiếc váy xẻ tà cao, quạt gió thổi liên tục, khiến tà váy bay bay rất đẹp.Phương Chính nhìn cô gái trong màn hình, đáy mắt thoáng chút khó chịu.

Biết là công việc của cô ăn mặc như vậy là bình thường, nhưng anh vẫn cảm thấy không vui.Kết thúc quay hình, chụp ảnh cũng gần tối.


Tống Hạo chủ động mời tất cả mọi người đi ăn.

Lý Thư Di có chút mong đợi.Kết quả Phương Chính ngồi được nửa bữa đã đi, để mọi người ở lại.Phương Chính thật sự không quen, cô đã nói anh đừng xuất hiện trước mặt cô nữa, nay lại trang điểm xinh đẹp, xuất hiện trước mặt anh như thế.

Còn cả tên Tống Hạo kia, rõ ràng hai người họ đã không còn quan hệ gì mà vẫn ghé lại quan tâm nói chuyện vui vẻ như vậy trước mặt anh.Phương Chính biết mình đang ghen rồi, nhưng anh cũng tự trách bản thân có tư cách gì để ghen với người khác.Lý Thư Di đang ăn xin phép đi vệ sinh, lại bắt gặp cảnh ấy người đang tụ tập nói xấu cô.“ Cậu nói xem Phương Tổng của chúng ta có thật sự có quan hệ gì với cô diễn viên đó như báo đưa tin không”“ Theo tôi là đúng rồi, nếu không Phương Tổng đã không để cô ta làm người đại diện rồi”“ Tôi thì thấy chưa chắc, hai người họ lạnh nhạt vậy, lúc chụp hình, khi nãy đi ăn cũng chả có chút gì là đang yêu nhau cả”Lúc Lý Thư Di quay lại, Phương Chính đã rời đi.

Tức giận trong cô càng tăng.

Lần đầu Tống Hạo mới thấy cô tức giận như vậy.

Kết thúc bữa ăn, cả ba lên xe ra về.“ Tống Hạo, anh chở em tới quán bar lần trước đi”Doãn Anh cũng hình dung hiểu ra cô đang không vui, Cái người mặt lạnh cô gặp mấy lần kia hôm nay xem chị cô như không khí vậy mà.

Chị cô vui sao được.“ Được, vào uống vài ly xong về, mai là chủ nhật mà”Kết quả khi vừa vào quán, họ bắt gặp Phương Chính cũng ở đó.

Doãn Anh lấy cớ có việc gấp ra về.

Lý Thư Di sẵn có chút rượu trong người từ lúc ăn cơm, lả lướt tiến lại gần, ngồi cạnh anh.“ Lúc nãy không thấy Phương Tổng đâu, còn tưởng anh có việc gấp, hóa ra là tới đây uống rượu, không biết là có hẹn với người đẹp nào sao?”Cậu ta hơi bất ngờ khi thấy hai người họ.“ Thật tình cờ cũng gặp hai người ở đây, có việc nên lúc ấy không ở lại lâu được, xin cô Lý thứ lỗi”“ Cô Lý”- Lý Thư Di khinh bỉ trong lòng.

Tống Hạo không nói gì vui vẻ nhìn hai người họ.Đúng lúc ấy, một cô gái xinh đẹp trang nhã đi tới.“ Phương Chính, bạn của anh sao?”Cô là Cao Kiều Mỹ, con gái ông Cao, một trong những cổ đông của công ty anh, nhà họ Cao ở thành phố cũng coi là có chút tiếng tăm.Phương Chính lịch thiệp giới thiệp.


“ Tống Hạo, chắc em đã biết, còn đây là Lý Thư Di, người đại diện của công ty chúng ta”“ Chào hai vị”Thư Di từ lúc vào điên cuồng uống rượu không nói gì, chỉ có ba người họ thao thao nói chuyện.

Công việc làm ăn, thương trường cô cũng chưa từng quan tâm.

Quan trọng hơn cô không vừa mắt cô gái trước mặt.Tống Hạo nhận được điện thoại, vội rời đi.

Áy náy nhìn Thư Di đã say.“ Tôi có việc gấp, cậu đưa cô ấy về nhé”Từ khi Tống Hạo về, không khí có chút nặng nề hơn.

Lý Thư Di uống say, đầu đã muốn gục xuống, hai mắt muốn nhắm lại nhưng vẫn cỗ ngồi vững, một bên quay áo rơi hơi rơi xuống khẽ để lộ ra bờ vai tinh xảo, thấp thoáng nhìn thấy khe rãnh sâu bên dưới.Phương Chính đã cố vờ như không để ý, nhưng càng nhìn càng thấy trướng mắt, đưa tay kéo nhẹ chiếc áo lên cao.

Hành động nhỏ ấy khiến Cao Kiều Mỹ khẽ giật mình, ngầm hiểu ra nhiều điều.

Cô lấy lý do rời đi.Phương Chính nhìn người con gái trong lòng mình, đang ngoan ngoãn ôm lấy anh ngủ say.


Dù có gọi thế nào cũng không tỉnh, anh lại không biết mật khẩu nhà cô.

Hết cách đành ôm cô về khu nhà đối diện.Tiểu Thỏ và bà Vu đã đi ngủ.

Phương Chính cố gắng không gây ra tiếng động, nhẹ nhàng ôm cô vào phòng.

Còn đang suy nghĩ không biết ngày mai sẽ gọi cô dậy thế nào để bà Vu không hiểu lầm thì bất ngờ Lý Thư Di ngồi giậy ôm lấy anh từ phía sau.Phương Chính khẽ giật mình.

Thấy cô gái nhỏ vẫn yên tĩnh, không có dấu hiệu làm loạn, chỉ nhẹ nhàng ôm anh như vậy, anh cũng không đẩy cô ra..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi