NẮNG HẠ ĐẦU MÙA

Sau khi làm lành với Khánh Chi mình cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Bên cạnh đó khi nghe Khánh Chi kể về việc Khôi từng gọi điện cho cậu ấy thì khi về đến nhà mình suy nghĩ rất nhiều. Vậy là Khôi đã từng tìm mình rất cực khổ? Không biết trong bốn năm qua cậu ấy sống ra sao? Chuyện của cậu ấy với Trà My như thế nào? Mình thật sự rất tò mò.

Mình mở điện thoại, sau vài phút lưỡng lự mình quyết định nhắn tin cho Trà My: “Chào em, chị là Nhật Hạ! Không biết em còn nhớ chị không?”

Mình hồi hộp chờ đợi nhưng mười phút trôi qua vẫn không có tin phản hồi. Chắc con bé ấy không thèm trả lời đâu. Đối với nó có khi mình chả bằng con ruồi. Mình quyết định bỏ cuộc và lôi Laptop ra để xử lý công việc. Đang lướt lướt xem một số Email giới thiệu mặt bằng ở Hà Nội thì bỗng:

“Ting Ting”

Không ngờ Trà My nhắn tin lại: “Chị chưa chết hả? Công nhận trốn giỏi thật.”

“Chị muốn nói chuyện với em, không biết em có sẵn lòng?”

“OK thôi, tui cũng đang muốn gặp chị.”

Và thế là chiều hôm đó, mình và Trà My có một cuộc hẹn ở quán cà phê gần nhà em ấy.

Trà My đi một mình, trông cô bé vẫn xinh đẹp như xưa, ánh mắt cao ngạo không hề thay đổi. Chỉ có mái tóc dài đã được cắt ngắn và nhuộm màu nâu khói. Mình bước đến, ngồi đối diện với cô bé.

Thấy mình Trà My hơi nhướn mày: “Có vẻ bây giờ cuộc sống của chị khá tốt?”

“Cũng ổn, còn em? Em đã thực hiện được ước mơ đỗ vào Học viện quân y chưa?”

Nghe câu hỏi của mình Trà My chợt cười phá lên: “Chị đùa à? Tôi chưa bao giờ muốn làm bác sĩ, chẳng qua lúc trước cua anh Khôi nên mới đặt mục tiêu thế thôi.”

Trái tim mình đập mạnh.

Trà My tiếp: “Khi thấy anh ta điên cuồng đi tìm chị khi chị biến mất đến mức bỏ cả thi nội trú và tai nạn liệt giường gần sáu tháng trời tôi đã hiểu rằng tôi sẽ không bao giờ có cơ hội. Tôi không phải là người ngu ngốc mù quáng đuổi theo thứ tình yêu không thuộc về mình.”

Nghe những lời Trà My nói mà mình bàng hoàng cả người. Mãi mình mới mấp máy hỏi lại: “Cậu ấy bỏ thi?”

“Đúng vậy, kỳ thi này vô cùng quan trọng đối với sự nghiệp anh ấy, tốt nghiệp nội trú thì đồng thời sẽ đạt cú đúp thạc sĩ và chuyên khoa, có thể nói đỗ nội trú là ước ao của bao thế hệ sinh viên y khoa. Vậy mà vì mải đi tìm kiếm chị anh ấy đã bỏ cả kỳ thi quyết định tương lai của mình.”

Mình run đến mức phải bám vào tay vịn mới ngồi vững, mình hỏi tiếp với giọng nghẹn ngào: “Khôi bị tai nạn ư?”

“Trong một lần đi tìm chị anh ấy bị xe tải cán gãy cả hai chân, nội tạng cũng tổn thương nghiêm trọng, phải nằm liệt giường mấy tháng trời.”

Tay chân mình rụng rời, trái tim như bị xé ra từng mảnh khi nghe những lời Trà My nói. Nước mắt cứ thế rơi lã chã. Không ngờ mình đã khiến Khôi đau khổ đến như vậy. Vì mình, suýt nữa cậu ấy đánh mất cả tương lai và mạng sống.

Trà My cười khẩy: “Chị thấy chị độc ác chưa? May mà mệnh anh ấy tốt, anh ấy cũng có ý chí rất mạnh mẽ nên mới vượt qua được giai đoạn khó khăn đó. Mấy năm qua người ta cố gắng một thì anh ấy phải nỗ lực gấp mười lần để xây dựng lại sự nghiệp. Anh ấy bảo anh ấy phải thành công thì mới có thể mang lại hạnh phúc cho chị. Dù sao hai người xa nhau cũng có một phần lỗi của tôi. Tôi hi vọng những điều tôi nói có thể khiến chị thấu hiểu về anh ấy. Vì tôi biết với tính cách của Khôi, anh ấy sẽ không bao giờ kể ra những điều này với chị.”

Thấy mình vẫn sững sờ đến lặng người Trà My cầm túi xách đứng lên. Cô bé nói một câu cuối cùng trước khi rời đi: “Tôi hi vọng sự rút lui của tôi không vô nghĩa. Chào chị!”

Mình cũng không biết là đã ngồi bao lâu trong quán cà phê, cảm giác đau thương và hối hận ngập tràn tâm trí.

Giá mà ngày đó mình chịu giải thích rõ ràng hơn với Khôi.

Giá mà mình tin tưởng vào tình yêu của cậu ấy.

Giá mà mình đã không trốn chạy.

Gạt nước mắt, mình quyết định rồi! Mình sẽ nói hết những tâm sự, những tình cảm bấy lâu nay mình chôn giấu trong lòng. Mình muốn nói với cậu ấy là mình yêu cậu ấy nhiều biết nhường nào.

Mình vội mở điện thoại để gọi cho Khôi nhưng vừa lúc đó, có một tập tin vừa được gửi qua zalo của mình từ anh Nam.

Mình tò mò mở ra thì thấy đó là một hồ sơ tổng hợp tất cả thông tin của Khôi. Từ thông tin gia đình đến lý lịch cá nhân đều vô cùng tỉ mỉ chi tiết.

Mình nhắn lại: “Làm sao anh có những thông tin này? Anh định làm gì?”

Anh Nam trả lời lại: “Anh chỉ muốn em hiểu rằng có rất nhiều cách để khiến một kẻ trong quân đội bị mất hết tất cả. Em biết năng lực của anh rồi đấy. Anh hi vọng là em hiểu ý anh muốn nói điều gì. Mười phút nữa anh sẽ qua chỗ em đón em đi ăn tối, em chuẩn bị đi nhé!”

Bụng mình quặn lên khi đọc được nhừng dòng chữ đó? Ý anh ấy là sao? Không lẽ nếu mình từ chối thì anh ấy sẽ làm hại Khôi? Phải nói chuyện rõ ràng hơn với anh ấy mới được.

Mình nhanh chóng bắt taxi để về chỗ trọ. Và khi bước ra khỏi thang máy đi về phòng thì mình sững sờ khi thấy cả anh Nam và Khôi đều đang đứng trước cửa phòng mình. Khôi đứng dựa lưng vào tường, hướng ánh mắt lạnh lùng có chút thách thức về phía anh Nam. Anh Nam thì đứng ngay trước cửa, hai tay cho vào túi quần, khuôn mặt phảng phất nụ cười bí ẩn.

Khi thấy mình, cả hai người đều rời chỗ đứng và tiến về phía mình. Khôi lên tiếng: “Tớ cần nói chuyện với cậu.”

Anh Nam thì bỗng nở nụ cười tươi: “Em về rồi hả? Có cần tắm rửa thay đồ không? Hay mình đi luôn?”

Mình bối rối nhìn Khôi, Khôi cũng đang nhìn mình. Ánh mắt cậu lộ vẻ buồn man mác. Tự nhiên trái tim mình đau nhói. Mình chỉ muốn nhào đến ôm lấy cậu, thổ lộ hết mọi nỗi lòng, nhưng tin nhắn lúc nãy của anh Nam khiến mình phải chùn lại. Anh Nam là người có thế lực, anh ấy có thể làm hại cậu ấy.

Khôi cất giọng đầy hi vọng: “Liệu cậu có thể...”

“Xin lỗi, tớ có hẹn trước rồi...”

Mình bước nhanh về phía anh Nam, tránh nhìn vào đôi mắt của Khôi. Anh Nam vui vẻ cầm lấy tay mình và kéo mình đi.

Như thể có ai đó vừa xé trái tim mình ra từng mảnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi