NÈ LAM TRẠM, TA THẬT SỰ LÀ NGƯỜI TỐT



Lam Vong Cơ không nghĩ Nguỵ Vô Tiện đã tỉnh rượu.
Y cũng không xác định giờ phút này Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc có mấy phần tỉnh táo, mấy phần mơ hồ, nhưng y biết chính mình là triệt để hoàn toàn say mất rồi, không chạm vào một giọt rượu, nhưng say dữ dội hơn bất kỳ lúc nào.
Y cởi hết các lớp áo vốn được mặc không nên hồn ở trên người Nguỵ Vô Tiện ra, sau khi cởi ra, lại bối rối luống cuống.
Hơi vụng về, đặt một bàn tay lên, và sau đó không thể nào nhấc đi được nữa.
Cúi người dán lên, hơi thở run rẩy từng chút từng chút vùi vào trong, lồng ngực tuyệt đẹp phập phồng lên xuống, cảm xúc tinh tế khi da thịt cọ xát, mỗi một tấc đều tản ra mùi hương cơ thể mê người, mùi hương cơ thể của Nguỵ Vô Tiện...
Y trước đây chưa từng để ý, cũng không ngờ rằng, hương thơm toả ra từ trên người của một ai đó lại có thể dễ ngửi như vậy, trên thế gian lại có mùi hương cơ thể như vậy, khiến y chìm sâu trong đó, muốn ngừng mà không được.
Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của?
Vì say nên dụ dỗ?
Lam Vong Cơ mơ mơ màng màng nghĩ, không thể quay lại nữa rồi, những nguyên tắc mà y từng luôn giữ vững đã đứt phựt từng sợi từng sợi trong lòng y, cũng không thể nối liền lại được nữa.
Nguỵ Vô Tiện xoa tóc của y đến rối tung, nhẹ nhàng cọ lên gương mặt y.
"Nguỵ Anh..."
Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn một cái, đôi mắt đen của Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng mất tập trung, tia mắt mê say, sáng lên lấp lánh nhảy nhót loạn xạ, Lam Vong Cơ gọi hắn, kéo lực chú ý của hắn lên người mình.

Nguỵ Vô Tiện lười biếng quét mắt nhìn y một cái, cũng không dời tầm mắt đi, hắn một tay nắm cổ áo y, một tay kéo tóc y, làm như không biết làm gì y bây giờ, nhưng đôi tay đó cũng không nhàn rỗi...
Hắn nhìn chằm chằm vào sợi dây chướng mắt kia trên trán Lam Vong Cơ, kéo tuột xuống, vứt sang một bên.
"Nguỵ Anh..." giọng điệu khiển trách.
Nguỵ Vô Tiện ngơ ngẩn nhìn y, không hiểu mình làm sai cái gì.
Lam Vong Cơ tựa trán lên trán hắn, "Ngươi có biết mình đang làm gì không..."
Hơi thở ấm áp của Lam Vong Cơ phà lên mặt hắn, Nguỵ Vô Tiện ngước cằm lên, cái miệng nhỏ nhắn khép mở, hình như đang muốn đòi hỏi gì đó.
"Muốn kêu ta hôn ngươi, phải không..."
Nguỵ Vô Tiện nhấc đầu lên, Lam Vong Cơ tránh về phía sau.

Nguỵ Vô Tiện nắm cổ áo y kéo y xuống, không chút suy suyển.
"Nói, có phải muốn kêu ta hôn ngươi không?"
Nguỵ Vô Tiện vội vàng gật gật đầu.
"Ngươi thích ta làm chuyện này với ngươi, phải không..."
Nguỵ Vô Tiện thấy y không cho, lại nhấc đầu lên, vẫn là không với tới, phát ra âm thanh không kiên nhẫn.
Lạt mềm buộc chặt?
Châm dầu vào lửa?
Ai nói Lam Vong Cơ y không hiểu mấy chuyện này?
Nguỵ Vô Tiện nghiêng đầu, gương mặt cọ vào lá khô rơi rụng trên mặt đất, thân mình cựa quậy một trận, không yên.
Lam Vong Cơ vẫn không hôn hắn, một bàn tay vòng trên eo hắn xoa nắn với lực đạo vừa phải.

Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng thở dốc, phát ra âm thanh dễ nghe.
Lam Vong Cơ xoa nắn một hồi, lại không xoa nắn nữa.

Nguỵ Vô Tiện bất mãn càu nhàu vài tiếng, cúi đầu, nhìn thấy bàn tay để bên hông hắn như thể không có việc gì.

Nguỵ Vô Tiện lấy bàn tay đó đặt lên bụng mình, sau đó nhìn Lam Vong Cơ, tựa như chờ mong điều gì đó.
Lam Vong Cơ dời cái tay đó đi.
Nguỵ Vô Tiện chớp chớp mắt, làm như không thể hiểu nổi.

Nắm cổ áo y lôi kéo một trận, hai tay vòng lấy eo y, ôm y kéo về phía mình.
Vẫn không suy suyển một chút nào.
Nguỵ Vô Tiện tức giận, lăn lộn loạn xạ dưới người y.
Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đè hắn lại, hắn lại an phận, ngoan ngoãn nhìn Lam Vong Cơ, chờ đợi điều gì đó.
Bàn tay cao ngạo kia rốt cuộc chịu hạ mình để lên bụng hắn, được lòng bàn tay ấm áp bao trùm, Nguỵ Vô Tiện thoả mãn híp mắt lại.

Nhưng mà giống như lười nhúc nhích vậy, bàn tay kia cứ để ở đó, hoàn toàn không quan tâm gì đến hắn.
Nguỵ Vô Tiện không rõ lý do, cúi đầu nhìn nhìn, lại nhìn thoáng qua Lam Vong Cơ.
Lam Vong Cơ cắn lỗ tai hắn: "Muốn kêu ta sờ người, phải không?"
Nguỵ Vô Tiện gật đầu như trống bỏi.
Lam Vong Cơ nhìn hắn một hồi, thong thả ung dung nói: "Tự mình vận động".
Nguỵ Vô Tiện không biết làm sao, ngay sau đó, quả thực tự mình lắc mông, nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay kia.

Hắn bám vào vai Lam Vong Cơ, chuyển động lên xuống.
Khoé mắt Lam Vong Cơ hiện lên tơ máu, cắn chặt răng, rốt cuộc bắt đầu di chuyển trên bụng Nguỵ Vô Tiện.

Nguỵ Vô Tiện mãn nguyện ngước mắt lên, hơi mỉm cười nhìn y.
Hô hấp Lam Vong Cơ căng thẳng, đột nhiên kéo đai lưng của hắn một cái, ném sang bên cạnh, rồi cởi bỏ quần của hắn, hai ba cái đã lột ra, nâng một cái chân trơn láng lên vai mình, từ cánh mông mịn màng của hắn trượt dần lên trên, tới cẳng chân, xoa nắn tới lui một hồi.

Ánh mắt nóng bỏng quét qua vài lần chỗ giữa hai chân, mạnh mẽ kềm chế.
Nguỵ Vô Tiện phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn, mái tóc xoã tung trên mặt đất, sợi dây cột tóc màu đó quấn quanh chiếc cổ trắng ngần của hắn, Lam Vong Cơ nhìn đến nỗi miệng khô lưỡi khô, cúi người hôn lên môi hắn khi hắn không hề phòng bị gì.
"Ưm ưm...."

Hai người hôn càng lúc càng sâu, hô hấp càng lúc càng dồn dập.

Cuối cùng, Lam Vong Cơ một tay đỡ cổ Nguỵ Vô Tiện, tay kia vòng quanh eo hắn, bế cả người hắn lên.

Hai tay Nguỵ Vô Tiện ôm sau gáy Lam Vong Cơ, ngồi trong lòng y, bốn cánh môi mặc sức cọ xát, hai đầu lưỡi ướt át mềm mại thấp thoáng, quấn vào nhau, khuấy nước bọt trong miệng đối phương đến rối tinh rối mù, vài sợi chỉ bạc ẩn hiện treo trên khoé miệng, tiếng rầm rì nhão dính và thoả mãn vang lên một cách ngắt quãng.
Nghỉ ngơi sau nụ hôn thật lâu này, gân xanh trên trán Lam Vong Cơ đã nổi lên, bàn tay càng không khống chế được lực đạo, nắn bóp một hồi trên bắp đùi trần trụi của Nguỵ Vô Tiện, thứ giữa hai chân khẽ ngẩng lên, mà dưới quần y, cũng đã sớm cứng ngắc một cục.
Ánh mắt nóng rực của Lam Vong Cơ dừng lại ở vùng bụng dán sát của hai người, vật kia của Nguỵ Vô Tiện để giữa háng y, nửa cứng nửa mềm, trong nháy mắt y phủ bàn tay lên, Nguỵ Vô Tiện ngửa cổ, một tiếng rên ngân nga kéo dài bên tai y, động tác Lam Vong Cơ căng thẳng, lên lên xuống xuống, bắt đầu vuốt ve.
Cả người Nguỵ Vô Tiện mềm nhũn, bám vào vai y, tiếng thở dốc càng thêm dồn dập, âm thanh cao vút tràn ra, vừa gọi tên y, vừa thút tha thút thít, nghe không rõ là xin tha hay là đòi hỏi.

Lam Vong Cơ nghe thấy một hồi, đầu óc choáng váng, cố cắn chặt răng, cuối cùng không thể nhịn được nữa, đẩy Nguỵ Vô Tiện ngã ra trên mặt đất.
Nguỵ Vô Tiện luyến tiếc sự ấm áp của y, kéo y đến bên người mình, nhẹ nhàng hôn lên gương mặt y, nỉ non: "Lam Trạm, Lam Trạm..."
Lam Vong Cơ thất thần một chặp, cả người lảo đảo sắp ngã, nâng đùi Nguỵ Vô Tiện lên, hung hăng xoa bóp phía đùi trong cực kỳ non mềm, Nguỵ Vô Tiện nức nở một tiếng, khoé mắt ứa lệ, "Ô! Nhẹ chút...!A!"
Tay Lam Vong Cơ dần dần trượt xuống theo vết dấu tay xanh đỏ đan xen, đẩy hai đùi của Nguỵ Vô Tiện sang hai bên, mở rộng ra một góc độ không thể tưởng tượng, giữa hai cánh mông tròn trịa, một tiểu huyệt màu hồng nhạt kín đáo ẩn hiện.

Sắc mặt Lam Vong Cơ trầm xuống, lưng ngón tay khẽ chạm lên huyệt khẩu.
Cả người Nguỵ Vô Tiện cứng đờ lại, đôi mắt bỗng nhiên trợn to lên, ngơ ngác nhìn chằm chằm Lam Vong Cơ, sau một lúc lâu, nhẹ thật nhẹ lên tiếng: "Đừng..."
Lam Vong Cơ đặt một nụ hôn mềm nhẹ lên môi hắn, trấn an: "Nguỵ Anh, đừng lo lắng..." Đồng thời vừa tiếp tục chạm vào huyệt khẩu, huyệt khẩu tự động khép mở, muốn mút giữ lấy ngón tay của y, xúc cảm dinh dính.
"Đừng..."
Nguỵ Vô Tiện đẩy ngực Lam Vong Cơ lên, động tác mềm mại yếu ớt, giọng nói khàn khàn.
Lam Vong Cơ đặt nụ hôn nóng rực lên cổ hắn, "Nguỵ Anh, thả lỏng..." Lòng bàn tay sờ soạng lên nếp gấp ở huyệt khẩu ấn mấy cái, sau đó dằn lòng không được thọt ngón tay vào.
Toàn bộ thân thể Nguỵ Vô Tiện căng cứng, cả thế giới chợt im lặng trong nháy mắt, sau đó là một tiếng kêu nghẹn ngào và gấp gáp: "Đừng mà!"
Lồng ngực Lam Vong Cơ bị đập một cú thật mạnh, thất thần một lát, ngước mắt nhìn lại Nguỵ Vô Tiện.
Đồng tử Nguỵ Vô Tiện co lại, hoảng sợ nhìn y, lông mi hơi chớp chớp, sắc mặt trắng bệch một mảnh, cả người rung lên, lặp đi lặp lại: "Đừng..."
Lam Vong Cơ giống như bị quất trúng một roi, thô bạo kéo y ra khỏi giấc mộng đẹp đẽ tràn đầy tình cảm dịu dàng.
Y không thể tin vào những gì nhìn thấy trước mắt, ánh mắt Nguỵ Vô Tiện như thể cắt một dao vào ngực y...
Nguỵ Anh, sợ mình ư?
Nguỵ Vô Tiện bắt đầu giãy giụa kịch liệt, đột nhiên đẩy Lam Vong Cơ, rồi lăn sang bên cạnh, cố gắng kéo lê hai cái đùi đầy dấu vết loang lổ ra ngoài, trên làn da trắng trắng đỏ đỏ là bằng chứng cho những yêu thương âu yếm, vô cùng thân mật mới một khắc trước của hai người, nhưng mà hắn làm như cái gì cũng không nhớ rõ, không màng đau đớn, đầu gối trần trụi cọ xát trên mặt đất gồ ghề, gấp gáp bò đi.
"Nguỵ Anh...?"
Nguỵ Vô Tiện chạy được một quãng, cuộn mình dưới gốc cây cổ thụ rậm rạp, hoàng hôn chiếu lên bóng dáng run lẩy bẩy của hắn, Lam Vong Cơ lảo đảo bước lại gần, chỉ thấy hắn nơm nớp lo sợ nhìn mình, đôi mắt đen láy không còn sáng ngời nữa, ánh mắt dao động liên tục, làm như quanh quẩn trong hồi ức đau đớn.
Lam Vong Cơ trái tim rỉ máu, "Nguỵ Anh!"
Y nhào tới phía trước, kéo Nguỵ Vô Tiện vào trong lòng mình.
Nguỵ Vô Tiện không màng gì cả cứ vùng vẫy, giống như một con vật nhỏ đang hoảng sợ, nhe răng, xù lông, hết cào rồi cấu lên người y, "Thả ra, buông ra!...!Buông ra, đừng...! Đừng chạm vào ta!"
Lam Vong Cơ ôm chặt lấy hắn, chịu đựng từng chút một, cho dù thế nào cũng không buông ra.
Không thể.
Lần này, không thể buông hắn ra.
Không thể để cho hắn, bỏ trốn khỏi mình, một mình liếm láp vết thương.
"Nguỵ Anh, đừng sợ...!đừng sợ..." Hô hấp của Lam Vong Cơ đứt quãng, cay đắng rồi lại xót xa, theo sự giãy giụa của người nọ trong lòng ngực, "Nguỵ Anh, ta sẽ không tổn thương ngươi nữa...!Sẽ không, đời này sẽ không bao giờ, đừng sợ..."
Lam Vong Cơ dỗ dành hết lần này đến lần khác, giọng nói bên tai Nguỵ Vô Tiện càng lúc càng nhẹ nhàng dịu dàng, nhưng dùng sức lực toàn thân siết hắn càng lúc càng chặt, liều mạng ôm lấy không buông.
"Được được, ta không chạm vào ngươi, sau này ta sẽ không bao giờ chạm vào ngươi, được không? Ngoan...!ngoan, đừng sợ, đừng sợ..."
Tiếng Nguỵ Vô Tiện kêu đến nghẹn ngào, cho dù làm thế nào cũng không thoát được sự giam cầm của Lam Vong Cơ, hắn tuyệt vọng khụt khịt, "Buông ra...!buông ta ra, Lam Vong Cơ...!tên lưu manh nhà ngươi, mau buông ra...!"
Tim như dao cắt.
"Ta không buông...!Thực xin lỗi, Nguỵ Anh...!Thực xin lỗi..."

Giãy giụa hết lần này đến lần khác, đối với Nguỵ Vô Tiện là giày vò, đối với Lam Vong Cơ cũng là giày vò.
Hai người giằng co từng giây từng phút.
Vết thương nhiều năm được giấu ở nơi sâu thẳm một lần nữa bị xé toạc vào lúc không hề ngờ tới, muốn tàn nhẫn băm nát cả hai người, trong máu và thịt.
Những ký ức đau buồn của thời thiếu niên dâng lên cuồn cuộn trong lòng Lam Vong Cơ, ăn ngủ không yên, trắng đêm không ngủ, tự trách và ân hận ăn tươi nuốt sống y, y không cách nào tưởng tượng cũng không dám tưởng tượng chính mình đã mang lại tổn thương cho Nguỵ Vô Tiện, nỗi đau khổ của bản thân y quá lớn như thế, đến nỗi thân mình còn lo chưa xong.

Sau đó hèn nhát trốn sau bức tường, không dám đi đối mặt với Nguỵ Vô Tiện, thậm chí ngay cả một câu xin lỗi cũng không có đủ dũng khí để nói ra.

Cho đến lúc tránh cũng không tránh được, ở cùng Nguỵ Vô Tiện trong động Huyền Vũ, dưới sự tra hỏi liên tục của hắn, mới lấy hết can đảm để nói mấy từ kia, nhưng những từ ngữ nhẹ bẫng đó, không chỉ tới quá muộn, mà còn quá yếu ớt.

Ngoại trừ mấy từ này, y còn có thể làm được gì cho Nguỵ Vô Tiện để đền bù?
Thời gian xoá nhoà những đau đớn và tủi nhục, Nguỵ Vô Tiện tha thứ cho y, thậm chí giống như lúc mới gặp, thích y, gần gũi y giống như ngày xưa, Lam Vong Cơ cho rằng hắn đã hoàn toàn buông bỏ được, thậm chí, bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng cho rằng hắn đã hoàn toàn buông bỏ được.
Trong lòng Nguỵ Vô Tiện là có y, từ lúc gặp gỡ mình ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi lần nhìn thấy mình Nguỵ Vô Tiện đều vui vẻ như vậy, bất tri bất giác cứ dính bên người mình, đùa giỡn mình, chọc mình nổi giận, thậm chí lúc ở Tàng Thư Các, trong những lúc xâm phạm vô cùng ngang ngược đó, giữa những lần thở dốc và dịu dàng đó, ánh mắt hắn nhìn mình...
Mới vừa rồi ở trong lòng mình, gọi tên của mình, khao khát mình, những điều này, không thể nào tất cả đều là giả, Nguỵ Vô Tiện đối với mình, tận đáy lòng vẫn luôn tồn tại một chút tình ý, nếu không, hắn căn bản sẽ không tha thứ cho lần bạo hành khiến người ta giận sôi kia của mình, hết lần này đến lần khác trở lại bên cạnh mình.

Điều hắn thực sự không thể tha thứ, là mình đã không quan tâm đến cảm nhận của hắn, không tôn trọng mong muốn của hắn, khăng khăng xâm phạm hắn một cách không thương tiếc, chứ không phải vì mình ham muốn và chiếm hữu hắn.
Có lẽ, Lam Vong Cơ không phải không có sợ hãi mà nghĩ rằng, có lẽ chính bởi vì phần tình ý này đối với y, nên càng khiến cho những tổn thương mà Nguỵ Vô Tiện phải chịu trở nên sâu sắc hơn, thử nghĩ, Nguỵ Vô Tiện làm thế nào để đối mặt, với một người đã bạo hành gây tổn thương cho chính mình một cách tàn nhẫn máu lạnh chứ?
Trước khi chất vấn trong động Huyền Vũ, Nguỵ Vô Tiện xác thật đã nghĩ như thế, tổn thương mình gây ra cho hắn, là sự cố tình xâm phạm và làm nhục.

Sau khi y bộc bạch một phen, Nguỵ Vô Tiện biết được mình không phải bị y chán ghét, cả người vui vẻ như thế nào, trong lòng không chút do dự lựa chọn tha thứ cho y.
Nhưng, ngay cả bản thân Nguỵ Vô Tiện cũng không biết, sâu trong nội tâm của hắn, một vết cắt rỉ máu không hề mất đi, ký ức sống động vẫn còn sót lại ở đáy lòng hắn, khiến hắn không cách nào loại bỏ sự sợ hãi và chán ghét đối với y.

Vài câu bộc bạch nhẹ bẫng kia trong động Huyền Vũ, là đủ để có thể xoá bỏ sự thật mình cố ý tổn thương hắn hay sao? Một câu xin lỗi, là có thể làm biến mất toàn bộ những hành động ác độc lúc trước, khép lại vết thương về thể xác và tinh thần năm đó để lại cho Nguỵ Vô Tiện hay sao?
Lam Vong Cơ từng khờ khạo nghĩ như thế, thậm chí ngay cả Nguỵ Vô Tiện cũng vậy, hai người bọn hắn, cố hết sức dưới vẻ ngoài không sóng không gió, chôn vùi lần bạo hành năm đó, mà lúc này đây, ở khoảng cách gần gũi như thế, lại một lần nữa phơi bày ra, một lần nữa xé toạc, một vết thương khủng khiếp, cả da lẫn thịt.
Không biết qua bao lâu, Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc cũng an tĩnh lại, có lẽ là mệt mỏi, khẽ thở hổn hển ở trong lòng y.
Lam Vong Cơ vừa dịu dàng nói chuyện với hắn, vừa hôn lên gương mặt hắn, trùm lấy hắn bằng quần áo của mình, thân thể của hai người dán sát vào nhau, để truyền cho nhau tiếng tim đập và nhiệt độ cơ thể.
Sắc trời càng lúc càng tối dần, tia nắng cuối cùng rực cháy nơi chân trời, hào quang sáng ngời và ấm áp.
Cả hôm nay chạy ngược chạy xuôi, lại một phen lăn lộn, Nguỵ Vô Tiện dường như vô cùng mệt, mềm như bông dựa vào y, mi mắt nặng nề gục xuống, nửa nhắm nửa mở.

Đầu óc Lam Vong Cơ trống rỗng một hồi, Nguỵ Vô Tiện ở trong lòng y nhẹ nhàng hít thở, cảm giác thoả mãn vô cùng yên bình và an tĩnh dán lên lồng ngực, bao trùm quấn lấy y, khiến y không đành lòng buông ra.
Cho đến khi tia nắng cuối cùng tan theo mây khói, sự lạnh lẽo kéo đến.
Y gọi mấy tiếng, kêu Nguỵ Vô Tiện tỉnh dậy.
Mặc quần áo cho hắn đàng hoàng, cột tóc lại lần nữa.
Nguỵ Vô Tiện chưa hết cảm giác say, mơ mơ màng màng bị y kéo đi.
Lam Vong Cơ nhắm mắt một lúc lâu, dùng thính lực cực tốt nhận ra hướng đi đến nguồn nước gần đó, dắt Nguỵ Vô Tiện tới bên bờ một con sông nhỏ mọc đầy lau sậy..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi