NGÀI HOẮC EM YÊU ANH


"Doanh Doanh! Em đi thay thuốc cho Nhiễm Nhiễm giúp anh tên kia tìm anh có việc gấp!" Triệu Khải đưa lọ thuốc vào tay Bích Lạc Doanh rồi chạy mất tới cửa thì dừng lại gật đầu với Hoắc Mạc Đình.
"Ấy! Anh..." Bích Lạc Doanh nhìn lọ thuốc trên tay đầu đột nhiên đau nhói, qua một lát cô như biến thành một người khác ánh mắt tối dần nhẹ nhàng bước từng bước vào trong phòng.
Bàn tay đưa vào trong túi lôi một lọ thuốc nhỏ giống như vậy tráo đổi hai thứ với nhau rồi bơm thuốc vào xi lanh chuẩn bị đưa vào bình truyền mới thì cánh cửa phòng bật mở, Bích Lạc Doanh giật mình làm rơi thứ trên tay.
"Em làm gì thế?" Hoắc Mạc Đình lạnh lùng hỏi.
Sắc mặt Triệu Khải tệ vô cùng: "Doanh Doanh thứ em vừa đổi là gì?"
"Hai người nói gì vậy? Em đang thay thuốc cho chị Nhiễm mà!" Bích Lạc Doanh lại trở về dáng vẻ hiếu động tươi tắn.
"Cái thứ thuốc mà cô thay là nguyên nhân khiến vợ tôi phẫu thuật xong lại không thể tỉnh lại?"
Bích Lạc Doanh bị dáng vẻ này của anh doạ sợ đổ mồ hôi lạnh: "Anh Đình...anh nói vậy là sao? Thuốc này là Khải ca đưa cho em..."
"Chát!" Anh tiến lên dành cho Bích Lạc Doanh một cái tát khiến cô ấy ngã rạp xuống đất.
"Mạc Đình! Bình tĩnh lại! Có điều bất thường!" Triệu Khải nhanh chóng đứng ra cản trước mặt Bích Lạc Doanh.

Hoắc Mạc Đình nghiến răng ken két ngay lúc này anh muốn giết luôn người ngồi dưới đất kia.

Cmn hại anh còn suýt đổi nguyên nhân do người làm phẫu thuật!
"Nói! Thứ thuốc kia là gì?" Giọng Hoắc Mạc Đình lạnh thấu xương đến Triệu Khải nghe cũng nổi da gà.
Bích Lạc Doanh run rẩy hiển nhiên là bị sốc vì cái tát vừa rồi, cô đã làm gì cơ chứ? Lần đầu tiên anh Đình đánh cô ta, lại không chút nương tay!
"Mạc Đình! Cậu để tôi hỏi!"
Triệu Khải hít một hơi rồi nhìn Bích Lạc Doanh hỏi: "Nói anh nghe! Thứ thuốc em vừa đổi là gì? Thuốc ngủ?"
"Anh nói gì vậy? Em đâu có đổi!" Bích Lạc Doanh uất ức khóc.

Cô rõ ràng chưa hề tráo đổi.
"Cút!" Hoắc Mạc Đình nhắm mắt lại chỉ tay ra ngoài cửa.
"Anh Đình! Em đã làm gì sai cơ chứ? Rốt cuộc anh bị làm sao vậy?" Bích Lạc Doanh đứng lên đi tới trước mặt Hoắc Mạc Đình tra hỏi.
"Người đâu! Đưa cô ta cút đi!"
"Anh! Anh rốt cuộc bị sao vậy?" Bích Lạc Doanh chẳng hiểu gì cả.
Hoắc Mạc Đình muốn ra tay lại bị Triệu Khải cản lại nói với người làm: "Đưa Doanh Doanh đi!"
"Bỏ ra! Các người...ha...cô ta sớm muộn gì cũng chết thôi!" Đang khóc lóc chẳng hiểu chuyện gì thì tự nhiên lại giống như ban nãy cảm giác như nhân cách thứ hai vậy.
"Doanh Doanh! Em nói nhảm vừa thôi!" Triệu Khải nắm chặt tay thành quyền hét lên.
"Anh hét cái gì! Dốc sức cứu một đứa sẽ phải chết? Ha! Hành hạ cô ta thế thà giết cô ta đi còn hơn!" Bích Lạc Doanh lộ ra vẻ mặt hung ác.

"Kiểm tra!" Hoắc Mạc Đình lên tiếng.
Triệu Khải thở phì phò, Hoắc Mạc Đình nói lời đó là dành cho anh, đi lại giường bệnh không nói một lời lập tức tiến hành kiểm tra cơ thể Lăng Nhiễm.
Bích Lạc Doanh đã bị đưa đi, suốt cả một quá trình kiểm tra Hoắc Mạc Đình không có bất cứ hành động nào, anh cứ đứng im ở đó như một pho tượng.

Anh sai thật rồi! Để mối hoạ cạnh gần cô ngày ngày...bảo sao sau khi phẫu thuật vào 3 tháng trước Triệu Khải từng nói muộn nhất là một tuần sẽ tỉnh lại nhưng hai tuần...ba tuần...một tháng...hai tháng...ba tháng cô chẳng hề tỉnh lại chút nào.

Điều đó đối với anh như một mũi kim đang chạy chậm dần trong người, đau buốt khó chịu.
"Nhiễm Nhiễm không sao, thứ đó là thuốc ngủ có lẽ hết đợt thuốc này cô ấy sẽ tỉnh lại, nhưng sử dụng trong thời gian dài ít nhiều cũng bị ảnh hưởng, mình sẽ xử lý chuyện này" Sau khi kiểm tra xong Triệu Khải mới dám hít thở, anh lo ngộ nhỡ Lăng Nhiễm có mệnh hệ gì e là cả ba mẹ Doanh Doanh cũng không cứu được em ấy.
Hoắc Mạc Đình không nói gì cả nhìn chằm chằm vào Lăng Nhiễm.
"Mình xin lỗi! Biểu hiện Doanh Doanh rất kì lạ, mình sẽ đi điều tra!" Triệu Khải nói rồi đi ra khỏi phòng trước khi đóng cửa liếc nhìn bóng dáng đơn độc của Hoắc Mạc Đình khẽ thở dài.

Haiz...coi vợ như mạng mà còn giả bộ.


Anh nhớ lại trước đó khi Lăng Nhiễm mãi không tỉnh Hoắc Mạc Đình nổi giận suýt chút đã đem anh bổ đôi.
Lúc cánh cửa đóng lại Hoắc Mạc Đình mới di chuyển dần về phía giường, nhẹ nhàng quỳ xuống trước giường, nắm lấy bàn tay gầy guộc của Lăng Nhiễm đặt lên đó một nụ hôn rồi khẽ thủ thỉ: "Lỗi tại anh...xin em đừng ngủ nữa..."
Ngoài cửa Triệu Khải chưa hề đi, anh đứng dựa vào cửa muốn hút thuốc nhưng lại nhớ ra Hoắc Mạc Đình từng nói cấm hút thuốc ở địa bàn của anh nên đành cất thuốc vào trong túi đi về phía cửa lớn.

Chuyện này hẳn là có uẩn khúc, biểu hiện của Doanh Doanh khi đó rất giống người đa nhân cách.

Bỗng một hiện tượng loé lên trong đầu Triệu Khải.

Đau đầu...hành động như bị sai khiến...!không nhớ mình đã làm gì...rất giống với cái đó....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi