NGANG TÀNG CÙNG ANH



Lý Tử Thất không dám gây động tĩnh lớn, chờ một chút mới từng chút rút về.
Trần Hoa Vinh nhất định mệt chết rồi, cô làm động tĩnh như vậy anh cũng chưa tỉnh cũng không biết đêm qua mấy giờ anh mới đi ngủ.
Lý Tử Thất thành công rút chân ra lại từ từ rút tay về.
Cánh tay hơi khó kéo..........
Vừa đau vừa mỏi vừa tê, cảm giác này thật khó chịu.
Thân thể hai người vừa tách ra, Trần Hoa Vinh cảm giác có cơn gió thổi tới, anh duỗi tay túm hơi ấm trở lại.
Sau đó xoay người chân dài đè lên.

Ôm vật mềm nhũn vào lòng, thoải mái đặt dưới người.
Bên tai truyền đến tiếng kinh hôn, anh theo bản năng đè lại cánh tay đang quơ loạn đưa lên đỉnh đầu.
Anh tìm đến cái miệng ngọt ngào ra sức mà hôn.
Nhưng mà cô gắt gao không chịu há miệng, anh giữ lấy cằm cô, miệng nhỏ của cô mới mở ra, anh tiến quân thần tốc, đầu lưỡi tham lam tiến vào miệng cô, mãnh liệt khuấy đảo.
Lý Tử Thất sắp phát điên rồi, anh giữ cằm cô, cô muốn cắn anh cũng không thể.
Anh như phát điên hôn cô, hô hấp ngày càng nặng nề, cả người cọ cọ, cánh tay kia cũng chui vào quần áo cô sờ nắn.
Lý Tử Thất thật muốn bùng phát, cô cắn răng ngoan độc đạp anh một cái.
ừm..........
“Đứng lên cho tôi.”
Lý Tử Thất cắn mạnh lên môi anh, sau đó đưa tay cho anh một tát.
“Đứng lên.”
Cô quyết định đánh đòn phủ đầu, xấu hổ thì xấu hổ, tốt xáu gì cô cũng chưa bị đàn ông chạm qua thân thể, mới được mấy người mà bị anh sờ hai lần.
Lý Tử Thất giơ tay tát anh một cái: “Cái tay sờ đâu đấy hả??? Anh cút cho tôi.”
“Đứng lên, buông tôi ra..........!”

Trần Hoa Vinh nằm trên người cô, ánh mắt buồn ngủ mê ly, đầu đau như muốn nứt ra nhưng bàn tay không hề buông mà vẫn nắm lấy chỗ mềm mại kia.
Bàn tay không lấy ra là bởi vì sờ thật thích.
Dùng mất nhiều sức ánh mắt Trần Hoa Vinh mới mở ra được một chút kẽ nhỏ.
Qua kẽ nhỏ, gương mặt xinh đẹp xuất hiện trước mắt, chỉ là lúc này đang tràn đầy tức giận.
Trần Hoa Vinh nhíu mày.
Anh chống khuỷu tay, cả người ngồi dậy sau đó híp mắt nhìn cô.
Cánh tay dùng sức kéo lấy.
“Động vào đâu đấy??? Lấy cái móng chó của anh ra.” Lại nắm ngực cô, chặt tay, chặt tay.
Trần Hoa Vinh cúi đầu liền nhìn thấy..........!cô gái dưới nguời mình lúc này cực kì xấu hổ và giận dữ.
Ngón tay anh giật giật, phát hiện bàn tay mình lại nắm...........!ngực người ta...........!Khụ..........
Rút tay về, đầu ngón tay vẫn còn lưu giữ xúc cảm ấm áp đó.
Anh nghéo..........!môi một cái, nói thật, cảm xúc không tệ, ấm áp mềm mại.

Một bàn tay che không hết, thật là không nỡ buông ra mà.
Lý trí chiến thắng dục vọng, Trần Hoa Vinh buông tay ra xoay người tiếp tục ngủ, lỗ mũi hừ lạnh: “Trước hết để tôi ngủ một lát đã, giết người hay giệt khẩu chờ ngủ dậy rồi nói.”
Quả thật Lý Tử Thất muốn điên rồi.
Chiếm tiện nghi của bà xong còn muốn ngủ.
Sau đó nhấc chân đạp mông anh ta.
“Đàn ông đều là cầm thú.

Thấy đàn bà là bổ nhào ngay, mắt không thèm mở cũng tìm được đúng chỗ.”
Trần Hoa Vinh xoay người nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm: “Là tôi bổ nhào vào cô sao???”
“..........!” Lý Tử Thất không còn từ nào để nói.

Trần Hoa Vinh không nói gì, nhìn cô một chút liền xùy ra tiếng: “Sao em không nói mình đi, hai chúng ta cùng giường chung gối cũng chẳng phải lần đầu, lần trước tôi bị sốt, hai chúng ta ngủ chung một giường, tôi sốt cao như vậy cũng không làm gì em.

Em bị sốt liền động tay động chân với tôi, còn sờ rồi cầm..........!tôi còn chưa tính sổ với em, em còn làm người ác cáo trạng trước.”
“..........!” Lý Tử Thất nghẹn họng.
Anh hừ một tiếng: “Là nhân phẩm của mình không tốt, còn đổ lên đầu tôi..........!”
Đại gia anh, có thể độc miệng hơn không hả???
Lý Tử Thất hưng hăng trừng anh: “Anh là đàn ông không biết xấu hổ thảo luận với phụ nữ ai chiếm tiện nghi của ai sao???”
“Có gì mà xấu hổ chứ???” Anh cười lạnh: “Đuối lý còn không cho người ta nói, nửa đêm em kéo tôi đi, chiếm xong tiện nghi còn mắng chửi người, đánh người còn không cho ngủ còn đạp tôi một cái, em còn muốn gì nữa không???”
Đỉnh đầu Lý Tử Thất bốc khói: “Hai chúng ta là ai chiếm tiện nghi của anh hả??? Đè tôi, sờ xong còn hôn, không phải anh thì là chó sao???”
“Không phải em sờ tôi, hôn tôi, ngủ với tôi thì tôi mới làm vậy sao???”
Lý Tử Thất chán nản.
Lồng ngực phập phồng.
Cô tức giận nói: “Được rồi, là tôi sai rồi.

Hôm nay tôi không cẩn thấn sờ anh, hôn anh, ngủ với anh, thật xin lỗi.

Lão nhân gia anh nếu bị tôi sờ hỏng, hôn hỏng, ngủ hỏng linh kiện thì nhớ rõ tìm tôi tu sửa.”
Lý Tử Thất cầm gối đầu ra sức đè lên đầu anh.
Sau đó đi xuống, cầm áo ngủ trong tủ quần áo nhanh chóng mặc vào, bụng đầy oán giận chạy trốn vào phòng vẽ bên cạnh.
Trần Hoa Vinh ngã xuống giường cười rung cả giường.
Lần đầu tiên kịch liệt cãi nhau với phụ nữ quả thật quá sung sướng.
Trần Hoa Vinh cảm thấy mình có chút biến thái.

Nhưng mà..........!nhìn khuôn mặ thở phì phò còn có ánh mắt lóe sáng đó, quả thật quá mê người.
Khiến cho anh không nhịn được muốn chọc giận cô.
Tuy bị đạp một cái..........
Tuy bị đánh cho hai bạt tay.
Nhưng cảm thấy vẫn đáng lắm...........
Trần Hoa Vinh nằm trên giường, cả đầu đều là bộ dạng quẫn bách của cô.

Anh mỉm cười, xúc cảm đầu ngón tay vẫn rõ ràng như thế.
Anh nâng ngón tay đặt bên môi, tinh thế vuốt vẻ chỗ bị cô cắn đau.
Anh ngồi dậy, nhìn thoáng bên cạnh, đưa tay sờ lên, sờ nhiệt độ ấm áp, nghĩ một chút liền cảm thấy hoảng hốt.
Anh là người có tính cảnh giác cực cao, chưa từng ngủ chung giường với ai, bên người có chút động tĩnh anh đều tỉnh lại, mắt không mở cũng có thể đưa đối phương vào chỗ chết.

Nhưng mà..........!không nghĩ tới ngủ mấy lần với Lý Tử Thất thế mà còn ngủ ngon như thế.
Hơn nữa hiện tại anh còn có thể ngủ.

Hai tiếng này hẳn là lần ngủ ngon nhất của anh trong mười năm qua.
Trần Hoa Vinh có chút kinh ngạc.
Ngay cả anh cũng không thể tin là được.
Vừa nãy..........!động tĩnh của cô lớn như vậy, tiềm thức của anh không xem cô là kẻ địch ngược lại còn đè cô xuống hôn cô.
Cô không hao tổn gì còn có thể đánh anh..........!đối với Trần Hoa Vinh mà nói, thật sự, thật sự..........!không thể tin được.
Căn phòng bên cạnh, Lý Tử Thất ôm đầu gối dựa vào góc tường, dưới ánh đèn mờ nhạt, cô nhìn chằm chằm bức vẽ.
Bức vẽ này..........!dùng màu đen làm nền, bên trong là cô gái mặc trang phục màu đỏ, ở trong bóng đêm nhảy múa.
Bức vẽ này..........!là tâm trạng của cô dựng nên tạo hình này..
Màu đen trong bức tranh chính là tâm trạng ủ dột của cô.
Ngày hôm qua cả người cô chìm trong tuyệt vọng nhưng mà cô biết trong lòng cô có đốm lửa.
Cho nên đường bút của cô từng chút từng chút vẽ nên cô gái kia.
Cô hy vọng mình có thể như đốm lửa kia bốc cháy.

Đó là ý chí của cô.
Mặc kệ gặp suy sụp như thế nào nhưng ý chí đó chưa bao giờ bị lay động.
Lý Tử Thất gắt gao nhìn chằm chằm cô gái trong bức tranh, ánh mắt cô chưa từng nháy.
Xung quanh cô gái là một mảnh đen tối, vô biên..........
Mà đốm lửa kia vùng vẫy trong bóng tối.

Mà bóng tối kia như cắn nuốt ý chí của cô.
Trong mắt Lý Tử Thất đầy bi thương nhìn dòng chữ cô để lại “Tâm tình đen tối giống như màn đêm.”
Nhưng không ai biết lúc cô viết dòng chữ này, tâm tình của cô chắc chắn cứng cỏi thế nào.
...............................
Đột nhiên ánh mắt Lý Tử Thất nhìn xuống dòng chữ phía dưới.
Phía dưới dòng chữ của cô, cô nhìn thấy dòng chữ nhỏ khác.
Cô đi tới chỗ bức tranh, ánh mắt nhìn xuống, đôi mắt mở to, cẩn thận nhìn thấy “ Chỉ cần trong lòng tỏa sáng thì không sợ bất cứ bóng tối nào...!kiên cường như em sẽ cháy sáng cả bầu trời.”
Như có dòng điện xuyên qua người cô.
Cả người cô run rẩy, không tự chủ run lên.
Dòng chữ này..........
Là dđ viết sao???
Cô cau mày, nâng ngón tay lên vuốt lên dòng chữ nhỏ: “Chỉ cần trong lòng tỏa sáng thì không sợ bất cứ bóng tối nào..........!kiên cường như em sẽ cháy sáng cả bầu trời.”
Lý Tử Thất nhìn chằm chằm dòng chữ, trong đầu suy nghĩ tuồn ra mãnh liệt.
Không nghĩ tới anh..........!lại hiểu được cô.
Mà anh đang..........!cổ vũ cô sao???
Anh hy vọng cô có thể bừng sáng, hy vọng có thể thấy cô như ngọn lửa nở rộ.
Anh hy vọng cô có thể thắp sáng màn đêm.
Trần Hoa Vinh..........
Tâm trạng của Lý Tử Thất dâng lên, hốc mắt rưng rưng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi