NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?

Xưng hô là chuyện cái rất thú vị, quan hệ giữa người và người, đại đa số thời điểm chính là từ trên xưng hô hiện ra mức độ.

Ở trong ấn tượng của Thang Tư Niên, Khương Vọng Thư chưa bao giờ kêu tên mình như thế. Nàng sẽ không kêu nhũ danh của mình như Thang mà lúc nào cũng kêu Tư Niên Tư Niên, kêu như này nghe tới xác thật là rất thân mật nhưng đây là xưng hô giữ chị với em gái thôi. Không gần không xa, vừa phù hợp.

Nhưng là xưng hô tên đầy đủ liền hoàn toàn khác nhau. Trong những người vây quanh thế giới của Thang Tư Niên chỉ có lúc đi học bị giảng viên điểm dan cùng với bạn mới quen mới gọi tên đầy đủ của cô, những người còn lại đều giống Khương Vọng Thư gọi cô "Tư Niên", cho tới khi thầy giáo thân hơn thì gọi cô "Tiểu Thang" .

Những cách gọi này, trong vòng quan hệ của Thang Tư Niên thì rất phù hợp với quan hệ của cô cùng họ. Nhưng lúc này, Khương Vọng Thư lại đột nhiên kêu tên mà xưa nay nàng không kêu cô, này tựa hồ là đánh vỡ giữa quan hệ vốn có khi trước của hai người.

Ba chữ  "Thang Tư Niên" này nghe tới quá toàn diện, chỉ có rất xa lạ, hoặc là người rất quen thuộc mới sẽ kêu cô như vậy. Khương Vọng Thư đối với Thang Tư Niên tự nhiên không phải xa lạ, vì lẽ đó Thang Tư Niên ở trong giọng nói của nàng nghe ra một ý vị làm nũng.

Từ cách gọi này bắt đầu, Thang Tư Niên không còn lại em gái của bạn tốt nữa, mà là người có thể đứng đối diện nàng nói chuyện ngang hàng.

Loại chuyển biến này làm Thang Tư Niên cảm thấy kinh hỉ, thế là cô đưa tay, hai tay nâng khuôn mặt Khương Vọng Thư, cúi đầu ôn nhu hỏi nàng: "Chị muốn em nói cái gì?"

Lúc nói ra câu nói này, tai nhọn của Thang Tư Niên nhiễm một mảnh ửng đỏ. Cảm nhận được vành tai tản mát ra độ nóng, Thang Tư Niên biết cô đang mặt đỏ. Thế nhưng không sao, cứ việc ngượng ngùng, cô vẫn là sẽ chọn dũng cảm.

Khương Vọng Thư ngẩng đầu lên, tầm mắt tại trên mặt của cô nhìn nhìn, nỗ lực tìm kiếm một tia dấu vết thẹn thùng của người trẻ tuổi. Sau khi nàng toại nguyện tìm được, nàng giơ tay lên ôm lấy sau cổ của Thang Tư Niên, kéo cô xuống: "Em liền vào ban ngày không nói lời trong lòng, không dám nói với chị."

Thang Tư Niên thuận theo cúi đầu, dán sát vào môi nàng: "Được. . ."

"Khương Vọng Thư, em yêu chị."

Mười giờ sáng ánh mặt trời chiếu sáng rèm cửa sổ, dùng ánh sáng cực nóng rọi sáng phòng khách rộng rãi.

Khương Vọng Thư nằm bên trên sô pha bên trong, ngước đầu liếm môi đối phương vài cái. Không có bao lâu nàng liền buông tay ra, từ giữa ràng buộc của Thang Tư Niên trốn ra, ho nhẹ một tiếng nói rằng: "Cổ của chị rất đau nha. . ."

Thang Tư Niên liền đưa tay, lòng bàn tay kề sát ở trên cổ nàng xoa xoa, hỏi nàng: "Chị đói bụng không? Nếu như đầu không tiếp tục đau nữa thì em đi làm bữa sáng được không?"

Khương Vọng Thư ôm đầu gối chính nằm bên trong tại sô pha, lắc đầu một cái lại gật gù một cái, như đứa nhỏ đặc biệt ngoan ngoãn, Thang Tư Niên bỗng nhiên liền hiểu tại sao chị mình lúc nào cũng đau Khương Vọng Thư như vậy.

Thang Tư Niên di chuyển một bước, đi tới bên cạnh Khương Vọng Thư, cúi người hỏi nàng: "Chị để em ôm một hồi, ôm em một hồi em liền đi làm cơm có được hay không?"

Khương Vọng Thư ngẩng đầu nhìn cô, gật gù. Thang Tư Niên liền đưa tay, đưa nàng ôm vào trong ngực, tay rơi vào trên phía sau gáy của nàng, cẩn thận che chở nàng.

Khương Vọng Thư nằm nhoài trên bả vai cô, trên mặt mang theo ý cười, giơ tay xoa đầu Thang Tư Niên, như là sờ tiểu Cẩu xoa nhẹ lại vò như thế, "Tư Niên em thật sự rất ngoan nha."

Thang Tư Niên sượt sượt gò má của nàng, hỏi nàng: "Vậy chị thích không?"

Khương Vọng Thư gật đầu: "Là yêu."

Thang Tư Niên liền rất vui vẻ, cô hơi hơi dùng sức ôm chặt Khương Vọng Thư, ngửi hương tóc của nàng rồi hỏi nàng: "Chuyện tối hôm qua kia, chị sẽ sẽ không cảm thấy em có chút quá qua loa sao?"

Cô có chút bận tâm, bởi vì đó là một lời tỏ tình rất nhiều tỳ vết, nếu như cô có thể khắc chế chính mình có lẽ cô có thể làm được càng tốt hơn. Khương Vọng Thư nghe xong liền cười, tựa ở bên tai cô nhẹ nhàng thổ khí: "Nếu như em là qua loa, vậy chị là cái gì?"

"Ngả ngớn sao?" Khương Vọng Thư ngẫm lại cảm thấy không đúng, "Cũng không phải, vậy thì là tùy tiện."

"Tùy tùy tiện tiện liền đáp ứng em rồi, có phải là để em thích xem lên rất ngả ngớn a?" Khương Vọng Thư vỗ sống lưng cô, kiên nhẫn nói rằng: "Nếu như tối hôm qua cái đó là phương thức, để em cảm thấy em đối với chị không đủ trịnh trọng, vậy chính vấn đề là chị."

"Chị rất thích, biểu hiện tối hôm qua của em." Khương Vọng Thư ôm chặt cô, an ủi: "Nếu như không phải tối hôm qua em trịnh trọng vậy, có thể chị phải chậm một chút mới có thể đáp ứng em nha."

Thang Tư Niên nghe đến đó, trên tay dùng chút sức mạnh. Nhận ra được điểm này, Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị là người rất tùy tâm mà, cảm giác nói cho chị, chị yêu thích em, ở trong nháy mắt đó chị là muốn cùng một chỗ với em, vậy thì cùng em xác định quan hệ."

"Em yêu chị, chị yêu thích em, vậy chúng ta liền ở cùng nhau a."

Khương Vọng Thư nói tới chỗ này, nới lỏng Thang Tư Niên ra, giơ tay nâng mặt Thang Tư Niên lên, hơi hơi dùng sức đưa ép mặt cô thành bánh bao nhỏ, cau mày nói: "Em không nên nghĩ nhiều như thế, ngày hôm nay là ngày thứ nhất chúng ta bắt đầu, em muốn làm gì cho chị ăn a Thang Tư Niên."

Thang Tư Niên nghe được nàng yêu thích, cả người đều nhẹ mau đứng lên, lông mày đuôi mắt đều là không giấu được sắc mặt vui mừng. Cái mặt cô sưng sưng lên cười cười, hỏi nàng: "Vậy chị muốn ăn cái gì?"

Khương Vọng Thư liền rất kinh ngạc: "Tại sao phải là chị muốn a, đương nhiên là em làm cái gì thì chị ăn cái đó rồi, chị đã nói ta rất không kén."

Thang Tư Niên nói một tràng được, sau đó đứng dậy đi nhà bếp tiếp tục bận việc làm bữa sáng vừa nãy dừng lại.

Chờ đến sau khi hai người bọn họ đều ăn xong bữa sáng, Thang Thuấn Hoa vẫn là không có dậy. Buổi chiều thì Thang Tư Niên phải quét tước phòng thí nghiệm, cô phải quay lại. Vì lẽ đó buổi trưa thấy Thang Thuấn Hoa còn chưa muốn dậy, Thang Tư Niên liền đẩy cửa phòng ra cùng nàng nói tạm biệt.

"Chị, em phải chuẩn bị quay về bệnh viện, trong phòng bếp có nấu cháo, trên mặt bàn em có để nước chanh còn có thuốc khi nào chị dậy nếu như thấy không thoải mái nhớ tới ăn nha."

Thang Tư Niên ở ngoài cửa, cùng chị mình nói liên miên cằn nhằn. Thanh âm không lớn, nhưng đầu Thang Thuấn Hoa vẫn là rất đau, nàng cuộn mình thân thể đem đầu lâu vùi vào bên trong gối: "Biết rồi, em đi đi."

Thang Tư Niên thấy bộ dáng này của chị mình, có chút không yên lòng, tiếp tục nói: "Chị Vọng Thư chở em quay về, cùng em đi luôn, chị ở nhà chú ý thân thể nhiều chút nha."

Thang Thuấn Hoa đem đầu lâu chôn đến càng sâu, đáp lại như cầu xin: "Biết rồi biết rồi."

Thấy bộ dáng này, Thang Tư Niên thở dài một hơi rồi tiện tay đóng cửa phòng lại. Cô xoay người, nhìn Khương Vọng Thư trước mặt đã thay xong quần áo, cùng nàng nói rằng: "Nhìn dáng dấp này thì chị em không tới buổi chiều cũng không dậy được. Chị Vọng Thư, chúng ta đi thôi."

Cô nói như vậy, nắm tay Khương Vọng Thư, kéo nàng đi ra khỏi cửa. Khương Vọng Thư sát bên cô, nhẹ nhàng nói rằng: "Chúng ta cứ mặc kệ bỏ chị em như vậy nha."

"Vậy chị Vọng Thư cảm thấy hổ thẹn sao?" Lúc đóng cửa lại, Thang Tư Niên chăm chú lôi kéo cô, lôi cô hướng cửa thang máy đi đến, "Nếu như hổ thẹn thì coi như là em mạnh mẽ tha chị đi đi."

Khương Vọng Thư nắm lấy tay cô, nhẹ giọng lầm bầm: "Nói mấy lời ngốc gì đâu." Thang Tư Niên để cho cô nắm tay, nhưng là vẫn không chịu nới lỏng ra.

Đã đến bãi đậu xe sau, Thang Tư Niên vô cùng tự giác mở ra cửa xe ghế phụ cho Khương Vọng Thư, đem nàng nhét vào sau đó chính mình đi đến chỗ ngồi lái xe. Thấy Khương Vọng Thư đem đai an toàn buộc chặt, Thang Tư Niên từ trong túi của mình lấy ra một hộp qua, đưa cho Khương Vọng Thư.

"Tặng chị a, quà của ngày hôm qua."

Khương Vọng Thư có chút kinh hỉ, đưa tay nhận, "Quà thất tịch?" Nàng nhìn ruybăng này buộc vào cái tinh hộp xảo trong lòng bàn tay, lại nhìn Thang Tư Niên một chút, "Em đây là đã sớm chuẩn bị?"

Thang Tư Niên cười đến ngại ngùng, "Cũng không phải, chính là cảm thấy rất thích hợp với chị, vì lẽ đó liền mua." Cô giơ tay, ra hiệu Khương Vọng Thư, "Chị mở ra nhìn."

Khương Vọng Thư kinh ngạc: "Em không ngại chị ở ngay trước mặt em mở quà a?" Thang Tư Niên gật đầu, biểu thị chính mình không ngại.

Khương Vọng Thư cắn môi, "Được rồi." Nói, dây cột tung bay, tháo ruy băng trên hộp ra: "Hộp nhỏ lại khéo như vậy, không phải em muốn đưa nhẫn đi."

Thang Tư Niên bật cười: "Chị muốn nhẫn thì cũng không phải là không thể, chỉ là em còn phải cần ít thời hoan tích góp một tiền." Cô dù sao còn là một học sinh, không có cái thu nhập khác, liền ngay cả tặng một món quà cho người yêu cũng phải cân nhắc rất lâu.

Khương Vọng Thư nghe xong, cũng ý thức được vấn đề này, xem hộp quà trong tay có chút xoắn xuýt, "Không có nha, chị đùa em thôi."

"Ngày thứ nhất đã đưa nhẫn, em là muốn cầu hôn chị như thế a."

Thang Tư Niên thản nhiên vốn có: "Đúng vậy, muốn cùng chị kết hôn."

Khương Vọng Thư thì có chút thật xấu hổ, "em còn nhỏ tuổi, làm sao liền oán hận gả như thế a." Vừa nói chuyện thì hộp quà đã được mở ra. Khương Vọng Thư mở cái nắp lên, nhìn thấy đặt trong hộp nhung đỏ là đôi hoa tai khéo léo tinh xảo, nhất thời hai mắt sáng ngời.

"Là hoa tai nha." Khương Vọng Thư đưa tay sờ sờ hoa tai, nhìn về phía Thang Tư Niên, biểu dương cô thật tốt: "Tư Niên, ánh mắt của em rất tốt nha."

"Hay đi theo chị và chị gái em đi shopping, hai người thích cái gì bao nhiêu em vẫn biết được." Thang Tư Niên ngại ngùng cười cười, cẩn thận hỏi nàng: "Chị Vọng Thư thích không?"

Khương Vọng Thư gật đầu: "Thích a, đương nhiên thích rồi." Nàng đem cái nắp khép lại, cẩn thận nắm trong tay, "Chỉ là em thật là giảo hoạt, chị cũng chưa có chuẩn bị quà cho em, vậy phải làm sao bây giờ?"

Thang Tư Niên nhìn nàng, sắc mặt khẽ biến thành đỏ: "Em cũng không cần chị tặng gì cho em."

Khương Vọng Thư cau mày: "Vậy cũng không được, em cũng tặng cho chị rồi, chị thế nào cũng phải tặng em lại chút gì đi." Thang Tư Niên nhìn chằm chằm môi nàng, một hồi lâu thử dò xét nói: "Vậy. . . Chị hôn nhẹ em?"

Khương Vọng Thư nở nụ cười, giơ tay ôm cổ của cô, ở bên tai cô thổ khí, "Em không nói, chị cũng sẽ hôn em a." Nàng nghiêng mặt, ở trên mặt Thang Tư Niên hạ xuống một cái hôn.

Nhưng Thang Tư Niên không phải đứa nhỏ muốn loại hôn khen thưởng thôi mà cô cần cái hôn càng trưởng thành, hôn càng to lớn hơn. Thế là cô nâng sau gây Khương Vọng Thư lên, hôn lên môi nàng.

Thời điểm rời môi, son môi của Khương Vọng Thư hầu như đều bị Thang Tư Niên liếm bay hết. Khương Vọng Thư ôm lấy cổ của cô, nhìn bờ môi đỏ au của cô, cong mắt cười: "Tư Niên, trước đó em có phải là có lén lút quen qua không ít người mà không để chị em biết hay không a."

Thang Tư Niên không rõ vì sao: "Vì sao chị lại nói như vậy?"

Khương Vọng Thư ngẩng đầu hôn cô một cái, cười híp mắt nói: "Bởi vì em hôn rất tốt!" Kỹ thuật hôn thành thạo, căn bản không giống như là một người mới.

Thang Tư Niên xoa xoa đầu của nàng: "Cảm ơn chị khích lệ."

"Chỉ là em đúng là lần thứ nhất."

"Chị là mối tình đầu của em."

Vẻ mặt cô không giống giả bộ, Khương Vọng Thư lựa chọn tin tưởng: "Vậy chị rất vinh hạnh nha, có thể trở thành mối tình đầu của em. Nhưng em thật sự rất tuyệt a, nụ hôn đầu của người bình thường đều hỏng bét đến rối tinh rối mù."

Thang Tư Niên suy nghĩ một chút: "Ừm. . . Vậy đại khái là em vừa thấy chị, liền biết hôn chị như thế nào."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi