NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?

Khương Vọng Thư hầu như chưa từng thấy thời điểm Thang Tư Niên cứng rắn như thế. Trước đó, Thang Tư Niên vẫn luôn ngoan ngoãn, ôn hòa, khoan dung, hiểu ý. Cô lại như là một gió xuân tia ôn hoà, thường xuyên phất qua nội tâm của Khương Vọng Thư, mang đến yêu thích ôn nhu giống như mùa xuân.

Nhưng lúc này Thang Tư Niên thật giống như gió lạnh lạnh lẽo nhất bên trong mùa đông, miệng phun ra dao làm người ta đau mặt, như đang không chút lưu tình trào phúng làm trên không đang bắt đầu mùa đông thì phủ lạnh lên rơm rạ cây cối, tàn nhẫn như vậy, lãnh khốc như vậy.

Ngài xứng sao? Đây là Thang Thuấn Hoa cùng Khương Vọng Thư đi học ở Bắc Phương học được thăm hỏi trào phúng. Miễn là thoáng đem âm nhấc lên, cùng toàn bộ người đánh nhau chọc giận liền thoải mái.

Ngài xứng sao? Ngài họp với chìa khoá? Ngài muốn mấy cái?

Nghe một chút lời này, trào phúng đến tột đỉnh.

Khương Vọng Thư đối đầu với người khó chịu thì liền thường xuyên lấy cái cách gọi "Ngài" này. Nhìn như tôn kính, kì thực ý vị trào phúng mười phần. Nhưng nàng từ không nghĩ tới, lúc Thang Tư Niên dùng câu nói này, ý trào phúng so với nàng còn sâu hơn.

Bởi vậy lúc Thang Tư Niên sau khi nói xong, xem ra ánh mắt Chương Tử Sơ trấn định tao nhã đột nhiên thay đổi. Chương Tử Sơ khẽ ngẩng đầu, nhìn về phía bé gái trẻ tuổi vẻ mặt nhạt nhẽo, nhìn cặp mắt phượng lạnh lẽo tràn đầy trào phúng này, làm khóe môi gợi lên, khẽ cười một tiếng nói: "Tuổi còn nhỏ, tính khí đúng là rất lớn."

Chương Tử Sơ trực tiếp xem nhẹ Thang Tư Niên, nhẹ nhàng mà nhìn về phía Khương Vọng Thư, "Ánh mắt em là càng ngày càng không xong rồi, người trước nữ, tính khí có thể so với cô ấy tốt hơn."

Người trước nữa, chính là con nhện tám chân Tiêu Uyển. Chương Tử Sơ hết chuyện để nói, làm cho Khương Vọng Thư hầu như không nhịn được cho liếc cô ta một cái.

Khương Vọng Thư đứng lên đến, di chuyển vị trí một hồi, đứng trước người Thang Tư Niên thoáng đẩy cô đi vào. Ở trong nháy mắt kia, trong mắt Thang Tư Niên chỉ có chút ảm đạm.

Nhưng Khương Vọng Thư lại sợ cô bị bắt nạt, liền đứng bên cạnh cô, ôm ngực nhìn thẳng Chương Tử Sơ: "cô chỉ gặp qua em ấy một lần, em ấy đây... Là cái gì, cũng không tới phiên cô bình luận."

"Cho tới cả cô đây... Tôi nói rồi, tôi đến nay còn có thể cùng cô ôn hòa nhã nhặn nói chuyện, là bởi vì tôi có tu dưỡng tốt. Chương nữ sĩ, cô xem mình đã làm gì, trong lòng phải tự biết."

Khoảng cách cách đêm mùa hè kia đã năm năm, Khương Vọng Thư chưa từng có quên lần đó bản thân bị tổn thương. Ở một lần gặp lại sau năm năm, Khương Vọng Thư lần thứ nhất trịnh trọng như thế cùng Chương Tử Sơ nói chuyện, "Tôi nói, tôi rất ghét nhìn thấy cô lắc lư trước mặt tôi. Nếu cô như còn có tự trọng, tốt nhất vĩnh viễn không cần tới chào hỏi tôi."

"Cô cùng tôi, cũng không có quen thuộc như vậy. Hãy là người qua đường, đây là phương thức tốt nhất cho tôi và cô."

Khương Vọng Thư nói xong, làm một động tác tay như Thang Tư Niên, "Mời ngài, Chương nữ sĩ. Lần sau, tốt nhất không gặp."

Chương Tử Sơ nghĩ thầm, các nàng làm sao có khả năng không quen đây.

Cô nhìn Khương Vọng Thư mỗi một lần bởi vì sự xuất hiện của cô mà lộ ra biểu hiện không giống nhau, trong lòng càng ngày càng chắc chắn, trong lòng nàng mình vẫn cứ có một vị trí. Coi như là bị oán hận, vậy cũng là biểu hiện của quan tâm.

Cô nghĩ như thế, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Thang Tư Niên, lộ ra một nụ cười trào phúng.

Cô nhìn Khương Vọng Thư, ánh mắt nhu hòa đi, biểu hiện bên trong tựa hồ có một ít sầu bi: "Nếu em đã nói vậy, vậy tôi cũng không quấy rầy em."

"Vọng Thư, cơm trưa vui vẻ."

Chương Tử Sơ nói xong, giẫm giày cao gót đát đát đát đi hai bước, sau đó ngồi xuống với khoảng cách chỉ cách Khương Vọng Thư trên một bàn.

Thang Tư Niên xa xa nhìn, nhíu mày.

Khương Vọng Thư nhưng là lại không có để ý tới Chương Tử Sơ, ngược lại lôi kéo Thang Tư Niên ngồi xuống. Nàng đưa tay, nắm tay Thang Tư Niên rồi cùng cô ngồi cùng một chỗ, xoa tay cô nhẹ nhàng nói rằng: "Tư Niên, em làm gì thế lại phải cùng cô ta nói chuyện."

Thang Tư Niên trong lòng có chút thấp thỏm, quay đầu đến xem Khương Vọng Thư, bất an nói rằng: "Chị Vọng Thư, là cảm thấy vừa rồi em nói tới không đúng sao? Hay là... Không thích em nói như thế với cô ấy."

Khương Vọng Thư tựa ở trên vai cô, nở nụ cười, lắc đầu một cái nói rằng: "Không phải không thích, chẳng qua là cảm thấy... Em nóng giận, khí thế tốt lắm a."

"..."

Khương Vọng Thư ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh, "Bình thường chị cũng chưa từng thấy em tức giận, em vẫn luôn là mềm mại vô cùng, vừa rồi đúng là để chị nhìn với cặp mắt khác xưa a. Chậc chậc, lúc mắng lên đến có công lực, độ cùng tỷ trào phúng so với chị em không biết ai cao ai thấp."

Trong lòng Thang Tư Niên thoáng hài lòng chút, cô nắm tay Khương Vọng Thư tay, trầm thấp hỏi nàng: "Vì lẽ đó, chị không ngại em quản việc không đâu như thế đúng không?"

Khương Vọng Thư bật cười: "Này sao xem như là gì quản việc không đâu đây, chúng ta là một cặp mà." Nàng ngẩng đầu, nhìn Thang Tư Niên, ánh mắt một mảnh mềm mại, "Nếu như chị em vừa rồi cũng ở đây, phỏng chừng lại sẽ lấy một ly rượu ở trên bàn, đổ lên trên đầu cô ta."

Còn nhớ năm đó, sau khi Chương Tử Sơ tìm nàng ngả bài, chọc hỏng Thang Thuấn Hoa. Ngay ở dạ hội tốt nghiệp đi tìm đối phương, kêu cô ta quay đầu lại dội một chai rượu lớn.

Trong đám người bạo phát rít gào, mà Chương Tử Sơ bị xối, ngay ở người đến người đi chen chúc, dùng một đôi sầu bi nhìn nàng.

Khương Vọng Thư rõ ràng nhìn ra ánh mắt bên trong của cô ta muốn giữ lại, nhưng thủy chung không thể nào hiểu được cách làm của cô la.

Có lẽ là gia đình lừng lẫy của Chương Tử Sơ, khiến cô ta không phản kháng được cách làm của cha mình, hay là tình yêu của hai người con gái không cách nào để cho cô ta có thể diện long trọng. Lại hay là Chương Tử Sơ không có rất yêu nàng, chỉ là cùng nàng một niềm vui gϊếŧ thời gian.

Lúc đó Khương Vọng Thư nghĩ đến rất nhiều, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều, nhưng sau khi nghe đến Chương Tử Sơ kết hôn, nàng cái gì cũng không nghĩ.

Từ bắt đầu đến cuối, Chương Tử Sơ vẫn có sơ hở giấu nàng. Nữ nhân này căn bản cũng không có một tia suy nghĩ ỷ lại của đối phương, Khương Vọng Thư cũng không thể nào biết ý nghĩ thật sự trong lòng cô, cho nên nàng quyết định từ bỏ làm rõ ý của đối phương.

Khương Vọng Thư lúc đó xem nhẹ nhiều năm a. Vì không cho người nhà bạn bè lo lắng, giữa ban ngày nguỵ trang đến mức cùng như không liên quan như thế còn buổi tối sẽ khóc thành một đại ngu ngốc.

Hàng đêm nàng đều đang khóc, chỉ có thể dùng rượu ngủ kẻ ngu si bị ái tình vứt bỏ, xem ra quá đáng thương.

Liền ngay cả chị hai luôn luôn không quan tâm nàng, đều chăm chú hơn, dưới sự hướng dẫn của bà nội mà khai đạo cho nàng, nói cái gì biện pháp tốt nhất có thể quên chính là tìm kiếm tình yêu mới niềm vui mới.

Khương Vọng Thư khổ sở trong lòng, vừa vội cần phát tiết, vì lẽ đó đi không ít đường vòng. Sau khi cùng Chương Tử Sơ tách ra sau, có quãng thời gian thật dài cũng sống thật bừa bãi.

Thời gian như vậy kéo dài nửa năm, nàng theo chị mình khắp nơi cùng giới giải trí, bên trong 108 tuyến tuyến sao nữ chơi, chỉ nói tình không nói yêu. Mội một đối tượng qua lại, vừa bắt đầu đều cảm thấy nàng rất tốt nhưng cuối cùng đều sẽ cảm thấy nàng không thật lòng, sau đó cùng nàng chia tay.

Khương Vọng Thư liền như thế vẫn tìm a vẫn tìm, ở giữa biển người mênh mông, tóm trúng Tiêu Uyển.

Lúc đó cùng Tiêu Uyển cùng một chỗ, Khương Vọng Thư cảm giác mình từ loại trạng thái biếи ŧɦái ép ái tình kia, khôi phục lại thái độ bình thưởng hưởng thụ tình yêu.

Lúc nàng cùng Tiêu Uyển cùng một chỗ, lại như là mối tình đầu của nàng như thế, hưởng thụ ngọt ngào và tốt đẹp.

Nàng đã từng cho rằng, Tiêu Uyển sẽ đi cùng đi lâu dài hơn thế nhưng rất đáng tiếc, nửa đường cũng chưa tới, Tiêu Uyển liền bỏ nàng chạy trốn.

Từ mối tình đầu Chương Tử Sơ bắt đầu, mỗi một cái bạn gái của Khương Vọng Thư đều là đến với nàng rồi bỏ nàng chạy đi.

Lúc bụi trần rơi xuống, Khương Vọng Thư sẽ nghĩ, bản thân có khả năng là cái khăn lau, người khác dùng hết liền ném đi. Có lúc lại có cảm giác khả năng này là vận mệnh trừng phạt nàng trong đoạn thời gian đó đối với tình yêu không đủ chân tình.

Nhưng bất luận thế nào, Chương Tử Sơ trái nàng một vết thương. Coi như là tổn thương nàng rồi, cũng sẽ lưu lại dấu vết ở nơi đó. Ở trong trí nhớ trước kia của Khương Vọng Thư trước, lúc nào cũng không nhiễu ra Chương Tử Sơ.

Thang Tư Niên cúi đầu, nhìn Khương Vọng Thư tựa ở trên vai mình, cảm thấy Khương Vọng Thư là còn đang để Chương Tử Sơ trong lòng. Không chỉ là Chương Tử Sơ, có thể còn có Tiêu Uyển.

Những nữ nhân này đã từng cùng Khương Vọng Thư có liên quan, mỗi một người đều sẽ làm đáy lòng Thang Tư Niên nổi lên đố kị. Cho dù cô biết đây là chuyện của quá khứ, nhưng cô vẫn là khắc chế không được sẽ ghen.

Loại tâm tình mới mẻ lại mãnh liệt này, mở lên nội tâm của Thang Tư Niên, ở nơi sâu xa tròn lồng ngực ấp ủ bão táp đố kị. Thang Tư Niên nghĩ, cô quả nhiên cũng không phải người rộng lượng gì, không những không rộng lượng, trái lại rất keo kiệt.

Hẹp hòi, ghen tị, khống chế không được tâm tình, đây là một cách làm người trưởng thành sẽ không chọn. Ở trước mặt Khương Vọng Thư, Thang Tư Niên lựa chọn làm một người trưởng thành.

Thế là cô tạm thời ẩn giấu tâm tình vào trong lòng, đổi nụ cười, cùng Khương Vọng Thư nửa đùa nửa thật nói: "Vậy... Em hiện tại quay lại dội cho cho cô ta ly nước?"

Ngữ khí của cô cẩn thận từng li từng tí một, chọc cho Khương Vọng Thư cười khúc khích. Khương Vọng Thư giơ tay, nhẹ gõ nhẹ bờ vai của cô một cái, nói rằng: "Em không cần làm như thế. Nhà cô ta rất có thế lực, hơn nữa thù rất dai, nếu như em tạt cô ta, tuyệt đối sẽ bị cô ta khởi tố."

Thang Tư Niên nghiêm túc suy nghĩ: "Khởi tố đúng là không có gì, nhà em vẫn cho nổi chút tiền bồi thường ấy. Chỉ là cách làm này xem ra cũng quá bệnh thần kinh." Cuối cùng, Thang Tư Niên còn thở dài, "Sớm biết em vừa rồi nên hành động."

Khương Vọng Thư oa tại trong lòng nàng cười: "Nào có người nhổ nước bọt chính mình như thế, còn dội nước..." Nàng nói, đứng dậy nâng lên Thang Tư Niên mặt, cười cong con mắt: "Tư Niên, sau này lúc chị em viết tiếp kịch bản phim thần tượng não tàn, ngươi tuyệt đối đừng đến xem, coi như chị xin em."

"Em xem sẽ thêm làm mất mặt nữ phối ác độc, hoặc là nữ phối dùng sáo lộ bắt nạt nữ chính, chị sợ tam quan em cũng sai lệch."

Thang Tư Niên nhổ nước bọt: "Em sẽ không làm như vậy. Còn có hiện chị của em cũng không viết loại kịch bản này, hiện ở nơi nào còn lưu hành loại sáo lộ cũ kĩ này a."

Khương Vọng Thư liền cười khanh khách, Thang Tư Niên đưa tay ôm nàng trong lồng ngực hồi lâu, thu rồi nụ cười, nghiêm túc hỏi nàng, "Vậy hiện tại còn khổ sở sao?"

Khương Vọng Thư thất thần trong nháy mắt, trên mặt nhưng vẫn là cười híp mắt: "Chị không khổ sở a..."

"Chị đã... Sẽ không bởi vì chuyện như vậy khổ sở." Khương Vọng Thư nhìn Thang Tư Niên, rất chăm chú nói rằng: "Huống chi, nếu như chị có loại tâm tình này mà nói thì không phải là rất không tôn trọng em sao vì trong lúc đó chị còn tình cảm khác sao?"

Bởi vì khổ sở này nghe tới thật giống như còn tại nhớ người yêu cũ như thế a.

Thang Tư Niên có chút tiêu tan, cô cầm chiếc đũa, gắp ít đồ đưa đến bên môi Khương Vọng Thư, nói với nàng rằng: "Em thật không có cảm thấy như vậy. Bởi vì bị thương tổn, là quyền lợi nhìn lại gặp nạn ở quá khứ."

"Dù cho chị vẫn nhìn về phía trước nhưng lúc nhớ lại chuyện cũ, vẫn sẽ có thời điểm nhịn không được thương tâm một chút."

Khương Vọng Thư tha chiếc đũa của Thang Tư Niên, đem thịt ăn đi sau đó nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Cái này cũng đúng, chỉ là thời gian quá lâu rồi chị đã không khổ sở."

Nàng ăn xong, than thở nói rằng: "Chị hiện tại, chẳng qua là cảm thấy cô ta rất đáng ghét mà thôi."

"Cũng không phải loại ghét như đinh trong mắt cái gai trong thịt, chính là loại thời điểm bước đi giẫm phải mục nát hương tiêu bì là loại cảm giác đó, em hiểu chưa?"

"Không phải lưu ý, cũng không phải quan tâm, nhưng cảm giác đến thấy là chán ghét."

"Loại chán ghét này, để chị cảm thấy chuyện quá đáng lúc trước cô ta làm, cũng đã không quan trọng."

............

?: hay edit xong hết luôn rồi post hả mọi người ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi