NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?

Cổ họng Tống Hướng Nhan kêu gào đến, có thể nói là kinh thiên địa khiếp quỷ thần. Buổi sáng sớm, Thang Tư Niên chỉ cảm giác não mình đều phải bị nàng đánh nứt.

Khi cô từ WC lui ra thì còn tiện tay đóng cửa lại cho Tống Hướng Nhan . Kết quả Tống Hướng Nhan không bỏ qua sau khi mặc quần từ WC đi ra, còn lớn âm chỉ trích Thang Tư Niên.

"Cô người này xảy ra chuyện gì a! Nhìn thấy cửa WC đóng cũng không biết gõ cửa sao?"

"Sáng sớm dáng dấp liền như vậy, cô là muốn hù chết tôi sao?"

Giọng Tống Hướng Nhan vang dội, vào sáng sớm như thế hống một tiếng, toàn bộ trong nhà đều là thanh âm của nàng. Thang Tư Niên còn nhớ Khương Vọng Thư còn chưa ngủ bao lâu, thế là liều mạng hạ thấp giọng, cùng nàng giải thích: "Tôi không phải cố ý, sáng sớm vừa dậy tôi cũng còn mơ màng, quên cô còn trong nhà."

"Trong nhà, đây là nhà của cô?" Nói, Tống Hướng Nhan giương mắt xem hướng bốn phía, một mặt mờ mịt nói rằng: "Này không phải nhà của dì tôi sao?"

Thang Tư Niên gật đầu nói là, "Tôi cùng tiểu di của cô ở cùng một chỗ."

Tống Hướng Nhan lúc này mới nhớ tới đến, Thang Tư Niên trước mắt cùng Khương Vọng Thư ở chung. Nàng vừa muốn nói gì thì trpng phòng chủ nhà bỗng nhiên truyền đến âm thanh mở cửa. Một đường tiếng nói khàn khàn xuyên thấu qua không khí lạnh lẽo mỏng manh sáng sớm, truyền tới hai cái đầu Thang Tư Niên cùng Tống Hướng Nhan không tính là tỉnh táo lắm.

"Hai người đang ồn ào cái gì a?"

Nghe được âm thanh này, Thang Tư Niên lập tức quay đầu lại, nhìn về phía phòng chính. Chỉ thấy Khương Vọng Thư trùm vào một cái T-shirt rộng của Thang Tư Niên đứng ở cửa, một tay chống cái trán mắt nhắm nghiền miễn cưỡng ngáp.

"Sáng sớm làm sao nháo thế, còn để người ta ngủ hay không a?"

Khương Vọng Thư dựa vào khung cửa, khàn khàn cổ họng nói như vậy. Thanh âm nàng nguyên bản liền khá là mềm mại, lại mới khi tỉnh ngủ nên nghe tới dính nhơm nhớp, rất là đáng yêu.

Tống Hướng Nhan chưa từng thấy dáng vẻ này của dì mình.

Nàng đứng ở trong phòng khách nhìn bên dưới Khương Vọng Thư lộ ra ngoài áo T-shirt, cái kia hai cái lại thẳng lại trắng lại tinh tế xinh đẹp chân dài to, nhìn ra Tống Hướng Nhan trợn cả mắt lên.

"Tiểu di... con nháo đến chị hả?" Mặt Tống Hướng Nhan lộ vẻ khó khăn, cẩn thận từng li từng tí một nói. Nàng nói như vậy, tầm mắt còn di chuyển hướng lên phía trên, nhìn thấy bên gáy Khương Vọng Thư có một mảng nhỏ dấu hôn.

Sau khi xem xong, Tống Hướng Nhan hậu tri hậu giác biết được đây là cái gì, vội vã xoay đầu lại tàn bạo mà trừng Thang Tư Niên một chút, nghĩ thầm đây là mặt người dạ thú a!

Nhưng Thang Tư Niên mặc kệ nàng, trực tiếp bước nhanh về phía Khương Vọng Thư. Cô đi đến bên cạnh Khương Vọng Thư, đưa tay đỡ nàng thấp giọng hỏi mệt mỏi không?

Khương Vọng Thư giơ tay vuốt mắt cứ vậy mắt hiện ra nước mắt, miễn cưỡng nói rằng: "Buồn ngủ chết rồi." Nàng nói xong, còn nhìn về phía Tống Hướng Nhan, hỏi nàng: "Nhan Nhan, con làm gì thế lớn tiếng như vậy, con cùng Tư Niên tại cãi nhau hả?"

"Tư Niên không quá thích nói chuyện, con đừng bắt nạt em ấy như thế." Khương Vọng Thư đưa tay, đem Thang Tư Niên che ở phía sau, cùng Tống Hướng Nhan chậm rãi nói: "Tối ngày hôm qua là Tư Niên cõng con về, có chuyện thì nói đàng hoàng, không được hung em ấy."

Tống Hướng Nhan thực sự là trăm miệng cũng không thể bào chữa, nàng quả thực tức giận đến muốn nhảy lên đến. Nàng chỉ vào Thang Tư Niên con con con một hồi lâu, mới cắn răng nghiến lợi nói: "Con không có hung cô ấy! Là Thang Tư Niên! Đi WC không gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa đi vào!"

Khương Vọng Thư còn tưởng rằng là chuyện lớn gì đây, sau khi nghe xong thở một hơi dài nhẹ nhõm nói rằng: "Này có là chuyện gì a, dì còn tưởng rằng con nói lớn tiếng như vậy là đang hung Tư Niên đây. Lần sau, con đóng cửa khóa lại là được rồi."

Khương Vọng Thư rất buồn ngủ miễn cưỡng ngáp một cái nói rằng: "Không có chuyện gì đừng ầm ĩ a, sáng sớm lại hành hạ như thế, còn có để dì ngủ hay không."

Nàng nói xong đẩy cửa đi vào phòng ngủ, Thang Tư Niên cùng ở sau lưng nàng đi vào.

Nhìn bóng lưng hai người một trước một sau đi vào, suýt chút nữa đẫ đem Tống Hướng Nhan tức ngất đi.

Tống Hướng Nhan nghĩ thầm, này thật đúng là sáng sớm hỏng bét. Làm đầu nàng vô cùng đau đớn, không thể làm gì khác hơn là rêи ɾỉ hít một câu, nhấc bước chân đi trở về bên trong phòng của mình.

Bên trong phòng chính, Thang Tư Niên đỡ Khương Vọng Thư tiếp tục nằm xuống. Khương Vọng Thư hỏi cô mấy giờ, Thang Tư Niên trả lời sắp bảy giờ.

Bởi vì tối hôm qua nháo đến rất muộn, hiện tại Khương Vọng Thư cơ bản không mở mắt nổi. Nàng vừa nằm xuống, liền nhắm mắt lại ngủ, "Đã bảy giờ a, tối hôm qua em cũng mới ngủ không tới ba tiếng mà, ngày hôm nay đi phòng thí nghiệm có phải rất mệt mỏi hay không a?"

"Em có nghĩ dứt khoát không đi có được hay không?"

Khương Vọng Thư hơi trợn tròn mắt, lôi kéo vạt áo Thang Tư Niên nói chuyện cùng coo.

Thang Tư Niên cảm thấy nàng đáng yêu cực kỳ, đưa tay xoa tóc nàng trả lời: "Không thể như vậy nếu không đi thì sẽ bị thầy giáo gửi tin nhắn điên cuồng thúc giục. Em coi như là trốn học, cũng trốn đến không an lòng."

Khương Vọng Thư đáp một tiếng nha, nói tiếp: "Vậy buổi trưa chị đi đón em ăn cơm có được hay không?"

Thang Tư Niên liền cười: "Không cần nha chị cứ ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, chờ buổi tối en trở về làm bữa tối ngon cho chị ăn nha? '

Thang Tư Niên đều hống đến rõ ràng như thế, Khương Vọng Thư nơi nào còn có thể nói khó. Nàng đáp một tiếng được, lưu luyến thúc giục Thang Tư Niên đi rửa mặt, "Ra ngoài trước đi, nhớ tới cho chij một cái hôn."

Thang Tư Niên dùng sức gật đầu, biểu thị chính mình nhớ kỹ còn nhẹ nhàng đáp một tiếng được.

Nói xong, Thang Tư Niên liền để Khương Vọng Thư ngủ tiếp. Chờ sau khi Khương Vọng Thư nhắm mắt lại thì Thang Tư Niên mới nhẹ nhàng đi ra cửa, đi đến WC đánh răng rửa mặt.

Lại một lần nữa trở về phòng thì Khương Vọng Thư đã như thường lệ ngủ thiếp đi. Thang Tư Niên cũng không biết nàng có cảm giác hay không nhưng vẫn tận trung chức thủ để lại cho nàng một cái hôn, lúc này mới đứng dậy đi làm.

Khương Vọng Thư ngủ lại thì ngủ đến mức rất sâu, tỉnh lại sau giấc ngủ đã là trưa mười hai giờ rưỡi .

Nàng từ trên giường thức dậy, ngất đầu chạy đến trong phòng tắm, xông tới cái phòng tắm vòi sen, lúc này mới mặc lên một cái áo T-Shirt lớn sạch sẽ của Thang Tư Niên rồi đi tới phòng khách.

Nàng xoa cái cổ, giẫm dép nhẹ đi tới phòng khách Tống Hướng Nhan ở lại kia gõ vang cửa phòng nàng lên.

"Nhan Nhan, Nhan Nhan, buổi trưa em muốn ăn cái gì?"

Tống Hướng Nhan bị tiếng gõ cửa tỉnh lại, một hồi lâu mới từ trên giường bò lên, mơ mơ hồ hồ đáp: "Tùy tiện ăn một chút là được, tiểu di con buồn ngủ quá a, dì để ta con tiếp nha."

Khương Vọng Thư nghe nàng nói như vậy, trầm tư một hồi nói rằng: "Vậy được, dì mua chút cháo xương, khi nào đến thì gọi con dậy ăn nha."

Bên trong cửa truyền đến âm thanh Tống Hướng Nhan: "Được!"

Được nàng đáp lại, Khương Vọng Thư mới từ trước cửa phòng nàng rời đi. Nàng ôm điện thoại di động nằm lên trên sô pha, mở ra app mua thức ăn. Lướt lướt một hồi mới mở khung tin nhắn của Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên quả nhiên lại nhắn qua một đống nhắc nhở nàng ăn uống đầy đủ, thuận tiện chia sẽ vào hai cái bí quyết nhỏ có thể giảm bớt say rượu.

Khương Vọng Thư nhìn thấy tin nhắn liền rất cao hứng, một tay ở trên màn hình điện thoại gõ gõ lên chữ, tự nhiên cùng Thang Tư Niên tán gẫu.

Thang Tư Niên còn đang ăn cơm trưa, vừa vặn rảnh rỗi, nàng liền quấn đối phương một hồi lâu.

Hai người bọn họ đối thoại không cần chủ đề thâm thúy gì, chỉ là một ít vụn vặt, cuộc nói chuyện từng mảnh nhỏ không ý nghĩa, nhưng đủ để biểu lộ phần tình cảm quý giá này.

Khương Vọng Thư từ trước đến giờ đều cảm thấy nhắn tin trò chuyện là một chuyện rất phí thời gian. Nhưng là hiện tại, vẻn vẹn dùng thời gian quý giá lại cùng Thang Tư Niên đều là những chuyện nhỏ nhặt trò chuyện về Tống Hướng Nhan chưa thức dậy cũng chưa có rời giường, bữa trưa ăn cái gì.... đều làm nàng cảm thấy hài lòng.

Nàng cảm thấy khả năng này chính là ý nghĩa của cuộc sống.

Dù sao trong cuộc đời mỗi người, chính là do lượng lớn những cuộc nói chuyện không ý nghĩa nào tạo thành. Nhưng chỉ cần người trong cuộc trong nháy mắt hưởng thụ được vui vẻ, vậy kia chính là ý nghĩa tồn tại trong lúc các nàng nói chuyện nhắn tin.

Khương Vọng Thư nghĩ, nàng thật đúng là yêu Thang Tư Niên.

Nếu như có thể thì nàng nguyện ý cùng Thang Tư Niên nói chút lời tẻ nhạt như thế cả đời.

Lúc Khương Vọng Thư nhận được điện thoại người gia thức ăn ngoài gọi đến, Thang Tư Niên cũng nói ra bản thân lát phải làm chút việc. Khương Vọng Thư liền để cô đi nghỉ trưa, chính mình đi cửa lấy thức ăn ngoài khi quay lại liền đem Tống Hướng Nhan từ trên giường nhấc dậy.

Tống Hướng Nhan lại rất buồn ngủ, nhưng không chịu nổi Khương Vọng Thư mạnh mẽ, không thể làm gì khác hơn là xám xịt đẩy đầu tóc rối bời thức dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt rồi tắm đi người đầy mùi rượu của mình.

Tống Hướng Nhan đem chính mình tắm rửa sạch sẽ, còn hỏi Khương Vọng Thư có quần áo cho mình thay hay không. Khương Vọng Thư đưa cho nàng qυầи ɭóŧ mặc một lần còn có áo ngủ của chính mình.

Tống Hướng Nhan mặc áo ngủ của Khương Vọng Thư từ phòng tắm nhảy nhót đến phòng khách, vừa vặn nhìn thấy Khương Vọng Thư mặc áo của Thang Tư Niên ngồi ở trên sô pha uống cháo, thế là vội vã nhổ nước bọt: "Tiểu di, dì làm sao mặc đồ của Thang Tư Niên đây, không phải dì có đồ ở đây sao?"

Khương Vọng Thư ngửa đầu nhìn nàng, lẽ thẳng khí hùng, "Dì mặc đồ bạn gái của mình chẳng lẽ không được sao?"

Tống Hướng Nhan nghĩ thầm, được được, coi như dì mặc hết tủ đồ của Thang Tư Niên cũng không người nào dám nóiđì cái gì, dù sao dì là cô gái có người yêu.

Khương Vọng Thư không cao lắm nhưng vóc dáng cũng không tính thấp lại xinh đẹp, khi mặc quần áo của Thang Tư Niên luôn có loại cảm giác trống rỗng. Tống Hướng Nhan không phải không thừa nhận, mặc áo của Thang Tư Niên vào nhìn Khương Vọng Thư càng thêm xinh đẹp đáng yêu.

Nàng ho nhẹ một tiếng, ngồi ở dối diện Khương Vọng Thư sau đó lấy cái muỗng ra rồi cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Tiểu di, dì mặc quần áo này nhìn cũng rất đẹp."

Khương Vọng Thư uống cháo, cong mắt nhìn nàng, "Con đang khen dì nha."

"Bây giờ nói khen dì cũng đã không kịp."

Nàng một mặt cười híp mắt, nhìn ra Tống Hướng Nhan kinh hồn bạt vía.

Tống Hướng Nhan tối hôm qua uống đến say khướt, vốn là vô cùng chột dạ. Bây giờ vừa nghe ngữ khí của Khương Vọng Thư càng là che giấu cứ bỏ cháo tiến dần lên trong miệng, hốt hoảng nói rằng: "Tiểu di dì nói cái gì a, ta đây là con nghiêm túc cảm thấy dì đẹp đây."

Khương Vọng Thư thấy nàng đang tng, ho nhẹ một tiếng, cùng Tống Hướng Nhan nghiêm túc nói rằng: "Tống Hướng Nhan bạn nhỏ, con có phải là có chuyện gì nên giải thích với dì một chút hay không?"

Tống Hướng Nhan ánh mắt dao động, "Giải thích? Giải thích cái gì? Con có cái gì phải giải thích với dì sao?"

Tống Hướng Nhan nghĩ thầm, lẽ nào tối ngày hôm qua sau khi uống rượu say nàng không cẩn thận thổ lộ ý nghĩ biếи ŧɦái của mình khi còn niên thiếu sao. Hay là nàng uống nhiều rồi, đem Thang Tư Niên đánh cho một trận.

Ai nha quên đi, đơn giản đều không nhớ rõ, mà chuyện không nhớ cứ phủ nhận là được rồi!

Tống Hướng Nhan quyết tâm, lý không thẳng thì cũng tráng khí, "Tối hôm qua con uống say, nếu như làm chuyện gì đó không hay, tiểu di dì liền tha thứ cho con đi."

Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, cùng nàng nói rằng: "Việc không tốt thì lúc con uống say đúng là không có làm."

Tống Hướng Nhan thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt vậy thì tốt."

Khương Vọng Thư lại chuyển đề tài, nói rằng: "Chỉ là mà, chuyện này hẳn là con làm khi tỉnh táo."

"Chuyện gì a?"

Khương Vọng Thư liếc nàng một chút, hời hợt nói: "Nhan Nhan a, con cùng Tiêu Uyển xảy ra chuyện gì a?"

...........................

Tác giả có lời muốn nói:

Bạn nhỏ Tống Hướng Nhan, nên đến vẫn sẽ đến!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi