NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?

Nghe được chị hai mình nói như vậy, Khương Vọng Thư muốn tranh cãi nửa điều cũng là không thể.

Nàng hiện tại chỉ hy vọng ngày mai khi Thang Tư Niên đến, sẽ không bị trận chiến trong nhà dọa cho phát sợ.

Thấy Khương Vọng Thư đồng ý chuyện này, Khương Như Lan cảm thấy đặc biệt hài lòng. Bà lúc này mới giảng hòa, đem đề tài chuyển tới trên người Khương Tịnh thật trên người, một lần nữa nói tới chuyện hôn lễ.

Có chuyện Khương Vọng Thư hơi chen vào, làm mọi người nói chuyện đến thật vui vẻ. Mãi đến tận trăng lên giữa trời, người một nhà lại mới kết thúc đề tài, từng người tản đi.

Chỉ còn dư lại Khương Vọng Thư, còn đang suy nghĩ có nói cho Thang Tư Niên chuyện ngày mai trước hay không mà nhức đầu vạn phần.

Khương Vọng Thư cẩn thận suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn là quyết định trước tiên không nói cho Thang Tư Niên, tối thiểu đêm nay có thể làm cô ngủ ngon giấc a. Sau khi đưa ra quyết định kỹ càng, Khương Vọng Thư liền đi tìm Tống Hướng Nhan tính sổ.

Nàng rõ ràng ngàn dặn dò mấy chục ngàn lần, kêu Tống Hướng Nhan không được đem chuyện nàng cùng Thang Tư Niên lộ ra ngoài. Nhưng Tống Hướng Nhan chính là cái kèn đồng lớn, vừa mở đề tài liền bá bá bá bán đứng nàng.

Bởi vậy sau khi tắm xong, Khương Vọng Thư bắt được Tống Hướng Nhan, lại giáo huấn nàng, không để cho nàng đi quấy rối Thang Tư Niên. Tống Hướng Nhan lần này học ngoan, chân chó tỏ vẻ chính mình ngày mai nhất định hỗ trợ Thang Tư Niên tràng, khen hết lời cho cô.

Khương Vọng Thư cảm thấy không cần khen, chỉ cần đứa cháy này nói ít chút.

Căn dặn như thế một phen, Khương Vọng Thư lúc này mới lo lắng lo lắng trở về phòng, ôm đầu gối ngồi ở bệ cửa sổ phòng mình.

Nàng ngửa đầu, nhìn trăng tròn sáng lóa ngoài cửa sổ, trầm thấp thở dài một hơi.

Nàng tắt đèn trong phòng, ngồi ở trên ghế dựa vào tường, nắm điện thoại di động cùng Thang Tư Niên tán gẫu. Thang Tư Niên tựa hồ đã không còn căng thẳng, giữa những hàng chữ đều là khí tức chuẩn bị sẵn sàng nghênh tiếp khiêu chiến.

Khương Vọng Thư cẩn thận hẹn thời gian chính xác với cô, ở khung nhập tin nhắn đã đánh nhiều lần, cuối cùng vẫn là nhịn xuống nói hết mong muốn. Thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng hóa thành một câu nói —— ngày mai chị đi đón em.

Thang Tư Niên nói cẩn thận, sau đó nói thời gian không còn sớm cùng Khương Vọng Thư nói ngủ ngon.

Khương Vọng Thư nghĩ thầm, ngày mai có thể có một trận chiến lớn phải đánh a. Nghĩ như thế, nàng liền mau mau thúc giục Thang Tư Niên đi ngủ.

Nhưng không có một hồi thì Thang Tư Niên liền nhắn tin lại đây. Cô nói: "Chị, em nhớ chị."

Ánh đèn màn hình điện thoại mờ sáng chiếu lên khuôn mặt Khương Vọng Thư. Ngón tay cái Khương Vọng Thư rơi vào trên màn hình điện thoại, nhìn cái tin nhắn này liền không cách nào nhịn được mà nở nụ cười.

Nàng suy nghĩ một chút, gảy tóc dài rồi nâng điện thoại ngắm ngaymặt của mình, còn có vầng trăng ngoài cửa sổ kia.

Thang Tư Niên ngồi thẳng tắp sống lưng ở trước bàn đọc sách, đang để trên bàn phím máy tính gõ gõ đánh. Qua một hồi lâu, điện thoại một bên truyền tới âm thành WeChat.

Thang Tư Niên nghiêng đầu rồi đưa tay lấy điện thoại qua, mở WeChat ra liền nhìn thấy Khương Vọng Thư gửi một tấm hình lại đây.

Thang Tư Niên mở hình ra vừa nhìn chỉ thấy dưới ánh trăng sáng là Khương Vọng Thư tựa ở bên cửa sổ, hướng về Nguyệt Lượng (ánh trăng) ngoài cửa sổ đưa tay ra, tựa hồ là hơi dùng sức liền có thể đem vầng trăng tròn trên trời kia đem xuống.

Trong hình chỉ có thể nhìn thấy góc nghiêng của Khương Vọng Thư nhưng Thang Tư Niên vẫn cứ nhìn tấm hình kia nhìn một hồi lâu.

Tiếp đó, một tin nhắn lại được gửi vào. Thang Tư Niên thoát hình ảnh nhìn loạt tin nhắn tán gẫu mới của Khương Vọng Thư gửi đến.

Khương Vọng Thư nói: "Chị hái trăng tặng em a."

Thang Tư Niên chỉ cảm thấy ngực mình một hồi liền bị đánh trúng, mật ngọt dày đặc lâu dài rót vào trong tim, làm cho cô nở nụ cười.

Thế là Thang Tư Niên trả lời: "Chị không phải là Nguyệt Lượng sao?"

Đem chính chị tặng cho em, không là tốt rồi sao?

Cũng không biết Khương Vọng Thư có phải là nghe hiểu nghĩa bóng cô nói không, đợi một hồi lâu mới đợi được một câu ngủ ngon của nàng. Thang Tư Niên nghĩ thầm, nàng phỏng chừng là đang thẹn thùng.

Đúng là xác thật đã không còn sớm, Thang Tư Niên nói theo ngủ ngon.

Kết thúc tán gẫu Thang Tư Niên cũng không có lập tức lên giường, mà là tiếp tục đưa tay rơi vào trên bàn gõ. Không có một hồi, thanh âm gõ bàn phím bộp bộp từ từ đã tràn ngập cái bóng đêm yên tĩnh này.

Thang Tư Niên đang viết thư.

Ngày hôm nay dù sao cũng là Trung thu, là ngày toàn gia đoàn viên, cho dù cha mẹ đang ở xa tha hương nơi đất khách quê người, thậm chí không thể thưởng thức cùng một vầng trăng, Thang Tư Niên vẫn muốn gửi đi thăm hỏi của mình.

Ngoại trừ thăm hỏi ở ngoài, Thang Tư Niên vẫn cùng bọn họ nói một bí mật.

Thư của cô, liền thành như này.

Ba mẹ thân ái,

Trung thu vui vẻ!

Ba mẹ đi du lịch ở ngoài đã lâu, có khỏe không? Hành trình đi tất cả đều thuận lợi sao? Hôm nay không thể cùng ba mẹ thưởng thức chung trăng tròn trung thu thật là tiếc nuối. Chỉ là con cùng Chị như năm ngoái đã trải qua cùng nhau đồng thời ăn bữa cơm đoàn viên. Đêm nay trôi qua rất vui vẻ, vì lẽ đó ba mẹ không cần lo lắng.

Lần này gửi thư tới một là hồi lâu chưa từng gửi gì cho hai người, nhờ vào ngày lễ đoàn viên để an ủi. Hai là có chuyện quan trọng con muốn nói rõ cùng hai người.

Vạn mong ba ba hoặc là mẹ nhìn lúc nhìn thấy thư này, không cần quá mức kinh ngạc mà mong hai người có thể trấn định nhìn nó đồng thời cũng dùng phương thức gửi thư qua email này trả lời con.

Đương nhiên, con suy đoán, muốn để cho hai người không quá mức kinh ngạc tuyệt đối là không thể có thể. Dù sao đây là chuyện mà chính con nói đến, cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.

Nhưng đầu tiên, con giác được hai người có thể cao hứng một hồi. Bởi vì con muốn nói với ba mẹ rằng con có yêu một người, một người vô cùng mỹ hảo.

Yêu một người, là từ tư tưởng cùng tình cảm tới nói, con có vừa vặn cũng trưởng thành. Con cùng đa số thanh niên đều là như thế, bắt đầu hiểu được hàm nghĩa của "Yêu" cũng cùng lúc bình thường thưởng thức tình yêu ngọt ngào. Này đủ để chứng minh, con là một người trẻ tuổi bình thường.

Từ thời khắc này bắt đầu, ba mẹ không cần lo lắng cho con sẽ bởi vì ít lời quái gở cùng thái độ không tốt bên ngoài, mà mất đi cơ hội được yêu.

Hiện tại, con đang yêu, con mong ba mẹ sẽ vì con cảm thấy cao hứng.

Không sai, con đang yêu đương. Ở tuổi này của con, con đã bắt đầu mối tình đầu của con.

Nhưng trên thật tế, đây cũng không phải là lần thứ nhất con yêu một người. Mà lần thứ nhất được thưởng thức đến hai chữ "Tình" cùng "Yêu" này thì hẳn là càng ở độ tuổi sớm hơn.

Nếu như nghiêm túc nghĩ lại thì hẳn là ở lúc con 16 tuổi.

Mười sáu tuổi thì con mới biết yêu và cũng yêu một người. Nhưng tiếc nuối chính là bởi vì thời niên thiếu con tự ti cùng nhát gan mà từ đầu đến cuối không có cơ hội cùng đối phương biểu lộ cõi lòng, trong đoạn yêu say đắm này cũng là đã trở thành lần đầu con thầm yêu.

Mặc dù là cái nói đến quá khứ này rất thẹn thùng tuy nhiên để con có thể chân chính rõ ràng ý nghĩa của "Yêu". Vì lẽ đó lúc con 24 tuổi, con đã cùng mối tình đầu của con ở cùng một chỗ, là rõ ràng rõ ràng con yêu chị ấy.

Đúng, nói vậy ba mẹ đã chú ý tới, còn dùng chính là chữ "Chị" này.

Đây chính là chuyện con muốn nói với ba mẹ, con yêu, đối phương là một người giống giới tình với con, là cô gái tao nhã.

Con còn muốn nói chính xác hơn là người ocn gái này, là người ở tuổi mới lớn khi mười sáu con yêu.

Con thật sự là quá mức yêu chị ấy, vì lẽ đó không thể chờ đợi được nữa muốn cùng ba mẹ chia sẻ rằng chị ấy là một người tốt đến như nào. Đương nhiên, đầu tiên con đã thẳng thắn cùng ba mẹ.

Từ lúc con mười sáu tuổi ý thức biết "Yêu" bắt đầu, con cũng từng không ngừng tự kiểm chứng. Chỉ là con nghĩ, con thật sự là một người đồng tính luyến ái một trăm phần trăm.

Đối với con mà nói không cách nào chống lại sức hấp dẫn của nữ giới.

Con là yêu nữ, đây là đặc tính linh hồn ở nơi sâu nhất của con không cách nào thay đổi.

Vì lẽ đó ba mẹ không cần lo lắng rằng con đối với cô gái này là tâm huyết nhất thời dâng trào, là ngẫu nhiên mê luyến. Con cũng chỉ là giống mọi người, gặp được nửa kia sinh mệnh của mình, đã gặp được người đồng điệu linh hồn đã không cách nào tự kiềm chế mà rơi vào bể tình.

Bởi vì giờ khắc này con đang lấy một tâm tình hết sức cao hứng cùng ba mẹ chia sẻ bí mật của con.

Con hy vọng nhìn thấy ba mẹ có thể hiểu được đồng thời tôn trọng sự lựa chọn của con, đương nhiên, nếu như nhất thời không có cách nào tiếp thu sự thật này cũng không sao hết, bởi vì con cũng có thể hiểu được tâm tình của ba mẹ.

Nhưng cpn vẫn là tư tỏng tim hy vọng có thể được ba mẹ chúc phúc. Đồng thời có một ngày có thể nắm tay người con gái của con đi tới trước mặt của ba mẹ, cùng ba mẹ chia sẻ hạnh phúc của con.

Con muốn trịnh trọng nói, ở trong lòng con, đã quyết định chị ấy chính là người cùng con đi cả đời này.

PS: Ba mẹ ơi, con đã cầu hôn người kia, chị ấy cũng đã đáp ứng con. Nếu không có gì ngoài ý muốn thì sau khi con tốt nghiệp không mấy chốc sẽ kết hôn.

PPS: Chuyện này Chị còn chưa biết, còn có mong hai người trước khi con mở miệng nói với chị ấy không nên nói cho chị ấy biết.

Cuối cùng, chúc ba mẹ du lịch vui vẻ.

Nhất trí

Cúi chào

Bánh Trôi

Sau khi ghi tên của mình xuống, Thang Tư Niên thở phào nhẹ nhõm, thả lỏng thân thể ngồi ở trên bệ cửa. Sau khi xác nhận từng hàng từng hàng chữ không có lỗi gì sai gì, đem thư này bấm gửi.

Nhìn thấy chữ đã gửi thư thành công, Thang Tư Niên thở phào nhẹ nhõm. Cô nghiêng đầu, nhìn về phía trăng tròn trung thu ngoài cửa sổ, bỗng nhiên có một loại cảm giác cực kỳ ung dung.

Ở trong lòng của cô, là biết sớm muộn sẽ có một ngày như vậy. Ở trên phương diện nào đó thì cô là người rất thẳng thắng, vì lẽ đó từ trước đến giờ đều sẽ rất trực tiếp diện đối với bản thân.

Cô không cách nào lừa gạt ba mẹ, cũng không cách nào oan ức Khương Vọng Thư, vì lẽ đó quyết định thẳng thắn chuyện này.

Cô nghĩ thầm, nếu như ba mẹ có thể tiếp thu đương nhiên tốt nhất. Nếu như có thể không có cách nào hiểu được vậy cô cũng có thể thông cảm tâm tình của đối phương. Nhưng bất luận kết quả làm sao, đều không thể thay đổi ý chí của cô.

Ở bên trong chút tình cảm này có thể làm cho nó thay đổi chỉ có cô cùng Khương Vọng Thư.

Sau khi gửi xong thư như thế tinh thần Thang Tư Niên thật thoải mái. Cô từ trên ghế đứng lên đến, chậm rãi xoay người, tiếp theo một cái liền ngã ở trên giường.

Cô ôm chăn, bưng tim mình đang đập loạn cào cào, bắt đầu đối với ngày mai gặp mặt bay lên vô hạn chờ mong.

Nàng muốn, Khương Vọng Thư người nhà sẽ định thế nào nàng? Sẽ cảm thấy nàng hợp lệ sao? Sẽ cho phép các nàng vượt qua một đời sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Thang Tư Niên liền mở điện thoại ra một lần nữa ngắm nhìn ảnh Khương Vọng Thư vừa nảy gửi đến, bỗng nhiên liền cảm thấy tất cả đều không quan trọng.

Quản những chuyện liên quan lung ta lung tung này làm cái gì đấy? Ngược lại, Khương Vọng Thư yêu mình như này thì đã đủ rồi.

Ôm ý niệm như vậy nên Thang Tư Niên đột nhiên sinh ra vô số tự tin, đối với chuyện tương lai không tiếp tục do dự.

Tâm tình xoay một hồi thì người ngủ cũng nhanh. Đợi ngày hôm sau trời đã sáng choang.

Thang Tư Niên từ trên giường thức dậy hiếm thấy nghiêm túc trừng chính mình. Thang Thuấn Hoa dậy sớm đến viết bản thảo, thấy thế còn hỏi cô để ý như thế là muốn đi hẹn hò gì sao sao?

Thang Tư Niên còn khó hơn đến cười cười, trả lời nói cái gì vậy a.

Duy trì tâm tình như vậy, Thang Tư Niên trước khi đi còn dùng sức mà ủng ôm Thang Thuấn Hoa một hồi.

Đầu óc Thang Thuấn Hoa mơ hồ, chỉ là hiếm thấy thấy em mình nhiệt tình, liền vỗ vỗ nàng nói: "Đi chơi vui vẻ a."

Thang Tư Niên dùng sức mà ôm nàng, khẽ cười nói: "Chị, chị hãy chúc phúc em đi."

Lời này nói đến mức không hiểu ra sao, nhưng Thang Thuấn Hoa cười híp mắt ôm cô, vui sướng đáp lời nói: "Chúc phúc em chúc phúc em!"

Có câu nói này làm những cảm giác thấp thỏm ấy của Thang Tư Niên đột kỳ thật căn bản lại thấy cũng không cần có. Thế là cô hít sâu một hơi, như binh lính sắp lên chiến trường, cũng không quay đầu lại đã đi ra khỏi cửa.

...........................

Tác giả có lời muốn nói:

Mẹ ư, lá thư này viết con viết quá xuất sắc!

Thư gửi nhà của Bánh Trôi!

(Nhà Bánh Trôi dù sao cũng toàn nhà văn thanh (không phải))

Này, chúc phúc cô nha, tiểu Bánh Trôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi