NGÀY HÔM NAY CÓ TỎ TÌNH KHÔNG?

Thang Tư Niên gật gù, cũng rất vui vẻ đáp một tiếng tốt. Khương Vọng Thư thấy cô tuy căng thẳng, mà lúc nói những câu này cả quá trình đều bình tĩnh, dáng dấp kia nhưng thật là khiến người ta yêu thích. Nếu như không phải người trong nhà đều ở đây, Khương Vọng Thư hiện tại đã nghĩ ôm cô gặm một cái.

Lòng Khương Vọng Thư ngứa ngáy khó nhịn, không nhịn được vươn ngón tay ở lòng bàn tay Thang Tư Niên vòng mấy lần. Thang Tư Niên nhìn lại nàng, ánh mắt vô cùng ôn nhu. Khương Vọng Thư cười với cô, nắm chặt tay cô không nói gì nữa.

Một màn chào hỏi như thế, trưởng bối Khương gia đối với tình huống hai người đã hiểu. Huống hồ trường hợp như vậy, cũng không thích hợp đem chuyện của các nàng tiếp tục nói tiếp. Vừa vặn thời gian cơm trưa đã đến, mọi người cũng là thuận thế kết thúc câu chuyện, lên bàn ăn.

Khương Như Lan lần đầu gặp gỡ đối tượng của Khương Vọng Thư, tâm tình hết sức tốt. Bởi vậy ở trên bàn cơm, lão nhân gia liên tiếp gắp rau cho Thang Tư Niên. Một bên gắp rau, một bên còn nhắc tới Thang Tư Niên quá gầy, phải cố gắng bồi bổ.

Khương Vọng Thư nghĩ thầm, cô chỉ là nhìn gầy chứ vóc người siêu cấp tốt. Điển hình của mặc quần áo thì thấu gầy, cởϊ qυầи áo ra thì có thịt.

Chỉ là lời này ở trên bàn cơm khó nói, Khương Vọng Thư chỉ nhìn trước mặt Thang Tư Niên chất đầy đồ ăn, than thở nói rằng: "Tư Niên, em sắp bị đút thành heo con."

Bị cho rằng sắp ăn thành heo con Thang Tư Niên lúc này vô cùng không nói gì. Đúng là Khương Như Lan nghe được Khương Vọng Thư nói như vậy, mới ý thức chính mình là có chút lố, vội vàng nói: "Con đứa nhỏ này nói nhăng cuội gì đấy. Thân thể Tư Niên vẫn còn cao, là nên ăn nhiều một chút."

Nói thì nói như thế, nhưng Khương Như Lan đúng là lại đưa rau cho Thang Tư Niên.

Cơm trưa qua đi, những người khác của Khương gia đều có việc, chỉ ở sân trước nghỉ ngơi một hồi liền lái xe rời đi. Chỉ còn dư lại Thang Tư Niên Khương Vọng Thư, thêm vào một Tống Hướng Nhan vẫn còn ở nhà bồi Khương Như Lan.

Mỗi ngày sau giờ 13g, Khương Như Lan đều yêu thích đi phòng kính hoa ở tầng hai tắm nắng. Ngày hôm nay sau buổi cơm trưa, Khương Như Lan vẫn là ôm máy xem sách, ngồi ở trên ghế trong phòng miễn cưỡng đọc sách.

Con cún tên run run Khương Vọng Thư nuối giờ khắc này đang nằm trên bàn đu dây bên cạnh phòng hoa.

Tống Hướng Nhan chẳng muốn thấy hai người này tú ân ái, trở về phòng khách của mình chơi game rồi. Chỉ còn lại hai người Khương Vọng Thư cùng Thang Tư Niên ở trong phòng bếp, chuẩn bị trái cây cho buổi trà chiều.

Sau giờ 12g ánh mặt trời chiếu vào trên sân cỏ ngoài cửa sổ biệt thự, giương mắt nhìn lên một mảnh vàng chói lọi trong lúc đó như vạn ngàn hoàng kim rơi ra.

Thang Tư Niên mang găng tay một hên, cầm dao gọt hoa quả, ở trên thớt gỗ đem cắt gọn Cáp Mật bày ra một dĩa. Khương Vọng Thư mang dép ở nhà, như chỉ con lười ôm eo cô, cả người đều dán chặt lên trên người cô.

Trên tay nàng cầm cây tăm, đưa tay hướng về cái dĩa lại cấm một miếng tha ở trong miệng sau đó chọt chọt Thang Tư Niên, ra hiệu cô xoay người.

Thang Tư Niên quay đầu, nhìn nàng ngậm khối dưa Cáp Mật đang hướng lên phía trước đột nhiên liền cảm thấy có chút thật xấu hổ. Cô dù sao cũng nhìn chung quanh một cái, khi thấy bốn bề vắng lặng mới ló đầu đem dưa Cáp Mật trong miệng Khương Vọng Thư cắn lại đây.

Răng rắc một tiếng, dưa Cáp Mật bị Thang Tư Niên cắn vào trong miệng. Dòng nước ngọt ngào ở trong miệng tản ra, Thang Tư Niên ăn qua nói hàm hồ không rõ: "Rất ngọt a."

Khương Vọng Thư giơ tay ôm lấy cổ của cô, sau đó ăn hết nửa miếng còn lại mới nói nói: "Rất ngọt sao? Chị ăn nửa miếng còn lại thấy không ngọt lắm a~"

"Tư Niên, để chị nếm thử có được hay không?"

Thang Tư Niên cúi đầu nhìn nàng, thấy bờ môi đầy đặn của nàng còn dính vết nước, càng ngày càng mê người. Cô mím môi, lại hướng ở ngoài liếc mắt một cái, "Chị chắc chắn chứ?"

Khương Vọng Thư nhìn ra cô do dự bất quyết, vội vã nhón chân lên hôn môi cô, tiếp theo há mồm rồi cắn môi cô kéo nhẹ một hồi. Trên môi tê rần, chỉ nháy mắt, Khương Vọng Thư đã dùng môi lưỡi ngăn chặn toàn bộ thanh âm của Thang Tư Niên.

Thang Tư Niên như vũ công trên sân khấu , một tay ôm eo nàng, bị động để nàng hôn. Qua một hồi lâu Khương Vọng Thư mới thẳng eo lên, ngửa đầu nhìn nàng rồi chậm rãi lộ ra nụ cười.

"Tư Niên, lá gan em thật nhỏ nha." Nàng đang nhạo báng, bởi vì Thang Tư Niên đang dị dạng căng thẳng.

Trên mặt Thang Tư Niên ửng đỏ, cùng nàng giải thích: "Bị người khác nhìn thấy sẽ không tốt rồi."

"Có cái gì không được, nơi này là nhà chị mà ngày hôm nay em cũng dám lại đây, còn sợ ánh mắt người khác nhìn sao?" Khương Vọng Thư ôm eo cô, ngẩng đầu hôn nhẹ gò má của cô, lại nhẹ giọng nói: "Hơn nữa ngày hôm nay em đúng là quá đáng yêu, chị đã muốn hôn em rất lâu."

Thang Tư Niên ôm eo thon của nàng, chỉ cảm thấy người hiện tại nằm nhoài trong lồng ngực của mình không phải chị gái nhỏ ôn nhu trước đây quen biết, mà là yêu tinh tuyệt thế.

Cô cúi đầu, nhìn khuôn mặt thanh lệ của Khương Vọng Thư, du͙ƈ vọиɠ trong mắt nảy sinh. Thế là Thang Tư Niên thả dao bên tay phải xuống, giơ tay nâng hai gò má Khương Vọng Thư lên, tiến đến trước mặt nàng thấp giọng nói: "Em cũng cảm thấy chị đáng yêu, muốn hôn chị."

Cô cúi người, hôn Khương Vọng Thư, đem thanh âm của nàng toàn bộ đều ăn vào bên trong bụng.

Qua một hồi lâu, Khương Vọng Thư thở hồng hộc mới đẩy Thang Tư Niên ra, cắn môi nhìn cô, "Lúc này không sợ ha?"

Thang Tư Niên lắc đầu, "Vẫn là sợ. Nếu như bà nội nhìn thấy, sẽ sẽ không cảm thấy em quá lỗ mãng đi."

"Người trẻ tuổi mà..." Khương Vọng Thư giơ tay, ôm lấy cổ của cô lại ở môi cô hôn một cái, cười híp mắt nói: "Nhiệt tình một chút rất bình thường."

"Nếu không phải do không tiện, chị hiện tại liền rất muốn kéo em lên giường."

Thang Tư Niên nghe được câu này, chỉ cảm thấy lỗ tai đều đỏ thấu. Cô cảm thấy đến thật xấu hổ, giơ tay nắm vành tai đỏ ngầu của mình, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Chị, chị nói chuyện có lúc đúng là vẫn rất lớn mật."

Cô nói, còn cúi người ở bên tai Khương Vọng Thư nói nhỏ: "Chị câu em như thế, cẩn thận đêm nay không xuống giường được."

Khương Vọng Thư hừ một tiếng, cùng cô nói rằng: "Vậy em có bản lĩnh thì đêm nay cứ ở lại a, nhìn xem là ai không xuống giường được."

Khương Vọng Thư hiện tại là ỷ vào Thang Tư Niên nhà gần không tiện ngủ lại, vì lẽ đó lúc khiêu khích cô, hoàn toàn không có sợ.

Nàng tình cờ bày ra vẻ ngạo kiều, còn có chút uy phong như đứa con nít như thế, mà như vật lại làm Thang Tư Niên cực kỳ yêu thích. Thang Tư Niên nhịn không được lại cúi đầu ở trên cổ nàng hôn nhẹ. Cô đem hô hấp phả vào bên tai Khương Vọng Thư, nhẹ nhàng nói với nàng: "Chị nói như vậy, em hiểu ý đến muốn mạnh mẽ ở lại."

Trong lòng Khương Vọng Thư cảm thấy hài lòng, nhưng ngoài miệng lại nói, "Hừ, em cũng là nói một chút mà thôi, kêu em ở lại không chừng em lại không dám."

Nói như vậy, Khương Vọng Thư ôm eo cô lại làm nũng: "Nhanh cắt hết trái cây đi, sau khi cắt xong trái cây cho bà nội, chúng ta liền lên trên lầu xem phim có được hay không?"

Thang Tư Niên gật đầu, đáp một tiếng được. Tiếp theo xoay người, tiếp tục cắt dưa Cáp Mật còn có bóc vỏ bưởi. Khương Vọng Thư liền yêu thích dán ở trên người cô, một bên cảm nhận bả vai truyền cô đến chấn động nho nhỏ, một bên lại híp lại mắt mông lung trong thế giới nhìn Thang Tư Niên bận bịu đến bận bịu đi.

Khả năng là ánh mặt trời bên ngoài cực nóng, cũng có thể là cùng Thang Tư Niên ở cùng một chỗ cảm giác quá mức an ổn, ôm Thang Tư Niên một hồi lâu thì Khương Vọng Thư lại có chút buồn ngủ.

Thế là nàng ôm Thang Tư Niên, nhẹ nhàng ngáp một cái.

Thang Tư Niên nghe được tiếng ngáp của nàng, vội vã quay đầu đến nhìn nàng: "Chị, chị có phải là mệt rồi?"

Khương Vọng Thư gật gù, cằm khái ở bả vai Thang Tư Niên sượt sượt, "Có chút..."

Thang Tư Niên suy nghĩ một chút, rồi nói với nàng: "Nếu không... Một hồi em bồi chị ngủ trưa một hồi nha không cần xem phim."

Khương Vọng Thư lắc đầu một cái, "Em hiếm khi mới đến một chuyến, cũng không thể chỉ để ngủ với chị đi. Không sao, đã nói bồi em xem phim nhất định là phải xem."

Thang Tư Niên liền cười: "Lần sau em lại xem a. Ít khi nghỉ, chị nên nghỉ ngơi thật tốt, không cần đem lịch trình sắp xếp mỹ mãn như vậy."

Cô nói xong dừng một hồi, lấy một loại ngữ khí khinh nhu cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Hơn nữa chuyện ngày hôm nay, chị cũng ứng phó cũng rất khổ cực đi."

Khương Vọng Thư gật gù, lại lắc đầu, cùng Thang Tư Niên nói rằng: "Cũng không có, chủ yếu là em mệt mỏi. Tư Niên, ngày hôm nay em làm siêu cấp tuyệt."

"Thế à?" Thang Tư Niên đem bưởi đã lột tốt để vào trong dĩa, cùng Khương Vọng Thư phía sau nói rằng: "Vậy em giỏi vậy, mọi người trong nhà chị đều đồng ý, vậy chị có cân nhắc muốn kết hôn với em hay không?"

Khương Vọng Thư giơ tay nện cho cô một hồi, khẽ cười nói: "Em tại sao mỗi lần cầu hôn đều nói tùy ý như vậy a, cảm giác trịnh trọng a cảm giác trịnh trọng, cuộc sống phải có cảm giác a! Còn có, không phải nói trước tiên sẽ đính hôn sao? Tại sao em còn nói kết hôn a?"

Thang Tư Niên hồi đáp: "Bởi vì quá muốn cùng chị kết hôn mà, cho nên mới phải bật thốt lên."

"Nghĩ tới chuyện này thì em liền nói, có vấn đề gì không?"

Khương Vọng Thư gào gừ há mồm, ở trên vai cô cắn một cái, mới rất bất đắc dĩ nói rằng: "Có chút loạn nha, không cách nào nói ra khỏi miệng."

"Vậy vốn là như vậy mà." Thang Tư Niên cắt gọn trái cây, lúc này mới cởi găng tay, đem dao cùng cái thớt gỗ cùng rửa sạch. Trong dòng nước ào ào, Thang Tư Niên lạnh nhạt nói: "Thích người nào, yêu người nào, muốn cùng người nào kết hôn, lúc trong đầu hiện lên ý niệm này, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt."

"Mà trong nháy mắt này, ở trong đầu của em từng có rất nhiều thứ."

"Em bây giờ cùng chị yêu nhau, vì lẽ đó lúc em cảm thấy là mình có thể nói câu này thì sẽ nói với chị a."

Thang Tư Niên đóng lại vòi nước, đem tay đã rửa sạch nhẹ nhàng vẩy vẩy nước. Lúc này cô mới xoay người, đem Khương Vọng Thư kéo vào trong lồng ngực, rất nghiêm túc hỏi: "Chị yêu dấu của em ơi, chị đến cùng có muốn kết hôn với em không?"

Khương Vọng Thư suy nghĩ một chút, nghiêm túc gật đầu, "Là có nghĩ tới."

Nàng đưa tay, cầm lấy ngón tay ẩm ướt của Thang Tư Niên, cân nhắc chữ rồi nói: "Nhìn em lúc ở nhà bếp luôn bận bịu, luôn có loại cảm giác đã cùng em kết hôn rất lâu."

"Điều này làm cho chị có gan, liền kích động muốn cùng em ở lại nơi này cả đời." Khương Vọng Thư ngẩng đầu, nhìn Thang Tư Niên nhẹ nhàng nói rằng: "Tư Niên, chị rất muốn cùng em sống cả đời."

"Cứ là như vậy, vẫn tiếp tục sống."

Thang Tư Niên giơ tay, nâng gò má Khương Vọng Thư lên, nhẹ nhàng cùng nàng nói rằng: "Vậy... Vậy thì kết hôn?"

Khương Vọng Thư ngẫm lại, "Được, chọn ngày tháng tốt, đi chứng lĩnh, một bước đến đích thế nào?"

Thang Tư Niên không biết là cái cảm giác gì, có chút lâng lâng lại có loại thấp thỏm không rõ. Cô suy nghĩ một chút, cùng Khương Vọng Thư nói rằng: "Cha mẹ em bên kia, còn vẫn chưa hề trả lời em. Nếu như bọn họ không đồng ý, phỏng chừng em trên mặt kinh tế sẽ có chút vấn đề."

Khương Vọng Thư nở nụ cười, ôm cô nói rằng: "Em sợ cái gì, chị nuôi em a."

..............................

Tác giả có lời muốn nói:

Chị Vọng Thư: Chị nuôi em a!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi