NGÂY NGỐC LÀM RUỘNG

Editor: AM

Trên đường trở về, bởi vì chú ý đến thân thể của Chung Tử Kỳ mà tốc độ đi đường của hai người chậm đi không ít, cho dù Chung Tử Kỳ luôn nói rằng mình rất khoẻ, có thể đi nhanh một chút, thế nhưng Triệu Chính An vẫn kêu người đánh xe chạy chậm theo ý mình.

May mà trên đường về bọn họ có dừng chân ở khách điếm hoặc nhà người qua đường, nếu không thì Triệu Chính An phải nghỉ uống thuốc giữa chừng.

Cứ như vậy, hai người chậm rì rì trở lại trấn Thanh Thuỷ, chỉ còn mười ngày nữa là đến năm mới, lúc này trong trấn Thanh Thuỷ tràn ngập không khí vui mừng, nơi nơi đều là màu đỏ. Có người bán giấy dán cửa sổ màu đỏ, câu đối màu đỏ, đèn lồng màu đỏ, pháo nổ màu đỏ...

Trên mặt ai cũng là khát khao và hy vọng đối với năm mới.

Một tay Triệu Chính An xách đồ một tay nắm tay Chung Tử Kỳ chậm rãi đi về công xưởng. Gần một tháng không ở đây, hai người đều có chút lo lắng không biết Vương Kế Thành có quản lý tốt nhà cửa hay không.

Bởi vì đã qua buổi trưa cho nên việc buôn bán của công xưởng không còn nhộn nhịp giống như buổi sáng, nhưng mà vẫn có người đánh xe đứng chờ bên ngoài, có mấy người lạ mặt, nhìn thấy Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An thì đều không biết là ai, còn tưởng rằng cũng là người đến mua bánh quẩy và bánh quai chèo giống mình.

Cho đến khi có người nhận ra Chung Tử Kỳ và Triệu Chính An thì đi lên chào hỏi: "Triệu tiểu tử, ngươi và phu lang đi đâu đó? Cuối cùng cũng chịu về rồi sao?"

Triệu Chính An cười đáp: "Tiểu tử đi ra ngoài làm việc quan trọng, không biết quản sự trong nhà có tiếp đãi mọi người không chu đáo hay không?"

Người nọ lập tức lắc đầu: "Không có, không có, Vương quản sự rất tốt, tuy rằng vẻ mặt hơi đáng sợ nhưng mà rất nhiệt tình, giúp đỡ chúng ta không ít."

"Vậy là tốt rồi, ta sợ hắn lại gây ra chuyện gì."

Triệu Chính An cười ha ha nói chuyện với người đó một lát rồi mới đi vào công xưởng.

"Đó là ai vậy?"

Chờ Triệu Chính An đi rồi, có người đi lại hỏi.

Người vừa rồi nói chuyện với Triệu Chính An nhìn người mới hỏi vài lần, lắc đầu: "Không có tầm nhìn, người đó chính là lão bản, là người mà các ngươi mua bánh quẩy và bánh quai chèo."

"A! Vậy hả, ta chỉ nghe nói lão bản rất trẻ, sao lại trẻ như vậy, còn chưa lớn bằng ta!"

Người nọ rất sửng sốt, hắn cũng không lớn, chỉ mới hai mươi mà thôi, là học đồ của tửu lâu trấn trên, trước đó bị phái đến đây lấy hàng, đã nhìn thấy Vương quản sự nhưng chưa thấy lão bản của hắn, nghe nói là đi xa nhà, hắn còn tiếc nuối rất lâu, không ngờ hôm nay lại đột nhiên nhìn thấy, hai người vừa rồi còn trẻ mà cách ăn mặc lại nghèo túng như thế, cho nên hắn có mắt như mù, suýt nữa thì đắc tội người ta, người nọ đổ mồ hôi lạnh, đúng là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được mà, suýt nữa thì xảy ra chuyện rồi.

Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ đi vào trong sân, phát hiện tất cả đều giống như khi mới vừa rời đi, gọn gàng ngăn nắp. Có lẽ bởi vì trong phòng quá nóng mà có một cánh cửa sổ hé mở, đứng từ xa có thể nhìn thấy bóng người đi tới đi lui bên trong.

"Thiếu gia, các ngươi đã về rồi à?" Vương Kế Thành vừa mới đi ra liền nhìn thấy hai người đang đứng trong sân, không phải ai khác mà chính là hai vị chủ tử mà hắn nhung nhớ đã lâu. Hắn lập tức vui vẻ đi lên.

Triệu Chính An nhìn hắn rồi cười: "Thành thúc, trong khoảng thời gian này ta không có ở đây, không xảy ra chuyện gì chứ?"

Bởi vì Vương Kế Thành lớn tuổi hơn hai người, cho nên Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ thương lượng rồi quyết định gọi hắn là Thành thúc, hai người cũng không xem hắn là hạ nhân, chỉ cần hắn trung thành thì sẽ xem hắn như người một nhà.

Vương Kế Thành nhận lấy đồ đạc trong tay Triệu Chính An, cười nói: "Đều rất tốt, không có xảy ra chuyện gì, nhưng mà có mấy tửu lâu không có trong danh sách đăng ký đến tìm chúng ta, không có hai vị thiếu gia ở đây, ta tự làm chủ rồi đồng ý."

Vương Kế Thành nói rất cẩn thận, hắn sợ hai vị thiếu gia tức giận, hắn có nghe nói, tất cả chủ tử đều không thích hạ nhân tự tiện làm chủ.

Triệu Chính An phất tay: "Không sao, chỉ cần không xảy ra chuyện là được."

Vương Kế Thành nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy Triệu Chính An đỡ Chung Tử Kỳ thì liền lo lắng hỏi: "Kỳ thiếu gia bệnh sao? Có phải cảm lạnh hay không?"

"Thành thúc, ta rất khoẻ." Chung Tử Kỳ nói.

"Vậy ngươi bị gì?"

Triệu Chính An vui vẻ nói: "Phu lang ta có thai, cho nên ta phải cẩn thận đỡ hắn, tránh việc bị người khác đụng vào."

Chung Tử Kỳ không nói gì mà chỉ liếc mắt xem thường Triệu Chính An.

Triệu Chính An nói không nhỏ cho nên liền bị mấy người trong phòng nghe thấy rõ ràng, Triệu Tuyết Mai lập tức ló đầu ra: "Gì? Kỳ ca nhi có thai sao? Vậy mà còn không mau đi vào! Bên ngoài rất lạnh."

"Vào thôi!"

Nhưng mà vừa mới bước vào bên trong, Chung Tử Kỳ liền bị mùi dầu mỡ trong phòng làm cho buồn nôn: "Ụa..."

Chung Tử Kỳ che miệng chạy ra ngoài, nôn đến không thở được.

Triệu Chính An hoảng sợ, vội vàng chạy qua: "Sao vậy? Sao đang tốt lành mà lại nôn đến như vậy? Có chỗ nào khó chịu sao, chúng ta đi tìm đại phu."

Triệu Tuyết Mai, Lưu Mỹ Phượng và Tiễn Linh đều đã sinh hài tử, cho nên chỉ che miệng cười: "Tìm đại phu làm gì, người mang thai đều như vậy mà."

"Hả? Đều như vậy?" Triệu Chính An há hốc mồm.

Triệu Tuyết Mai nói: "Ta hỏi ngươi, trước đó hắn không có như thế đúng không?"

"Không có, vẫn ổn mà."

"Vậy lúc này ngươi hầu hạ hắn cho tốt đi, bây giờ chỉ mới bắt đầu thôi, rất lâu sau nữa mới khoẻ."

"Trị không hết sao?" Triệu Chính An ngây ngốc hỏi.

"Đây là phản ứng tự nhiên, trị cái gì mà trị!" Chung Tử Kỳ ở sau lưng tức giận đẩy đầu Triệu Chính An.

Triệu Chính An nhìn thấy mọi người xung quanh đều chế giễu mình, hắn ngại ngùng sờ mũi, chờ đến khi mọi người tản ra, Triệu Giang đi tới vỗ vai Triệu Chính An an ủi: "Lúc đầu Mỹ Phượng nhà ta mang thai cũng như thế, làm ta sợ đến nỗi không ngủ được, hai mắt thâm quầng, sau đó A mẫu ta nói thì ta mới biết, nếu không ta còn tưởng là hắn bị bệnh gì!"

"Vậy lúc đó Mỹ Phượng nhà ngươi thích ăn cái gì?"

"Có ăn được gì đâu, toàn là ói thôi, ngửi thấy mùi gì cũng ói." Triệu Giang nhớ đến khoảng thời gian đó thì liền run sợ.

"Vậy phải làm sao, cũng không thể không ăn gì, đại phu nói phải bồi bổ nhiều một chút." Triệu Chính An rầu rĩ.

"Không thể không ói được rồi, ta nghe A mẫu nói, phải ăn mặc dù không muốn ăn, bởi vì một ít dinh dưỡng sẽ ở trong bụng, còn nữa, lúc đó Mỹ Phượng rất thích ăn chua, khi nấu ăn đừng cho quá nhiều dầu mỡ, cho thêm chút dấm chua là được."

"Tử Kỳ nhà ta cũng thích ăn chua, ta còn cố ý mua cho hắn một bình củ cải chua."

"Aiz... Cứ từ từ là ngươi sẽ hiểu." Triệu Giang nói.

Triệu Chính An gật đầu.

Chung Tử Kỳ đứng ngoài cửa nhìn thấy hai người thì thầm to nhỏ, không biết là đang nói gì, Chung Tử Kỳ rùng mình chà chà hai tay.

"Trong khoảng thời gian này có xảy ra chuyện gì mà ta không biết không?" Triệu Chính An hỏi Triệu Giang.

Triệu Giang suy nghĩ một lát rồi lắc đầu: "Không có, tất cả đều bình thường, đúng rồi, trước đó không lâu Vương Tố Tố thành thân, hắn có đến đây mời ngươi, ta nói ngươi đi xa rồi hắn mới rời đi."

"À... Không cần quan tâm, nếu không có chuyện gì thì ta với phu lang về nhà trước đây." Triệu Chính An nói.

"Về đi, chỗ này có ta với Thành thúc rồi."

Triệu Chính An gật đầu: "Đợi hai ngày nữa rồi ta trả tiền công cho các ngươi."

Triệu Giang: "Được rồi, ngươi cứ quyết định đi." Đều là huynh đệ chơi chung từ nhỏ đến lớn, không thể nào lại gạt tiền bọn họ.

Triệu Chính An lại nói với Thành thúc một tiếng rồi mới rời đi.

"Đến cửa tiệm đi, nói với Triệu A mẫu một tiếng." Chung Tử Kỳ nói: "Tránh cho Triệu A mẫu không biết rồi phải chạy tới chạy lui."

"Được rồi, vậy chúng ta đi thôi."

Buổi chiều, lượng khách ở cửa tiệm giảm bớt hơn buổi sáng rất nhiều, cho nên khi Triệu Chính An và Chung Tử Kỳ tới, đám người Triệu A mẫu đang nói chuyện phiếm.

"Tử Kỳ, ngươi về rồi!" Triệu Trữ vui vẻ chạy tới.

"Các ngươi về khi nào?" Triệu A mẫu hỏi.

"Mới về không lâu, đến công xưởng nhìn một lát." Chung Tử Kỳ cười rồi ngồi xuống.

"Dọc theo đường đi có ổn không? Tìm được thần y chưa?" Hoàng A mẫu hỏi.

"Rất tốt, chúng ta đã tìm được thần y, thần y cũng viết đơn thuốc cho Triệu Chính An rồi, chỉ cần dùng một tháng là khoẻ."

"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."

Mọi người gật đầu, bọn họ cũng biết di chứng đau đầu của Triệu Chính An, bây giờ có hy vọng chữa khỏi thì đúng là chuyện vui.

"Tử Kỳ, chẳng phải ngươi nói ngươi sẽ về trước khi ca ta thành thân hay sao?" Triệu Trữ bĩu môi kéo tay Chung Tử Kỳ: "Ngươi về trễ vài ngày rồi, ca ta đã thành thân rồi."

Chung Tử Kỳ sờ mũi, liếc nhìn Triệu Chính An, hai người bọn họ đã quên mất chuyện này.

"Thăng ca đâu?" Chung Tử Kỳ hỏi, bởi vì hắn không nhìn thấy bóng dáng của Triệu Thăng và phu lang nhà hắn.

"Ca ta dẫn tẩu tử ta về nhà bên kia rồi."

Triệu Trữ nhìn thấy biểu tình không được tự nhiên của hai người, lập tức hỏi: "Đừng nói là ngươi quên rồi chứ?"

Triệu Chính An khụ một tiếng: "Không phải bọn ta cố ý, mà do thân thể Tử Kỳ không khoẻ, cho nên chúng ta về chậm mấy ngày."

"Có ý gì? Kỳ ca nhi bị làm sao?" Triệu Lan vẫn luôn im lặng cũng mở miệng hỏi.

Triệu Chính An nhe răng cười vui vẻ: "Thần y nói, Tử Kỳ có thai, ta sắp làm phụ thân."

"A! Thật sao!" Triệu Trữ kêu lên, nhìn bụng Chung Tử Kỳ, còn vươn tay ra sờ sờ.

"Vậy là tốt rồi, coi như là song hỷ lâm môn." Triệu A mẫu cười ha ha, hắn cũng vui thay cho bọn họ.

"Sắp đến năm mới mà chuyện tốt lại không ngừng đến, nhất định là năm sau sẽ thuận lợi." Hoàng đại thúc rung đùi gật gù đắc ý.

"Đúng vậy, nhất định sẽ thuận lợi."

Mọi người đều đồng ý, đối với năm mới, ai cũng hy vọng về bắt đầu tốt, để cho tất cả đều thuận lợi.

Rời khỏi cửa tiệm, Chung Tử Kỳ nói với Triệu Chính An: "Mua một món quà cho Thăng ca đi, xem như là quà tân hôn."

Triệu Chính An gật đầu: "Việc này giao cho ta đi, ta biết phải làm thế nào, ngươi không cần lo, cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Biết rồi..."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi