NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Lúc Tưởng Du về nhà đã là 9 giờ tối, hai người bọn họ bị bảo vệ bắt được, giải thích cả buổi nhưng đối phương cũng không có một chút tin tưởng, cuối cùng phải đợi thầy chủ nhiệm ra tay mới giải quyết được.

Thầy chủ nhiệm muốn trách cứ nhưng nghĩ đến cả hai đang vì trường học mà cố gắng nên nuốt xuống, chỉ còn lại một câu: Đừng nhảy xuống chỗ giữ xe nữa, có việc gì thì gọi cho thầy.

Nhưng cuối cùng lại cho anh và Phó Thành một tờ giấy thông hành.

Tưởng Du nhẹ chân nhẹ tay bước vào nhà, ngôi nhà rộng rãi sáng sủa không có ai, chỉ có tiếng học thuộc lòng rất nhỏ truyền ra từ phòng em trai.

Anh đem chiếc bánh kem mua lúc nãy bỏ vào tủ lạnh, là bánh kem vị dâu tây mà mẹ cùng em trai thích ăn nhất.

Từ lúc Uông Quế Nguyệt biết anh phải tham gia cuộc thi đã ra lệnh không cho anh đến khu ẩm thực giúp đỡ.

Tưởng Du muốn nghĩ đến chuyện đó căn bản là không có cơ hội.

Vì vậy, anh có nhiều thời gian để học hơn.

Anh vừa mới tắm xong đã nghe thấy tiếng kêu vui vẻ của em trai.

“Anh hai, anh mua bánh kem hả.”
Tưởng Du nhìn ánh mắt sung sướng của em trai, không khỏi mỉm cười, anh lấy tay xoa xoa đầu cậu: “Ừm, em với mẹ nhất định phải ăn hết đấy.”
“Dạ!”
Tưởng Chu cầm sách bài tập đi theo sau lưng anh trai vào phòng, mỗi khi làm bài tập cậu sẽ làm trước một phần mình hiểu còn lại thì chờ anh hai trở về dạy.

Cậu luôn cảm thấy anh hai mình dạy giỏi hơn cả thầy giáo, chỉ cần giảng một lần là cậu đã hiểu.

“Anh hai, cái này làm như thế nào vậy?” Tưởng Du kéo một cái ghế nhỏ để ở bên cạnh anh trai.

Tưởng Du lau tóc, vừa định cúi đầu xem bài tập của em trai liền nghe thấy tiếng chuông điện thoại xa lạ.

Anh nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở cặp sách cạnh tường.


Anh mở cặp ra, bởi vì lúc dọn dẹp quá sốt ruột, những thứ bên trong đều bị ném đến rối tung.

Tìm một hồi mới tìm thấy chiếc điện thoại xa lạ.

Tiếng chuông đã dừng, màn hình điện thoại hiện lên một thông báo.

[Bạn có một cuộc gọi nhỡ.]
Tưởng Du khó hiểu nhíu mày, dùng ngón tay chạm vào màn hình, mở ra dễ dàng.

Bên trong điện thoại rất đơn giản, chỉ có một số phần mềm, màn hình cũng sử dụng hình nền của hệ thống.

Không có gì trong album, nó trống rỗng.

Lúc anh đang cảm thấy kỳ lạ, điện thoại lại vang lên.

“Yo?”
Phía bên kia im lặng, trong đầu Tưởng Du hiện lên một đoạn clip lừa đảo trên TV, đang muốn ngắt máy, bên kia đã lên tiếng.

“Tưởng Du.”
“……..” Giọng nói quen thuộc này làm cho Tưởng Du nháy mắt tỉnh táo lại: “Phó Thành?”
“Ừm, cậu đem điện thoại của tôi đi rồi.” Bên trong điện thoại truyền đến tiếng của Phó Thành, không có lời nói lạnh lùng như trước, nhưng lại tràn đầy bất lực.

Tưởng Du thoáng kinh ngạc, nhớ tới lúc thu dọn đồ đạc, anh quét hết tất cả mọi thứ vào trong cặp sách.

Chắc là lúc đó…….

“Chắc là lúc thu dọn cậu đã vô tình cầm luôn điện thoại của tôi.” Phó Thành nhàn nhạt nói.

Nhưng bên kia lại không có tiếng động, hắn khó hiểu lại gọi tên Tưởng Du.

“Cho nên, số hiển thị trên màn hình là số điện thoại của nhà cậu?” Tưởng Du kích động hỏi.

Phó Thành: “………….”
“Cậu đợi tôi một chút.”
Phó Thành chỉ nghe thấy tiếng đang tìm kiếm gì đó từ phía bên kia, lát sau mới nghe thấy người kia nói: “Tôi phải lưu số điện thoại của cậu lại, nói như vậy, tôi có số điện thoại của nhà cậu lại có luôn cả số của cậu.”
Phó Thành nhịn không được thở dài.

“Đúng rồi, WeChat của cậu là số này luôn có phải không?” Tưởng Du hỏi.

“Không phải!” Phó Thành lập tức trả lời.

Giây tiếp theo, hắn nghe thấy tiếng thêm bạn bè trên WeChat phát ra từ máy tính.

Dưới sự uy hiếp của Tưởng Du, Phó Thành đành phải chấp nhận kết bạn.

WeChat của Tưởng Du hiện ra tài khoản của một người khác, thông tin ít đến đáng thương.

Tưởng Du rảnh rỗi lướt vòng bạn bè của Phó Thành, rỗng tuếch.

Không có chia sẻ về cuộc sống, càng không có ảnh tự chụp.

Ngay cả album ảnh trong điện thoại cũng trống trơn, khiến anh hoài nghi không biết đây có phải là điện thoại mới không.

Anh suy nghĩ một hồi, bật WeChat lên, mở khung tìm kiếm trong hộp thoại tìm WeChat của Phó Thành.

Tưởng Du: Hú hú [Ác long gào thét]

Đợi một giây, một phút, mười phút, người bên kia hoàn toàn không phản hồi.

Không từ bỏ ý định, Tưởng Du nhảy khỏi giường, chạy tới bàn học, chọn ngẫu nhiên một câu hỏi trắc nghiệm, chụp ảnh rồi gửi đi.

Hai giây sau, đối phương gửi lại một đáp án, còn thêm một quy trình trả lời chi tiết.

Khiến Tưởng Du dở khóc dở cười.

- --
Trên hành lang lớp học, Tưởng Du xoa xoa mái tóc mềm mại, dựa vào lan can ngáp liên tục.

Hôm qua anh bị câu trả lời toán học của Phó Thành khơi dậy hứng thú học tập, làm cho anh mất ăn mất ngủ học đến tận 1 giờ sáng, thiếu ngủ trầm trọng.

Hôm nay đến phiên Tưởng Chu phải trực nhật cho nên anh đến trường sớm hơn mọi khi.

Cửa lớp vẫn còn bị khoá, cửa sổ bình thường luôn mở thế nhưng hôm nay lại bị khoá, khiến anh phải đứng ở hành lang.

Bởi vì phải đem điện thoại trả cho Phó Thành nên anh trực tiếp đứng đợi trước cửa lớp của hắn.

Ba phút sau, anh đã không thể chịu nỗi cơn buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật.

Ánh mặt trời chiếu vào người anh như phủ lên một lớp kim sa mỏng.

Hàng mi dài run run trong gió giống như đang nhảy múa.

Đôi mắt nhắm nghiền, chiếc mũi cao thẳng, mỗi một chỗ đều giống như một tác phẩm nghệ thuật được thiết kế ra.

Cảnh tượng này bị Phó Thành nhìn thấy, hắn dừng bước, lẳng lặng nhìn chăm chú đối phương.

Một lúc sau, hắn xoa mũi thở dài.

“Tưởng Du.”
Tưởng Du đang ngủ say lại bị đánh thức bực bội mở mắt, sau khi thấy Phó Thành đứng trước mặt, cơn tức giận liền bị quét sạch.

Trên mặt hiện lên ý cười nói: “Cậu cũng đến sớm vậy sao?”
“Ừm.” Phó Thành dừng một chút, hít sâu một hơi thu hồi tầm mắt, lấy chìa khoá mở cửa lớp.

Hắn đi vào lớp, theo phía sau là Tưởng Du đang ngáp dài ngáp ngắn.

Anh trực tiếp ngồi vào bàn phía trước hắn, xoay người nằm ngủ trên bàn của Phó Thành.


Không hề cảm thấy ngại ngùng, giống như là lớp của mình.

Phó Thành tuỳ ý để người ngủ trên bàn của mình, lấy trong cặp bộ sách mà hôm qua hắn vẫn chưa đọc xong, thấy vị trí đã bị chiếm lấy liền trực tiếp cầm sách lên tiếp tục xem.

“Phó Thành, điện thoại của cậu đang ở chỗ tôi, cậu không lo lắng à?” Tưởng Du hé mắt nhìn hắn nói.

“Cậu trốn không thoát.”
“Hì hì, vậy tôi đây ngủ tiếp.” Tường Du vừa dứt lời liền lăn ra ngủ.

Phòng học rất yên tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng lật sách và tiếng thở đều đều.

Gió thu từ cửa sổ thổi vào, gió tháng mười rất mát mẻ.

Bức màn bị thổi bay, quấy nhiễu Tưởng Du đang ngủ trên bàn.

Anh dụi dụi mắt, thấy thời gian vẫn còn sớm nhưng cơn buồn ngủ đã tan biến hết.

Nhận thấy Phó Thành vẫn còn đang đọc sách, anh lấy điện thoại của hắn từ cặp ra đưa lại.

“Đây, điện thoại của cậu.”
“Ừm.” Phó Thành nhẹ nhàng nhận lấy điện thoại.

Tưởng Du thấy hắn trực tiếp đem cất, ranh mãnh hỏi: “Cậu không kiểm tra gì sao?”
“?” Phó Thành nghe được ý tứ trong lời nói của đối phương, cau mày mở màn hình.

Hình nền ban đầu được thay bằng hình của Tưởng Du, mà WeChat trực tiếp đem tên anh để trên cùng.

Còn ghi chú thành: Bạn học Tưởng Du vô địch đẹp trai.

Phó Thành:………..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi