NGHE NÓI ÔNG XÃ THÍCH EM



Edit + Beta: Toả Toả
Tưởng Du duỗi chân ngăn cản một bạn học nam, lễ phép hỏi: “Bạn học, cho hỏi Phó Thành đã về chưa vậy?”
Vẻ mặt bạn nam mờ mịt, chớp chớp mắt, quay đầu nhìn thoáng qua vị trí của Phó Thành: “Hôm nay cậu ấy không có đi học.”
“Cái gì?”
Tưởng Du rút chân về, để cho bạn học nam đi trước.

Anh dựa vào tường, lấy điện thoại từ trong túi ra, thuần thục mở WeChat, nhấp vào khung trò chuyện của Phó Thành.

Tin nhắn mới nhất trong đó là biểu tượng cảm xúc mà anh đã gửi lần trước.

Ngón tay thon dài chạm vào màn hình, gõ một vài chữ, trầm mặc một lát lại xoá đi.

Sau một lúc suy nghĩ, anh lại gõ một hàng chữ rồi gửi đi.

【Phó Thành, cậu đâu rồi?】
Tưởng Du khịt mũi, đút tay vào túi quần.

Nhìn khung cảnh bên ngoài từ cửa sổ lầu hai, ngoài cơn mưa nặng hạt, còn có không ít học sinh đang đứng dưới lầu chờ mưa tạnh.

Trong đó có một bóng người chạy ra khỏi đám đông, mạo hiểm chạy điên cuồng dưới mưa.

Trên đầu là mưa to tầm tã, dưới chân nước bẩn bắn tung toé cao gần nửa thước.

Anh nhìn cặp sách của đối phương có thể nhìn ra đó là Tịch Lâm.

Cậu chạy trốn một hồi, tốc độ giảm lại, cuối cùng cam chịu ở trong mưa, hoàn toàn bị ướt sũng.

Nhiệt độ hôm nay chỉ có tám độ, đi bộ dưới mưa ngày mai chắc chắn sẽ bị cảm.

Tưởng Du thở dài, cúi đầu nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, không có tin nhắn nào.


Anh nhún vai, đút tay vào túi, quay trở lại lớp học, bắt đầu làm bài tập mà giáo viên giao.

Hôm nay có bốn bài kiểm tra, đã là năm cuối, các thầy cô ra sức buộc học sinh phải tiếp thu kiến thức.

Đến cuối tuần lại càng tăng gấp bội.

Anh ngồi xuống ghế, nhìn tờ giấy kiểm tra trên bàn, khẽ nhíu mày.

Tiếng mưa rơi văng vẳng bên tai, bút chì xoay qua xoay lại trên đầu ngón tay, nơi nào bút hạ xuống, một đáp án liền xuất hiện.

Sau khi một tờ kiểm tra được hoàn thành, anh chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn ra ngoài.

Trên bầu trời đen kịt, thỉnh thoảng lại lóe lên một tia chớp, mưa vẫn không ngừng ngược lại còn lớn hơn trước.

Liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã sáu giờ tối.

Lại kéo dài thêm nữa, sợ là người nhà sẽ lo lắng.

Tưởng Du thu dọn đồ đạc, lấy hết can đảm bước ra khỏi phòng học.

Anh cho bài tập vào túi ni lông trước tránh bị mưa làm ướt.

Khi anh xuống lầu, vẫn còn một số bạn học chưa rời đi.

Tưởng Du bước ra khỏi đám đông, đưa tay chạm vào những hạt mưa nhỏ đang rơi, nhịn không được run rẩy một chút.

Từ chỗ này chạy đến trạm xe buýt cũng mất khoảng năm phút.

Anh chắc chắn sẽ bị ướt!
Anh cắn chặt răng, bước ra bước đầu tiên.

Bỗng nhiên một đôi tay từ phía sau kéo anh lại.

Tưởng Du trợn to hai mắt, còn chưa kịp đứng vững cả người đã dựa vào đối phương.

“Đàn anh Tưởng Du, thật trùng hợp.” Giọng nói sung sướng của đối phương truyền đến từ phía sau, anh biết giọng nói này.

Anh quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Trần Đình, vẻ mặt đối phương mang ý cười, vài hạt mưa nhỏ lất phất trên mi.

“Đàn anh, anh không mang ô sao?” Trần Đình cười nói.

Tưởng Du lùi lại, hai người khôi phục một khoảng cách nhất định.

Anh phủi mưa dính trên áo khoác xuống: “Ừm, cậu vẫn chưa về sao?”
“Lúc nãy giáo viên tìm em nói chuyện, mất chút thời gian.” Trần Đình lấy ra một gói khăn giấy, tự mình rút ra một miếng, đưa cho anh.

“Cảm ơn.” Tưởng Du nhận lấy, tuỳ ý lau khô tóc trên trán.

Mắt Trần Đình vẫn luôn chú ý tới Tưởng Du, khóe miệng hơi nhếch lên.

“Đàn anh, bên ngoài mưa rất lớn, nếu không mình cùng nhau về đi?”
“Chúng ta khác đường.” Tưởng Du mím môi cười nói.


“Cũng không sao hết, em cũng đi xe buýt, có thể cùng nhau đến đó.” Trần Đình sốt ruột trả lời, sau khi chú ý đến dáng vẻ của mình, lùi lại phía sau một bước.

Tưởng Du nhìn mưa bên ngoài: “Cái này…..”
“Hơn nữa thời tiết bây giờ lạnh như vậy, nếu sau khi anh dầm mưa bị cảm, người trong nhà sẽ rất lo lắng.”
Những lời này lập tức đánh vào chuyện Tưởng Du đang lo lắng, anh cụp mắt xuống nhìn Trần Đình, lát sau gật gật đầu.

“Vậy cảm ơn cậu.”
“Dạ!”
Chiếc ô của Trần Đình không lớn, hai người chen vào trong đó, đi cạnh nhau.

Từ nhà dạy học nhìn ra mưa cũng không quá lớn, nhưng trong lúc đi dưới mưa thì nước lại rơi như thác đổ.

Tay Trần Đình nâng lên lại hạ xuống, dư quang ngắm nhìn Tưởng Du bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn dần dần phiếm hồng.

Cậu ta có thể ngửi được mùi hương trên người đối phương, còn có thể tiếp xúc thân thể.

Giọng cậu ta có hơi run nói: “Đàn anh, bình thường anh có sở thích gì không?”
“Hả?” Tưởng Du dời tầm mắt từ phong cảnh đến khuôn mặt của Trần Đình, hai mắt đối diện.

Trần Đình nhanh chóng rời đi, đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào đôi giày của mình: “Bởi vì em cảm thấy rằng các đàn anh sẽ thích một cái gì đó thử thách hơn.”
“Tôi không có sở thích gì cả, bình thường chỉ đọc sách hoặc leo núi thôi.” Tưởng Du trả lời.

“Leo núi? Em cũng muốn thử.” Trần Đình kích động nói.

“Cậu có thể cùng bạn bè đi thử.” Tưởng Du sờ sờ điện thoại trong túi, cúi đầu liếc nhìn một cái, trên màn hình vẫn không có tin nhắn.

“Em mới đến nên không có bạn bè.” Trần Đình mất mát cúi đầu, sau đó nở nụ cười nói: “Lần sau đàn anh đi leo núi có thể gọi em đi cùng được không?”
Tưởng Du dời tầm mắt ra xa nhìn cảnh vật bên ngoài: “Lần sau rồi nói đi.”
“Vâng, nếu đàn anh đã cùng đàn anh Phó Thành hẹn trước, em chen chân vào thì cũng rất không biết xấu hổ.” Trần Đình nắm lấy tay Tưởng Du, giây tiếp theo lại hốt hoảng buông ra.

Tưởng Du lặng lẽ bước sang một bên, mưa rơi lất phất trên vai.

Bỗng nhiên điện thoại trong túi sáng lên, anh nhanh chóng lấy ra, nhìn thấy trên màn hình hiện ra một tin nhắn.

【Ngẩng đầu.】
Tưởng Du ngước mắt nhìn xung quanh, ở bên kia đường mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.


Đèn đường sáng lên.

Bước chân của anh nhanh dần, càng tới gần bóng dáng càng rõ ràng.

Lúc này, sắc mặt Phó Thành tái nhợt, trên người mặc một bộ vest vừa vặn, chiếc quần tây thẳng tắp làm nổi bật đôi chân của hắn một cách hoàn hảo.

Trên tay hắn cầm một chiếc ô đen tuyền, mưa dội trên đỉnh thành một vòng cung rơi xuống đất.

“Phó Thành!” Trên mặt Tưởng Du lộ ra vẻ vui sướng.

Sau khi Phó Thành nhìn thấy Tưởng Du, khoé miệng bất giác cong lên, hắn sải bước tới gần anh, bàn tay mảnh khảnh nắm lấy cánh tay của đối phương, mạnh mẽ kéo anh vào trong ô của mình.

Khi khoảng cách thu hẹp lại, hắn tự nhiên lau đi những giọt nước trên tóc của anh.

Sau đó quay đầu nói với Trần Đình: “Cảm ơn cậu đã giúp tôi đưa cậu ấy ra ngoài.”
Sắc mặt Trần Đình trắng bệch, miễn cưỡng đứng tại chỗ.

“Ha ha, đàn anh Phó Thành nói đùa rồi, giúp đàn anh Tưởng Du là chuyện mà em nên làm.”
“Tôi không thích nói đùa.” Vẻ mặt Phó Thành nghiêm túc, nhướng mày liếc nhìn tay của Trần Đình.

Quay người lại vỗ mạnh vào cánh tay Tưởng Du, giọng điệu vô cùng bất mãn nói: “Chỗ này bẩn rồi.”
“Vậy hả?” Tưởng Du nhịn đau, quay đầu lại định kiểm tra, nhưng lại bị Phó Thành đẩy mặt ra.

“Để tối nay tôi ném vào máy giặt giặt sạch, chỉ mới mặc hôm nay thôi.” Tưởng Du nói.

Sắc mặt Phó Thành khôi phục lại nhìn Tưởng Du: “Đi thôi.”
“Ừm được.” Tưởng Du vui vẻ nghiêng đầu: “Trần Đình, cậu tự về nhà mình đi.”
“Vâng…..” Trần Đình nghiến răng, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh: “Đàn anh, nhớ giao hẹn của chúng ta nhé.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi