NGƯ HƯƠNG TỨ DẬT

Edit: Nhật Hạ

Beta: Fleur

Nàng lại nhảy lên mấy cái, nói một cách đương nhiên: "Ăn cá đó."

Ăn... Ăn cá.

Dung Lâm sững người, lúc này "Sổ tay hướng dẫn ăn cá mè hoa" cầm trên tay rơi xuống đất "bịch" một tiếng. Gió đêm thổi hiu hiu khiến cho các tờ giấy bị thổi bay, bên trong lại rơi ra một tờ giấy, bất ngờ hơn là bên trên viết ba chữ to: Đơn hòa ly.

Hòa ly.

Dung Lâm nhắm hai mắt lại, cảm thấy hơi hoảng hốt, ánh mắt lẳng lặng nhìn vào nồi nước sôi bên cạnh, tiếp nữa là các nguyên liệu gia vị được sếp chỉnh chỉnh tề tề, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói lại lần nữa!"

A Liền bị dọa sợ.

Thượng thần sống ba mươi ngàn năm, xưa nay vẫn luôn tao nhã, cao quý vô song. Nhưng bây giờ gương mặt tuấn mỹ âm trầm dọa người, mơ hồ có cảm giác dữ tợn. Mà lúc này Dung Lâm cảm thấy khí huyết sôi trào, trong cổ giống như có một ngụm tanh ngọt, bất cứ lúc nào đều có thể phun ra.

Hắn hít sâu một hơi, không nhìn đến cá mè hoa đang nằm trên tảng đá, mà lặng lẽ khom người, cầm lấy quyển sách và đơn hòa ly lên thuvienngontinh. Hắn lật một trang giấy, nhìn các phương pháp ăn cá mè hoa vô cùng phong phú... Thực sự là một quyển sách dạy nấu ăn!

Hắn dùng sức siết chặt, các ngón tay đang cầm sách hiện lên màu trắng xanh, các khớp xương kêu lạch cạch.

Còn tờ đơn hòa ly...

Hắn nhàn nhạt nhìn lướt qua.

Hít sâu một hơi.

Rất tốt, đến cả tên và dấu tay cũng đã điền xong.

Lúc này đây Dung Lâm không muốn liếc tiểu cá yêu kia lấy một cái, ngay lập tức xoay người muốn đi.

A Liên thấy chuyện có gì đó không đúng, vội vàng biến trở về hình người, ba bước đã chạy tới, ôm lấy cánh tay hắn: "Thượng thần..."

Cánh tay bị nàng ôm chặt, Dung Lâm lạnh lùng nói: "Buông tay!"

"...Ta không buông." Thường ngày thượng thần cũng hay tức giận, nhưng A Liên chưa từng thấy thượng thần tức giận đến vậy. Nàng liều mạng ôm chạt hơn nữa, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ thượng thần ngài chê ta thịt không đủ tươi ngon, phẩm loại quá mức đại chúng..."

Lại nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ta đã cố gắng khiến mình trở nên tốt hơn."

Nàng cố gắng vào Cửu Tiêu Các, cố gắng trở thành đệ tử lớp hệ Hỏa, lại cố gắng thông qua lịch luyện, nàng cảm thấy hôm nay nàng đã có chút xíu xứng với thượng thần.

Thấy thượng thần không nói lời nào, A Liên lại hỏi: "Hay là thượng thần không thích ăn canh? Thượng thần... Ngài thích ăn kho hay là hấp?" Chỉ cần hắn nói, nàng nhất định sẽ làm được.

Dung Lâm gằn từng tiếng: "Ta ăn chay."

A Liên dừng lại, sững sờ nhìn gò má thượng thần, lúc này mới nói: "Nhưng mà thượng thần..."

Bỗng nhiên Dung Lâm cúi đầu nhìn nàng, thấy trong mắt nàng mơ hồ có nước mắt, trừng mắt nói: "Còn nữa... ngươi muốn hại ta mang tiếng góa vợ sao?"

Góa vợ.

Cái mũ bị chụp này cũng thật lớn. thuvienngontinhtvnt A Liên làm sao có cái gan này, huống chi hôn nhân của bọn họ được quyết định trong trường hợp nào trong lòng thượng thần phải rõ nhất chứ? A Liên nghiêm túc kiên nhẫn giải thích: "Không đâu không đâu, ta đã điền vào đơn hòa ly, đến lúc đó thượng thần cầm đơn đến Ti Duyên cục, chúng ta sẽ chính thức cùng cách. Sau này thượng thần có thể tự do tái giá, tuyệt đối sẽ không trở thành người góa vợ."

Nhưng nửa câu Dung Lâm cũng không muốn nghe nàng tiếp tục giải thích, hắn dùng sức nắm tay nàng, lấy từng đầu ngón tay ở hai tay nàng từng ngón từng ngón vặn ra. Cuối cùng bước từng bước dài về hướng điện Tiêu Dao.

A Liền yên lặng nhìn bóng lưng thượng thần, dưới ánh trăng, tvnt bóng lưng của hắn càng lộ vẻ cô đơn và lạnh lẽo.

Hình như do đi quá nhanh, hắn vô tình vấp chân một cái, lảo đảo mấy bước, thiếu chút nữa thì ngã trên mặt đất.

A Liên vội vàng đi qua, muốn đỡ lấy hắn.

Lại nghe hắn lạnh lùng nói: "Ngươi, ngươi đừng tới đây."

Nàng vẫn luôn nghe theo lời hắn, hắn nói không cho qua đó, nàng chỉ có thể cắn môi mắt ngấn lệ đứng tại chỗ, nhìn hắn từ từ bỏ đi.

Cho đến khi không nhìn thấy nữa, A Liên mới đi đến tảng đá bên cạnh, nhìn nước sôi trong nồi, cùng nguyên liệu thức ăn bên cạnh.

Vì sao lại như vậy? Mới vừa rồi rõ ràng thượng thần rất vui vẻ mà? A Liên rũ đầu, cô đơn ngồi cạnh tảng đá đó.

*

Thấy A Liên hoàn hảo từ đầu tới chân trở về, Điền La rất vui mừng, đi lên ôm nàng nói: "Tốt quá!" Điền La không được tiếp xúc nhiều với Dung Lâm thượng thần, nhưng cũng có thể nhìn ra thượng thần đối xử với A Liên rất tốt, sao có thể nấu nàng?

Nhưng A Liên rất buồn, nàng nói: "Có thể là thượng thần chê phẩm loại của ta quá tầm thường."

Lại nhìn hai nữ nhân hải tộc cùng phòng, Di Chương kia nguyên thân là bạch tuộc, trên bàn tiệc cũng coi như là một món ngon, Di Khuê kia lại không cần nói, cá hồi chính là một trong những loại cá trân quý nhất trong biển sâu. thuvienngontinh Nếu như phẩm loại cửa nàng không phải là cá mè hoa mà là cá hồi, có lẽ hôm nay thượng thần cũng sẽ không phản ứng như vậy.

Chuẩn bị hai trăm năm, sau khi bị từ chối, dù A Liên có là người lạc quan thì lúc này tâm tình cũng không thể tốt được.

Điền La an ủi nàng nói: "Cái đó... Có lẽ do thượng thần không nỡ ăn ngươi."

A Liên nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu nói: "Thượng thần rất ghét ra." Chạm cũng không cho nàng chạm.

Nhưng mà Điền La cảm thấy, thượng thần không ăn nàng là chuyện tốt, so với mất mạng, lúc này A Liên tâm trạng không tốt cũng không sao, chỉ vui vẻ an ủi một phen.

Hôm đó A Liên mất ngủ cả đêm, ba trăm năm qua, đây là buổi tối ưu sầu nhất.

Ngày hôm sau A Liên với Điền La, Tiêu Táo, Vân Tiếu cùng nhau đi vào phòng ăn sáng. Lúc lấy cơm, Vô Cực tiên quân thấy nàng bộ dạng ủ rũ của nàng thì quan tâm hỏi: "Tiểu Liên à, sao hôm nay mặt mày ủ dột như vậy? Đến kỳ sao? Tới đây, ta cho ngươi thêm một chén cháo nhỏ nữa, ăn nhiều một chút, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy hẳn đi." Vừa nói vừa vô cùng hào phóng múc cho nàng thêm một bát cháo nhỏ.

A Liên mỉm cười cảm ơn, khi cùng nhau dùng cơm, Tiêu Táo cũng hỏi: "Khí sắc của ngươi hôm nay không được tốt mấy, làm sao vậy?"

Vân Tiếu cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy."

A Liên nhìn hai người một chút hỏi: "Các ngươi thấy cá mè hoa ăn có ngon không?"

Sao lại hỏi cái này? Vân Tiếu suy nghĩ một chút, nói: "Ta...Chắc là ăn ngon." Cá mè hoa chính là loại cá thường gặp trên bàn ăn của loài người.

A Liên nói: "Vậy ngươi có thích ăn không?"

Vân Tiếu cười nói: "Ta ăn chay."

A Liên nghĩ, hôm qua thượng thần cũng nói như vậy, nàng cứ tưởng rằng là hắn uyển chuyển cự tuyệt nàng, nhưng hôm nay suy nghĩ kĩ, mỗi lần ăn xiên nướng trở về, tất cả đồ ăn đều là viên chay, khoai tây miếng các loại, quả thật không dính vào thức ăn mặn. Bỗng nhiên A Liên hiểu ra, lẩm bẩm nói: "Vậy nếu như có người từ chối ăn cá, bởi vì hắn ăn chay, chuyện này có thể xảy ra không?"

Tiêu Táo nói: "Tất nhiên có thể, ta nghe nói thiên giới có rất nhiều thần tiên cũng ăn chay, cái này rất bình thường."

Vân Tiếu cũng gật đầu một cái.

Là thế sao? Nhất thời hai mắt A Liên như phát sáng, có loại cảm giác hiểu ra. Bởi vì thượng thần ăn chay, cho nên mới không ăn cá, chắc chắn không phải chê chủng loại của nàng quá tầm thường. Đúng vậy, thượng thần là một người lương thiện, sao có thể ghét bỏ nàng chứ? Như vậy có thể hiểu nguyên nhân chuyện hôm qua thượng thần giận dữ.

A Liên nhoẻn miệng cười, lúc này mới nghiêm túc ăn bát cháo nhỏ trước mặt.

Hôm nay lớp hệ Hỏa có tiết cao hỏa của Dung Lâm thượng thượng thần, A Liên chuẩn bị để giờ học biểu hiện thật tốt, đợi khi kết thúc, rồi nghiêm túc xin lỗi thượng thần.

Nam nữ đệ tử của lớp hệ hỏa người người sửa sang lại áo mũ, rướn cổ chờ thượng thần.

Đợi khi thấy người bước vào, biểu tình trên mặt chúng đệ tử nhất thời mất mát không thôi.

Xung Hư tôn giả vừa tiền vào liền nói: "Hôm nay Dung Lâm Thượng thần xin nghỉ..."

Đây là câu nói mọi người được nghe không biết bao nhiêu lần rồi.

Xung Hư tôn giả không chỉ nghiêm túc, lại rất thích chiếm giờ học, ngày thường những giờ học tự do hoạt động, hắn đều có thể tìm lý do chiếm lấy. Còn có một chút giờ học phụ không quan trọng, người dạy giờ học phụ như vậy thân phận cũng hơi thấp, Xung Hư tôn giả muốn chiếm giờ học cũng chỉ là nói một câu.

Nào ngờ Xung Hư tôn giả bây giờ còn lợi hại hơn, giờ học của Dung Lâm thượng thần cũng muốn chiếm.

Nhưng mà những lời thế này mọi người chỉ có thể nói ở trong lòng, cũng không dám nói gì ngay trước mặt Xung Hư tôn giả.

A Liên nhìn Xung Hư tôn giả vừa vào ở trên bục giảng bài, nước miếng văng tung tóe, trong lòng có chút mất mát.

Sau khi tan lớp có nữ đệ tử ồn ào thảo luận, có người dùng cùi chỏ thúc A Liên hỏi: "Này, cá mè hoa, không phải người có quan hệ rất tốt với Dung Lâm thượng thần sao? Có biết vì sao hôm nay ngài ấy không đến không?"

A Liên mấp máy môi, khẽ lắc đầu một cái.

Hoa Bình nói: "Sao A Liên có thể biết được chứ? Nàng cũng không phải vợ của thượng thần."

Cũng phải. Các nữ đệ tử thất vọng trở về.

Đợi chương trình học của hôm đó kết thúc, A Liên vội đến Tiêu Dao điện của thượng thần.

Tất nhiên, còn mang theo xâu nướng hắn thích ăn nhất.

Nàng hỏi thiên mã bên trong chuồng ngựa, biết được hắn chưa từng ra khỏi cửa, mà là ở trong phòng ngủ, đứng bên ngoài gõ cửa rất lâu, nói: "Thượng thần, ta mang xiên nướng ngài thích ăn nhất cho ngài, ngài đi ra ăn có được không? Ăn xong chúng ta nói chuyện."

Thượng thần không nói lời nào, nàng lại nói: "Thượng thần, ngài còn đang giận ta sao? Ta không biết ngài ăn chay, sau này sẽ không ép ngài ăn cá nữa đâu, ngài đừng giận ta nữa được không?"

Vẫn không có phản ứng.

A Liên ôm xiên nướng trong tay đặt lên mặt đất, nói: "Nếu thượng thần không muốn gặp ta thì ta sẽ để đồ ở ngoài cửa..." Vừa nói vừa liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, đi ra chuồng ngựa trước viện đút cỏ và nước cho thiên mã.

Một lúc lâu sau, A Liên đi vào xem thế nào, thấy xiên nướng vẫn ở nguyên một chỗ trên mặt đất, chỉ là đã nguội lạnh.

A Liên có chút lo lắng. Lần này thượng thần thật sự nổi giận rồi.

Nàng lẳng lặng đợi ở Tiêu Dao điện, hết đút cho thiên mã ăn, sau lại đi phòng bếp bận rộn một phen, làm thức ăn thượng thần thích nhất và bánh ngọt.

Nhưng mà dù nàng bỏ ra nhiều tâm tư hơn nữa, thượng thần cũng không ăn một miếng.

A Liên trở về phòng của mình, mặt đầy phiền não ôm gối đi ngủ. Sáng sớm thức dậy, đi phòng tắm nhìn một chút, quả thật có quần áo thượng thần thay ra, sau khi làm xong đồ ăn sáng, nàng đi đến giếng nước ở sau tiền viện giặt quần áo, mang áo khoác, tiết khố và tất của thượng thần toàn bộ giặt sạch, từng cái phơi lên xào trước viện.

A Liên mang món đồ cuối cùng là tiết khố phơi xong, vừa ngẩng lên, chợt thấy một nữ nhân cả người mặc bộ quần áo màu xanh đi vào.

Nữ nhân chải búi tóc đã kết hôn, dung mạo đoan trang xinh đẹp, nhìn qua vô cùng quý khí.

A Liên cầm chậu gỗ trong tay, ngơ ngác nhìn người vừa đến, nhất thời không biết phải làm thế nào cho phải, vội hỏi: "Vị phu nhân này, ngài đến tìm thượng thần sao?"

Phụ nhân mặc quần áo xanh quan sát nàng từ trên xuống dưới, trong mắt kinh ngạc hỏi: "Ngươi có quan hệ thế nào với Dung Lâm?"

Hả?

A Liên mấp máy môi, đang muốn nói chuyện. Lại nghe sau lưng truyền tới một âm thanh.

"...Cô."

A Liên nghe thấy tiếng vội quay đầu, thấy là thượng thần, lúc này mới vui vẻ nói: "Thượng thần, ngài ra rồi!"

*

"Cho nên nói..." Thanh Loan phu nhân đặt chén trà xuống, nhìn tiểu cô nương bên cạnh một chút, nhìn về hướng Dung Lâm nói: "Tiểu cô nương này hôm qua ngủ ở đây sao?"

Vị Thanh Loan phu nhân này, chính là cô của Dung Lâm. Từ nhỏ Dung Lâm mất cha mẹ, cô là thân nhân duy nhất có liên hệ máu mủ với hắn. Chỉ là sau khi thanh loan phu nhân thành thân, đã cùng chồng mình đi du sơn ngoạn thủy, rất ít khi trở về, gần đây vừa trở lại sau ba trăm năm du ngoạn tứ hải cửu sơn, đột nhiên nhớ ra còn có một đứa cháu nên tới xem một chút.

Dung Lâm làm như không thấy A Liên, sắc mặt nhàn nhạt nói: "Mấy tháng trước ta và nàng đã lĩnh hôn thư."

Ngược lại là Thanh Loan phu nhân ngẩn ra, hoàn toàn không nghĩ tới đó. Ban đầu nàng còn nghe nói, Hồng Kiều tiên tử kia si tâm một lòng với cháu nàng. Hồng Kiều tiên tử kia gia thế tướng mạo quả thực xứng đôi với cháu nàng, nhưng mà Thanh Loan phu nhân rất bất mãn đối với việc Hồng Kiều tiên tử cả ngày chỉ muốn xuất đầu lộ diện, tốn tâm tư trang điểm và ăn mặc, trong lòng không hài lòng đối với nàng.

Lúc này nghe thấy lời của Dung Lâm, nàng lại nhìn tiểu cô nương ở một bên, thấy nàng quy quy củ củ đứng một bên, khôn khéo hiểu chuyện, không kiềm được hướng về phía nàng ngoắc ngoắc tay nói: "Tới đây, để cho cô nhìn một chút."

Đến gần, Thanh Loan phu nhân nắm tay của tiểu cô nương, ngẩng đầu nhìn mặt nàng, nói: "Tốt lắm, chỉ là hơi quá xinh đẹp."

Trưởng bối đều không thích bộ dáng quá xinh đẹp của tiểu cô nương, nhưng mà may là A Liên ăn mặc chất phác, khuyết điểm này tự nhiên bị thu nhỏ không ít.

Thanh Loan phu nhân nói: "Tên là gì? Là người nơi nào? Năm nay bao nhiêu tuổi? Nhà còn những ai? Làm sao quen được với Dung Lâm?"

Đây là cô của thượng thần, dĩ nhiên A Liên rất tôn kính, thành thành thật thật đáp lại từng câu hỏi.

Sau khi Thanh Loan phu nhân nghe xong, cũng không chê xuất thân của A Liên, ngược lại khuôn mặt đầy vui mừng thở dài nói: "Anh hùng cứu cá, dĩ thân tương ngộ... Không tệ, không tệ." Dường như càng thêm thích A Liên.

A Liên hơi nghiêng đầu, nhìn bộ dạng thượng thần có chút không vui, nhỏ giọng giải thích: "Nhưng mà, ta cùng thượng thần rất nhanh sẽ phải hòa ly."

Chân mày Dung Lâm cau lại ngay lập tức.

Khuôn mặt Thanh Loan phu nhân cũng cau lại, lập tức nới với Dung Lâm: "Tiểu Liên có tri thức lại hiểu lễ nghĩa, thông minh giỏi giang, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, một ngươi con dâu hiền huệ như vậy, ngươi có đốt đèn lồng cũng không tìm được. Ta thấy nàng đơn thuần không giả dối, không giống những kẻ diêm dúa bên ngoài kia, ngươi nói ngươi rốt cuộc có điểm nào không hài lòng!"

Thanh Loan phu nhân có chút tức giận: "Hay là ngươi chê Tiểu Liên thân phận quá thấp... Mặc dù chúng ta là phượng hoàng nhất tộc, xuất thân cao quý, cho tới bây giờ cũng không phải loại người chỉ nhìn vào thân phận..."

Rồi sau đó hít sau một hơi nói: "Không nghĩ tới ngươi là một thượng thần như vậy, ngươi làm cho cô quá thất vọng."

A Liên không biết Thanh Loan phu nhân sẽ tức giận, lúc này hốt hoảng nói: "Phu nhân, ngài đừng nổi giận với thượng thần, là ta không tốt!"

Thanh Loan phu nhân kéo tay nàng nói: "Ngươi yên tâm, có ta ở đây, Dung Lâm sẽ không dám cùng ngươi hòa ly." Lại cười cười nói: "Đứa nhỏ này, sao có thể hiểu chuyện như vậy. Cháu còn gọi ta phu nhân cái gì, gọi ta là cô được rồi."

A Liên đang muốn mở miệng, thì nhìn thấy thượng thần trầm mặt đứng dậy, xoay người rời đi.

A Liên cau mày, lẳng lặng nhìn bóng lưng xa dần của hắn.

*

Dung Lâm một chút cũng không muốn nói chuyện cùng tiểu cá yêu kia, trong lòng nín một bụng khí, một mình đợi ở trong phòng. Thời điểm dùng cơm tối, tiểu cá yêu kia ở bên ngoài cửa phòng gõ chừng mấy tiếng, hắn vốn chỉ là bày ra dáng vẻ thôi, dù sao hôm nay cô hiếm lắm mới tới, hắn cũng không có đạo lý không đi chiêu đãi.

Gõ ba tiếng, hắn đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài.

Lại nghe thấy tiếng gõ cửa ngừng lại.

Nghe thấy thanh âm cô: "Gõ cái gì? Đến giờ cơm cũng không biết tự chủ động ra ăn cơm?...Cháu đừng có nuông chiều nó."

Còn nói: "Có ăn hay không. Đi, Tiểu Liên, cùng cô nói chuyện một chút."

Sau đó tiếng bước chân của hai người càng lúc càng xa, quả thật là không có ý gõ cửa mời hắn ra ăn cơm nữa.

Dung Lâm tức giận ngồi lên giường nhỏ, vung tay áo, cái hộp nhỏ trong tay áo rơi ra.

Dung Lâm nhìn vật kia lăn trên đất, không còn ước ao và ngượng ngùng hôm qua, cầm lên định ném ra ngoài cửa sổ.

Trong nháy mắt muốn ném kia, cuối cùng vẫn dừng lại, bỏ vào trong ngăn kéo bên mép giường.

Bên ngoài hai người các nàng náo nhiệt dùng cơm, hắn nghe thấy cô nói chuyện cùng nàng rất hợp.

Dung Lâm phiền não, bỗng có từng tia mềm mại, cuối cùng xoa xoa mi mắt mệt mỏi, chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi. Đang lúc hắn cởi đai lưng, cởi áo khoác, đi tới mép giường, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa rất nhẹ.

Động tác hắn ngừng lại, vểnh tai lắng nghe —– đúng là có tiếng gõ cửa.

Hắn vốn không có ý định mở cửa ngay, nhưng vừa nghĩ tới chuyện lúc dùng cơm kia, lo lắng nếu hắn không mở cửa có thể nàng sẽ chỉ gõ một hồi rồi bỏ đi, vội bước nhanh tới mở cửa, dùng khuôn mặt không biểu cảm, chậm rãi mở cửa ra.

Thấy A Liên đứng ở trước cửa.

Chắc nàng vừa mới tắm xong, tóc dài xõa tung, còn chưa được lau khô, lúc này chỉ mặc quần áo ngủ trắng như tuyết, trong ngực ôm một cái gối, thận trọng ngẩng đầu nhìn hắn: "Cô nói... Ta và ngươi ngủ chung."

Hết chương 38

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi