NGƯỢC DÒNG VUNG ĐAO



Phòng làm việc lớn trên tầng thượng khách sạn Bách Duyệt của chủ tịch Giản đồng thời cũng là phòng uống trà.

Ánh đèn vàng nhạt dịu mắt, đồ đạc bài trí cũng vừa phải, đơn giản nhưng tinh tế chi tiết, rất hợp với tác phong khiêm tốn nhã nhặn của Giản Minh Huân.
Giản Minh Huân ngồi bên bàn, sắc mặt trắng bệch, khom lưng hết cỡ đón chào, “Sếp Nghiêm thông cảm, chân tôi bất tiện, không đứng dậy được.”
Đường đường là chủ tịch Giản, hôm nay cả Âu phục cũng lột sạch, chỉ mặc bộ quần áo trắng giản dị tầm thường, thoạt nhìn cực kỳ không xứng với thân phận của lão.

Có thể nói là ở nhà tùy tiện, hoặc cũng có thể nói là tâm trí rối loạn lôi thôi lếch thếch, vài lọn tóc mướt mồ hôi rũ rượi trên đầu, tác phong khi đón khách vẫn được duy trì, nhưng bộ dạng đã tiều tụy và chán nản.
Nghiêm Tiểu Đao bày tỏ sự quan tâm xã giao hời hợt, “Ngài không sao chứ?”
“Tôi vẫn khỏe, vẫn chịu được.” Mí mắt Giản Minh Huân cũng ướt mồ hôi, “Bên cạnh chẳng có ai đáng tin, chỉ mình tôi tự chống đỡ tấm thân già.”
Nghiêm Tiểu Đao nghĩ bụng, cũng đúng, so với gã ma cô Giản lão nhị, ông anh cả nhà họ Giản này làm ăn vẫn đáng tin cậy lắm.

Cũng bởi nội tình phía sau chiếc đồng hồ đeo tay của Lăng Hà, hắn đã chẳng còn bao nhiêu thiện cảm đối với chủ tịch Giản, khoảng thời gian hữu nghị thâm tình xưa kia, cứ coi như hắn mắt mù, không biết nhìn người đi.
Giản Minh Huân chợt hỏi, “Hình như lâu lắm rồi thủ tịch Thích chưa xuất hiện, ông ấy không gặp chuyện gì chứ?”
Đáy lòng Nghiêm Tiểu Đao chùng xuống, câu này nghĩa là sao?
Giản Minh Huân nói lời hàm ý, “Tôi không có ác ý gì, chỉ lo ông ấy gặp phiền toái, bị người khác ám hại mà thôi.”
Nghiêm Tiểu Đao quay ngược đề tài, ném trở về, “Cha nuôi tôi thì gặp phiền toái gì? Ngài cảm giác người nào muốn ám hại Thích gia?”
“Không phiền toái sao?” Giản Minh Huân cười gượng, “Gần đây Lương Thông không gặp phiền toái, bị cảnh sát dán mắt chằm chằm sao? Lão Nhị nhà tôi không gặp phiền toái sao? Anh cứ xuống lầu, thử ra ngoài nhìn kỹ mà xem, người ngồi trong chiếc xe đen đỗ bên ngoài khách sạn kia không phải cảnh sát thường phục sao?… Lăng Hà ở ngay bên cạnh anh, không cần vòng vo với tôi nữa, chẳng phải anh đã biết hết sự thật rồi sao hả anh Nghiêm Tiêu!”
Nghiêm Tiểu Đao, “…”
Nghiêm Tiểu Đao đáp lễ một câu, “Ồ, vậy cha nuôi tôi đã làm việc ác gì tới nỗi phải sợ ma quỷ đến gõ cửa?”
Giản Minh Huân tức khắc đầu hàng, cam chịu than thở, “Việc ác đều do nhà tôi gây ra, lão Nhị nhà tôi là thứ vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ! Nó bị những kẻ đó dạy dỗ, dùng cách thức ấy để hạ nhục nó, nó xứng đáng, nó hết thuốc chữa rồi, nó tự rước lấy nhục thôi!”
Đây là lần đầu tiên chủ tịch Giản chính miệng xác minh lời đồn trong giới, Giản lão nhị bị người ta hiếp dâm tập thể.
Giản Minh Huân nhìn Nghiêm Tiểu Đao, đau đớn gật đầu với hắn, “Tôi cũng biết vì sao Lăng Hà xuất hiện ở Lâm Loan, vì sao cậu ta đến gây sự, làm khó dễ, bức ép, tra tấn tinh thần mấy lão già chúng tôi, để cả đám chúng tôi chật vật thảm hại, buộc phải hiện nguyên hình, chết không toàn thây, bởi vì chúng tôi là lũ bại hoại, cặn bã, khốn nạn.”
Nghiêm Tiểu Đao nghiêm mặt, không lên tiếng.
Chiếc mặt nạ đức phật dát vàng của Giản Minh Huân dần bong ra từng lớp, rơi xuống đất thành một đống tro tàn, lão thẳng thắn nói, “Không sai, tôi cũng là một trong những kẻ cậu Lăng đang tìm, chúng tôi hại cậu ấy, chúng tôi đã làm những việc độc ác, táng tận lương tâm, hai bàn tay của từng người chúng tôi đều mang tội ác không thể gột sạch, xấu xa đê hèn, lương tâm thối nát!”

Lật ngược lại mấy tháng trước, khởi nguồn quá trình đào tim móc phổi của chủ tịch Giản chính là ngày lão nhận được lời triệu hồi tới Bích Hải Vân Đoan, ngay tại khoảnh khắc đó, lão biết thiên sứ báo thù đã trở về.
Lăng Hà đột ngột giá lâm, xuất đầu lộ diện tại Lâm Loan, ngài Mạch thình lình bỏ mạng, chị dâu em chồng nhà họ Giản đều có liên quan, chủ tịch Giản biết ngọn lửa báo ứng đã sém tới lông mày, tiếng chuông gõ vang trên đỉnh đầu, đếm ngược thời gian còn lại của lão, từng ngày từng ngày.
Quách Triệu Bân bị bắn chết trên đường, Lương Thông bị điều tra, Thích Bảo Sơn mất tích.
Hiển nhiên chủ tịch Giản đã linh cảm được, rồi có ngày mình cũng sẽ rơi vào kết cục tương tự.

Lão sắp phải quỳ giữa pháp trường, hai tay bị trói, sau lưng cắm cọc tiêu, trên cọc viết tên tuổi và tội danh của mình.

Chiếc mặt nạ dát vàng bị lột xuống, bên dưới chính là khuôn mặt thật xấu xí khó coi, giả nhân giả nghĩa, xứng đáng bị ngàn người thóa mạ, vạn người đâm chém!
Ranh giới quanh vũng bùn đã vỡ, máu tươi và thịt thối tràn ra, con tàu khổng lồ chuyên chở bè lũ mạt cưa mướp đắng rắn chuột một ổ đang lung lay giữa cơn bão táp.

Đám người trên tàu bắt đầu nhấp nhổm, ai nhảy xuống biển được thì nhảy, ai leo lên thuyền cứu nạn được thì leo, ai trèo lên cột cờ được thì trèo, chẳng ai ngó ngàng tới ai, cả đám còn đang hốt hoảng tìm đường sống…
Đường sống của chủ tịch Giản ở ngay đây.
Giản Minh Huân cầm gậy ba-toong, cố hết sức đứng dậy, lưng gù hẳn xuống.
Trong gian phòng trà này cũng chỉ có hai người họ, hai tay Giản Minh Huân trượt khỏi đầu cây gậy, cả người sụp xuống như đồ thị chứng khoán, “phịch” một tiếng quỳ dưới đất!
Nghiêm Tiểu Đao lanh tay lẹ mắt bước lên đỡ, nhưng hắn đỡ không nổi, người này quỳ trước mặt hắn, sống chết không chịu đứng lên.
Hai đầu gối bại liệt của Giản Minh Huân giống như bị đóng đinh xuống sàn, nửa bước khó cất, phần bắp đùi và cẳng chân mang bệnh gấp lại thành tư thế mất tự nhiên rất khó coi, khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Hành động quỳ này đánh rơi tất cả khí phái danh gia vọng tộc của giới thượng lưu.
Hành động quỳ này đánh mất thể diện của tổ tiên tám đời.

Nghiêm Tiểu Đao chậm rãi ngồi xuống, nhìn thẳng vào mắt lão, “Chủ tịch Giản, trước đây ngài đã gặp Lăng Hà, ngài kể lại đi.”
Đêm nay Giản Minh Huân cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần, thậm chí còn không ngại chính miệng thuật lại tội ác của mình.

Lão chỉ vào chiếc hộp vuông đặt trên bàn để Nghiêm Tiểu Đao tự lấy xem, xem xong ắt sẽ hiểu ra tất cả.
Ban đầu Nghiêm Tiểu Đao còn tưởng đó là một hộp trà thủ công mỹ nghệ.

Thân hộp không có cơ quan, chỉ được khóa chặt bằng một ổ khóa nhỏ, chính là thứ chủ tịch Giản dùng để cất giấu vật quan trọng, bên trong đặt một cuốn tư liệu kèm ảnh chụp rất dày.
Tư liệu là hàng được photo lại, nhưng vẫn rõ nét đủ đọc.
Giản Minh Huân thì thầm giải thích, “Tôi và Lương Thông lén lại, coi như chuẩn bị sẵn, dọn đường lui sau này cho mình.

Tôi giữ nửa cuốn đầu, ông ta giữ nửa cuốn sau.”
Nghiêm Tiểu Đao mở trang thứ nhất, lập tức như bị thứ vũ khí sắc nhọn nào đó đâm vào tròng mắt!
Ánh đèn chói lọi xoay vần, hắn khó thở.

Thời gian ngừng lại trong mắt hắn, hai con ngươi hắn từ từ rỉ máu, sắc máu dần dần lan rộng.
Nội dung bên trong không có gì khiến người ta vừa đọc đã đỏ mặt tía tai giận dữ bỏ đi, không có bất kỳ ảnh chụp hoặc câu chữ khó chịu đáng ghê tởm nào.

Hoàn toàn trái ngược, những tấm hình vô cùng đẹp mắt, được trang trí cực kỳ tinh xảo, minh họa trang nhã thanh thoát, lấy bối cảnh thư pháp sinh động như nước chảy mây trôi, thoạt nhìn có vẻ là tác phẩm của danh họa nào đó.

Chỉ vỏn vẹn nửa cuốn album lại này cũng đủ để phỏng đoán mức độ lộng lẫy của báu vật hoàn thiện, cùng với đẳng cấp phong nhã thượng thừa của người chế tác ra nó…
“Cuốn album này rất tinh xảo xa hoa, dùng kim tuyến vàng bạc điểm trang lên giấy, do nghệ sĩ thủ công đặc biệt chế tạo, giá trị cực kỳ đắt đỏ.

Đám trẻ con tầm thường bên ngoài không đủ tư cách hiện diện ở đây! Những khuôn mặt này có tố chất cao nhất, là những đứa trẻ xinh đẹp nhất.” Như thể đang thuật lại một câu chuyện tình chung chung và tầm thường nhất trong giới, giọng điệu Giản Minh Huân không nhanh không chậm, tựa hồ chỉ tiện thể nhặt ra từ hồi ức mà thôi.
Những thiếu niên hiện diện trong cuốn album này có thể nói là khuynh thành tuyệt sắc.
Nghiêm Tiểu Đao dừng lại thật lâu, rất lâu ở trang thứ nhất ngay sau trang bìa.
Hắn chăm chú nhìn người trong ảnh, thủy triều khổng lồ ùa lên, đánh bay các giác quan của hắn, một ngọn sóng cả vồ lấy hắn, quật hắn trào máu trên bờ cát.

Hắn lại ngoan cường đứng dậy giữa ảo giác hình thành từ xúc cảm, đón chờ đợt sóng cao hơn, máu nóng ầng ậng trong cuống họng…
Khóe mắt hắn chợt hoe đỏ, không phân biệt được cảm giác này là chếnh choáng, khiếp sợ hay xúc động, ánh mắt hắn mờ mịt dưới ánh đèn, một lần nữa điều chỉnh tiêu cự.

Cuối cùng hắn mới lật sang trang, lại là một khuôn mặt quen thuộc mà hắn khó lòng thừa nhận, xem hết toàn bộ, không ngờ tất cả đều là người hắn biết.
Âm thanh Nghiêm Tiểu Đao cất lên không còn giống với giọng của hắn, “Ông làm ra cuốn sách này sao? Đây là thứ gì? Danh sách phải không?”
Giản Minh Huân cười khẩy như phỉ nhổ chính bản thân mình, “Tôi chỉ là một gã bơm máu, một gã con buôn tận tâm tận lực giao hàng, tôi nào có tư cách lựa chọn hay kiểm hàng chứ.”
Nghiêm Tiểu Đao khinh bỉ hỏi, “Ông đã làm gì? Ông bơm máu gì, cung cấp hàng gì?”
Giản Minh Huân ấp úng, “Mạch Doãn Lương là do cha ruột tự đưa vào giới, được Lương Thông dẫn dắt.

Lư Dịch Luân là tôi lựa chọn, anh cũng biết cậu ta là người vùng này mà, cha mẹ cậu ta là dân chúng bình thường, tóm lại chỉ cần cung cấp đủ tiền, soạn ra một câu chuyện đủ xúc động là thuyết phục được họ rồi… Anh lật trang sau đi, siêu cầu thủ này chắc anh cũng biết, đó là sau khi tôi giao thiệp với Du Cảnh Liêm, hai chúng tôi…”
Chưa dứt lời, một bàn chân nện thẳng xuống vai trái của Giản Minh Huân, nhằm ngay vị trí không mấy nguy hiểm giữa cổ và xương vai!
Cú đạp cực kỳ ác độc, Nghiêm Tiểu Đao còn đi giày da, gần như đạp lão sụp xuống, tấm lưng chủ tịch Giản đập mạnh vào chân bàn.
Khuôn mặt Nghiêm Tiểu Đao lạnh tanh, chỉ có đôi mắt bừng bừng ngọn lửa, đỏ rực nhìn chòng chọc Giản Minh Huân, “Còn Lăng Hà thì sao? Lăng Hà thì sao?”
Chủ tịch Giản bị đạp một cú, sao trời nhảy nhót trước mặt, đau đớn hòa cùng cơ thể vốn đã yếu ớt khiến lão mồ hôi như tắm, ho sù sụ nói, “Khi đó cậu Tiểu Lăng vừa đến Yên thành đã bị người ta phát hiện.

Khụ, cậu ấy thật sự quá xinh đẹp, cậu ấy không nên xuất hiện, đúng là ngu xuẩn mà, khuôn mặt như vậy, chính là tai họa…”
Tai họa.

Nghiêm Tiểu Đao sắp bóp nát những ngón tay của chính mình, cõi lòng hắn tan nát, nét mặt bình thản chính là biểu hiện của đau đớn tột cùng.
Hắn lại đạp một cú thật mạnh vào người trước mặt.

Cú đạp này lập tức khiến chủ tịch Giản xây xẩm mặt mày, bao tải khoai tây thối đổ oặt xuống sàn nhà.
Cú đạp này là đạp thay Lăng Hà.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Nghiêm Tiểu Đao có ý định giết người, muốn lóc xương lóc thịt lão già đê hèn mang lớp vỏ đạo mạo nghiêm trang này.

Đó cũng là lần đầu tiên Nghiêm Tiểu Đao nhìn thấy ảnh chụp thời niên thiếu của Lăng Hà.
Tiểu Hà của hắn đẹp tới cùng cực, không thể dùng ngôn ngữ người phàm để miêu tả.
Lăng Hà tóc dài quá vai, nụ cười trong sáng ngây thơ, thấp thoáng chút ngượng ngùng và xa cách.

Từ nhỏ đã mang đặc trưng của dòng máu lai, đôi mắt như tranh thủy mặc được sắc màu xanh biếc tô điểm tới mê người, thật sự là một thiếu niên xinh đẹp tuyệt trần, đáng yêu và thuần khiết.
Chút ngượng ngùng này rất vừa phải, khiến người ta mê say, một lần liếc mắt, lưu luyến vạn năm.
Cái “giới” bí mật ẩn giấu tại Yên đô này, chính là nơi tập hợp của vô vàn ác độc.

Có nền tảng là quyền thế và tài phú cực đoan, hố sâu dục vọng của con người vĩnh viễn không thể lấp đầy, ham muốn nguyên thủy nhất không bị bất cứ thứ gì cản trở, thỏa sức làm mưa làm gió trên quyền thế tiền tài, xúc tu khổng lồ có thể vươn tới khoảng không vô hạn, không phải kiêng nể điều gì.
Giản Minh Huân, Du Cảnh Liêm và Lương Thông đều từng dâng báu vật cho cái “giới” này.

Đám người nọ hợp tác lập nên một thương vụ mua bán xác thịt, biến nó thành tấm vé vào cửa đầy phong nhã thi vị để gia nhập giới thượng lưu.

Đám người nọ là con buôn chuyên giao hàng bơm máu, ẩn nấp bên rìa vũng bùn, dùng bộ mặt thương nhân hợp pháp che giấu bản chất đầu trâu mặt ngựa, đút tiền nuôi lũ ma quỷ, hơn nữa còn tuyển chọn và cống nạp cho chúng những món đồ chơi, những con thú cưng xinh đẹp nhất…
Nghiêm Tiểu Đao lật trang bìa, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Lăng Hà.
Lăng Hà xếp hạng nhất trong cuốn album lộng lẫy tuyệt đẹp này, theo lời chủ tịch Giản, đứa bé này quá xinh đẹp, hoàn toàn xứng đáng với vị trí “hoa khôi”.
Chủ tịch Giản mềm oặt bên cạnh bàn, lỗ mũi khóe miệng rớm máu.
Nghiêm Tiểu Đao kìm hãm cơn thịnh nộ muốn rút đao lóc thịt rồi chẻ người này thành từng mảnh, hớp một ngụm lương trà*, dùng cả trà và nước miếng phun thẳng vào mặt lão, phun một ngụm chưa đủ thì phun thêm ngụm nữa, phun tới khi lão tỉnh mới thôi.
Phỏng chừng Giản Minh Huân bị Nghiêm tổng đá gãy hai cái răng.

Đức phật Di Lặc dát vàng đã trở lại nguyên hình, vàng bạc trên mặt không còn, nụ cười cũng biến mất, miệng trào máu, chẳng còn gì để mất, phó mặc số phận xiêu vẹo ở đó, Nghiêm Tiểu Đao hỏi một câu, lão đáp một câu, không giấu giếm điều gì.
Khung cảnh buổi dạ tiệc từ thiện cứu tế nhi đồng vẫn còn rành rành trước mắt, cả khách cả chủ đều vui mừng hoan hỉ, hội trường rực rỡ huy hoàng, bây giờ xem ra lại thành một trò cười tuyệt diệu.

So với Giản lão nhị, Giản lão đại này còn xứng đáng với biệt danh ma cô hơn.
Cuốn album không chỉ có ảnh chụp, mà còn có các thông tin cá nhân phức tạp và cặn kẽ, tỉ mỉ miêu tả tướng mạo dáng dấp, phong thái tính cách, sở thích đam mê, thậm chí các “tì vết” và “đặc điểm” không thể nói ra trên thân thể từng người… Cuốn album này phân loại từng nhân vật, cực kỳ chi tiết, kỳ công và tâm huyết, giống như sưu tập tem, hoặc như thứ đam mê lưu giữ biến thái nào đó, sưu tầm cất giấu các báu vật sống thanh tú xinh đẹp trên thế gian, có người đặc biệt chế tác thành một cuốn album lưu trữ những nội dung này, thường xuyên mở ra ngắm nghía thưởng thức, phân tích bình phẩm…
Trong khoảng thời gian lật xem cuốn sách “bảo vật” nóng như lửa than, Nghiêm Tiểu Đao phải đứng bên cửa sổ hút hai điếu thuốc, hút xong mới đủ sức quay lại xem tiếp.
Trang thứ hai chính là Mạch Doãn Lương.

Khi ấy Mạch Doãn Lương còn chưa có vết tích phẫu thuật thẩm mỹ, đôi mắt sáng ngời nét hồn nhiên, hồ sơ viết thích ăn bánh trứng gà non kiểu Hương Cảng và đá bào trái cây.
Trang thứ ba là Lư Dịch Luân, siêu sao lừng lẫy nhất của đài Vệ Thị, đều đặn lên sân khấu với cương vị MC chủ trì show giải trí tám giờ tối cuối tuần.

Khi ấy Lư Dịch Luân có một cái bớt đỏ nhạt trước ngực, thành tích ở trường tiểu học cực kỳ xuất sắc, là học sinh “ba tốt” của thành phố, được “tuyển chọn” đưa tới trường nội trú danh tiếng tại Yên thành, được miễn học phí, hưởng thêm rất nhiều đãi ngộ, thậm chí còn có học bổng, bởi vậy người nhà mới sung sướng hoan hỉ tặng con mình đi…
Những người phía sau đều quen mặt, trong đó hai người là siêu sao của giới thể thao và túc cầu, gia thế sung túc.
Nghiêm Tiểu Đao còn nhận ra một người, đây là chàng người mẫu cực kỳ nổi tiếng mấy năm về trước, mười tám tuổi thành danh, hai mươi tuổi tới Paris làm vedette, cao ráo lịch lãm, tuấn tú ngời ngời khiến đồng nghiệp trong nghề nghe mà hoảng sợ.

“Đây là Dịch Hàn?” Nghiêm Tiểu Đao chỉ cho chủ tịch Giản xem.
Giản Minh Huân xem xong thì gật đầu, “Đúng, chính là cậu người mẫu đó.”
Nghiêm Tiểu Đao không giao thiệp với giới người mẫu, nhưng hắn biết mặt.

Huống hồ cái tên của người này rất đặc biệt, hắn xem thời sự là nhớ ngay.
Nghiêm Tiểu Đao hỏi, “Dịch Hàn qua đời ba năm trước nhỉ? Tôi nhớ là bởi sự cố bất ngờ, đáng tiếc thật.”
Giản Minh Huân hờ hững gật đầu, “Đúng thế, phát hiện thi thể cậu ta ngay gần Nam Đảo, kết luận là chết đuối.”
Cuống họng Nghiêm Tiểu Đao giật lên, “Chẳng lẽ không phải chết đuối? Cũng hoàn toàn không phải sự cố?”
Giản Minh Huân thoáng lộ vẻ châm chọc, chỉ điểm cho Nghiêm tổng thoát khỏi cõi mê, “Mấy ngày đó chính là thời điểm du thuyền Bích Hải Vân Đoan trở về, xác cậu ta được vớt lên gần cầu cảng, ai dám nói không phải sự cố? Có chứng cứ không? Haizz…”
Nghiêm Tiểu Đao nhắm mắt lại, đã hiểu hết rồi.
Ba năm trước, người mẫu Dịch Hàn gặp chuyện chẳng lành ngay gần tuyến đường vào cảng của du thuyền Bích Hải Vân Đoan, qua đời năm hai mươi hai tuổi.

Bi kịch này được kết luận là do đương sự xuống biển thăm thú, chẳng may chết đuối bỏ mạng, không ai nghi ngờ điểm lắt léo của tai nạn này, không ai điều tra chân tướng sự việc.
Những thiếu niên trong danh sách này không thể trốn thoát kiếp nạn, số mệnh đã định phải rơi vào vực sâu vạn trượng.

Chỉ là khi xưa họ còn quá nhỏ, ngây ngô non nớt chưa hợp khẩu vị.

Đây là một trò chơi lâu dài, từ từ nuôi dưỡng, không vội xuống tay, nuôi mập mới xẻ thịt.
Nửa cuốn album chỉ có tư liệu và ảnh chụp của sáu người, nhưng đã có hai người không còn trên nhân thế.
Nghiêm Tiểu Đao không thể tưởng tượng nổi, Lăng Hà sao có thể sống được?
Lăng Hà tồn tại trong danh sách này, nhưng lại may mắn sống tới hôm nay! Hơn nữa, “hồ sơ quản lý” và “báo cáo kiểm tra sức khoẻ” hàng năm qua của các nhân vật khác vẫn được lưu trữ vô cùng cẩn thận đầy đủ, duy chỉ có Lăng Hà, sau tư liệu thời thơ ấu thì nội dung trống trơn.

Hiển nhiên Lăng Hà đã bỏ trốn, bởi vậy mới không có tư liệu phía sau…
Nghiêm Tiểu Đao truy hỏi, “Nửa cuốn sau ở đâu?”
Chủ tịch Giản cũng thẳng thắn, “Chỗ tôi chỉ có nhiêu đây, nửa cuốn sau ở chỗ Lương Thông, các anh tìm ông ta mà đòi.”
Nghiêm Tiểu Đao, “Tổng cộng có bao nhiêu người?!”
Chủ tịch Giản gượng cười ướt át, “Cuốn sách này thu nhận mười hai gương mặt, bọn họ đùa giỡn đặt biệt hiệu cho những con cá tươi này là ‘Yên thành Thập nhị thiếu’ (Mười hai thiếu gia Yên thành).

Cuốn điển tịch bằng da thếp vàng này trông rất giống một khối vàng ròng lộng lẫy, vì vậy còn có tên là ‘Kim Chuyên bảo điển’.

Anh chỉ cần nhắc tới ‘Thập Nhị thiếu’ hoặc ‘Kim Chuyên bảo điển’, người trong giới đều biết anh đang nói đến chuyện này, những người này.”
‘Yên thành Thập nhị thiếu’.
Nghiêm Tiểu Đao nói với Giản Minh Huân, “Ông cũng biết cảnh sát đang ở ngay bên dưới khách sạn của ông.

Chủ tịch Giản, ông theo tôi xuống gặp đội trưởng Tiết đi.”
Giản Minh Huân chậm chập nhấc thân hình mập mạp lên, Chứng cứ phạm tội tôi đã giao cho sếp Nghiêm rồi, khẩu cung tôi cũng đã khai, nhờ sếp Nghiêm thay tôi xuống gặp đội trưởng Tiết…”
Nghiêm Tiểu Đao đặt nửa cuốn album vào hộp, hắn không bao giờ muốn nhìn lại thứ này nữa.
“Chủ tịch Giản, ông…” Nghiêm Tiểu Đao quay lại, đang định kéo bao tải khoai tây thối này xuống lầu tự thú, không ngờ tình thế trong phòng đột ngột chuyển biến!
Giản Minh Huân vừa đầm đìa mồ hôi, xụi lơ dưới sàn, lúc này lại thình lình chồm dậy nhặt gậy ba-toong! Căn phòng vốn không rộng rãi, Giản Minh Huân loạng choạng chạy nước rút mười mét, cuối cùng gần như bổ nhào tới, quăng mình cưỡi lên bậu cửa sổ.
Gian phòng trà được thiết kế theo phong cách hiện đại, bậu cửa sổ bố trí cực kỳ thấp, chỉ cách mặt đất không đến ba mươi cen-ti, vì vậy Giản Minh Huân trèo được lên, nửa người lơ lửng bên ngoài cửa sổ.
Giản Minh Huân leo lên bậu cửa, chút sức lực cuối cùng cũng đã tiêu tan, leo tới nơi đã không thở nổi, mặt mũi tái nhợt, đầu óc choáng váng, cứ thế nảy sinh triệu chứng phản ứng cao nguyên ngay trên tầng sáu của một tòa nhà xây tại đồng bằng.
Nghiêm Tiểu Đao khẽ gọi, “Chủ tịch Giản đừng nhúc nhích!”
“Nghiêm Tiêu, đừng tới đây.” Đầu tóc Giản Minh Huân ướt sũng mồ hôi, cảm xúc kích động, sắc mặt tiều tụy, lão cũng đã lường trước kết cục hôm nay, chỉ là chuyện tới nước này mới bắt đầu tim đập chân run, thì ra đại phật gia họ Giản cũng sợ chết.
Nghiêm Tiểu Đao bình tĩnh nói, “Chủ tịch Giản nghe tôi nói đã, hãy ra đầu thú để được khoan hồng, cải tà quy chính, chấm dứt việc thông đồng với lũ ác nhân kia, ông vẫn còn đường sống mà.”
Nét mặt Giản Minh Huân chứa đầy tang tóc, “Bẽ mặt lắm, bẩn thỉu lắm, tôi không thể từ bỏ sĩ diện của mình, đợi tôi chết rồi hãy xử tôi! Tới lúc đó các anh cứ thoải mái tuốt xác tôi, băm tôi thành thịt vụn, nghiền xương tôi thành tro! Nghiêm Tiêu, cảm ơn anh thay tôi làm việc này.”
Nghiêm Tiểu Đao sầm mặt, “Chủ tịch Giản, đã sớm biết thế này, sao khi xưa còn làm? Nhà cao nghiệp lớn, vinh hoa phú quý cả đời, ông còn thiếu gì nữa?”
“Nhà cao nghiệp lớn? Vinh hoa phú quý? Ha ha ha ha tôi chỉ là một thằng què, trời sinh tàn tật, anh cho rằng tôi và những người thân thể kiện toàn như anh giống nhau sao?” Giản Minh Huân cười nhạt, cảm thán, “Một kẻ tàn tật như tôi, bị lạnh nhạt khinh thị đã thành quen, nếu tôi không có chút bản lĩnh, gia thế không vượt lên trên người khác, ai sẽ coi trọng tôi, ai sẽ kính nể tôi? Sao tôi có thể nhà cao nghiệp lớn, sao tôi có thể cưới được người vợ danh gia vọng tộc! Trên đời này, quyền lực vĩnh viễn chỉ được đánh trống truyền hoa giữa các gia tộc lớn, chúng ta cùng lắm chỉ là mấy con chó săn, bò dưới chân những kẻ đó, chờ được vất cho ít cơm thừa canh cặn, góp nhặt chút cặn bã của lợi lộc mà thôi!”
Trong lúc Nghiêm Tiểu Đao và chủ tịch Giản còn đang giằng co, cánh cửa gian phòng uống trà đã bị mở từ bên ngoài, đội cảnh sát từ Cục cảnh sát thành phố đã tề tựu đông đủ, vũ trang kín kẽ, lặng lẽ đợi thời cơ lâu lắm rồi.
Người dẫn đầu chính là Tiết Khiêm.

Đồng thời, dưới sự chỉ huy của đội phó Phương, một nhóm cảnh sát khác cũng đã giăng tấm nệm hơi khổng lồ trông như tòa pháo đài bên dưới khách sạn, chờ chủ tịch Giản rớt xuống.

Tiết Khiêm âm thầm đánh mắt ra hiệu cho Nghiêm Tiểu Đao, tiến lên mấy bước, “Chủ tịch Giản, chúng tôi đã biết hết rồi, ngài cứ xuống đây đã, tôi và ngài nói chuyện.”
Giản Minh Huân cưỡi trên bậu cửa, quyết không leo xuống, đây gọi là đâm lao phải theo lao, vừa sợ Tiết Khiêm, lại vừa không dám nhảy.
Hiếm thấy khi nào Tiết Khiêm tỏ vẻ dịu dàng dụ dỗ một nghi phạm xuất thân cao quý, “Xin ngài bảo trọng quý thể, ngài vốn mang bệnh tiểu đường và cao huyết áp, không bệnh thì cũng sinh bệnh mất thôi, chẳng may còn thêm bệnh tim nữa thì khổ, chủ tịch Giản, ngài xuống đây đi, đừng manh động nữa!!”
Giản Minh Huân chỉ vào đội trưởng Tiết, không cho phép lại gần, đội trưởng Tiết đành phải quanh co lùi về phía sau.
Nhảy lầu nào có dễ dàng như vậy? Nhảy lầu là một hành động vĩ đại chỉ thuộc về những người can đảm, không phải việc lũ nhu nhược có thể làm.
Thích Bảo Sơn dám nhảy, Giản Minh Huân không dám, cẳng chân lủng lẳng bên ngoài run bần bật như cái bánh quẩy cỡ bự, run đến mức chuột rút tới nơi.
Giữa màn đêm, bến cảng tưởng chừng như mênh mông vô tận, chậm rãi trôi theo dòng khí quyển, khiến người ta ngơ ngẩn thất thần.
Song phương đang giằng co, chủ tịch Giản vô tình nhìn xuống dưới, trong cơn kích động còn tưởng mình hoa mắt.
Bên dưới khách sạn mờ mờ hư ảo, tiếng người huyên náo, vườn hoa xanh hóa đèn đuốc sáng choang, chủ tịch Giản trông thấy ngài Lăng tóc dài giữa đám đông nhộn nhạo.
Lăng Hà đứng trên thảm cỏ bên cạnh luống hoa, vóc dáng dong dỏng, tà áo trắng rộng rãi dệt từ vải lanh tung bay theo gió, cực kỳ nổi bật giữa bóng đêm.
Lăng Hà ngước nhìn lên, đối diện thẳng với ánh mắt của Giản Minh Huân.
Tại sao Lăng Hà có mặt ở đây?
Y chỉ định tới đón Nghiêm Tiểu Đao về nhà, đâu thích thú gì với việc vây xem chủ tịch Giản nhảy lầu?
Đến nhà hàng Tử Vân Lâu không tìm thấy hắn, khách sạn Bách Duyệt bên cạnh Tử Vân Lâu lại bị xe cảnh sát bao vây, hiển nhiên đã xảy ra chuyện.
Lăng Hà đón ánh mắt của chủ tịch Giản, cái nhìn thẳng tắp như phá vân trảm nguyệt phóng ra, mái tóc dài tung bay trong gió!
Đôi môi sắc sảo của Lăng Hà mím chặt, nét mặt không biểu hiện điều gì, cũng không cần vẫy gọi người bên trên.

Lần đầu tiên y gặp Giản Minh Huân chính là ở một nơi nào đó tại Yên đô, bởi vậy y biết vì sao hôm nay chủ tịch Giản cùng đường, định nhảy lầu chuộc tội, cả y và lão đều thấu hiểu.
Nhảy đi.
Ông đáng chết mà.
Lão già yếu đuối vô dụng, chỉ một chiếc đồng hồ đã khiến ông nhảy lầu? Được thôi, tôi sẽ xem ông nhảy, xem ông rơi xuống từ trên kia, biến thành đống thịt nát.
Chủ tịch Giản ạ, đêm nay tôi đứng dưới này, chờ nhặt xác khâm liệm cho ông.
Khóe môi Lăng Hà nhếch lên thành nụ cười nhạt, còn giơ tay vẫy vẫy người trên lầu, nào, nhảy đi!
Chủ tịch Giản đã run như cầy sấy từ khi bắt gặp cái nhìn lạnh buốt của Lăng Hà.

Ánh mắt mang theo lưỡi dao, từng nhát từng nhát lăng trì da thịt và linh hồn lão.

Chủ tịch Giản mồ hôi như tắm, cả người co giật, bức tượng phật bằng đất dát vàng dần dần xụi lơ, chẳng mấy chốc đã biến thành đầm lầy chứa đầy bùn nhão.
Lão không có mặt mũi đối diện với Lăng công tử.
Tiết Khiêm và Nghiêm Tiểu Đao cùng nhào tới, một ôm ngang một kéo chân, hợp sức lôi Giản Minh Huân khỏi bậu cửa, bổ nhào xuống đất…
Vậy là chủ tịch Giản Minh Huân của tập đoàn ‘Giản Ước’ đã bị bắt, trước tiên sẽ được đưa tới bệnh viện chữa trị, đội trưởng Tiết đề nghị Cục cảnh sát thành phổ cử một nhóm đặc công đến tiếp viện an ninh tại bệnh viện.
Nghiêm Tiểu Đao lấy máy ghi âm trong túi, đưa cho đội trưởng Tiết, “Tất cả ở đây.”
Đây là giao hẹn kín đáo giữa hai người.

Mấy hôm trước, sau buổi dạ tiệc từ thiện, Tiết Khiêm đến tìm Nghiêm Tiểu Đao, lén lút trao đổi thông tin, đưa cho hắn chiếc máy ghi âm dự phòng này.
Đội trưởng Tiết cảm thấy hơi ghen tị, “Tôi phục anh quá đấy Nghiêm tổng ạ, tại sao cả đám nghi phạm của chúng tôi cứ đặc biệt phải gặp riêng anh để giao nộp khẩu cung, đcm chúng nó cứ trốn chui trốn nhủi không dám đến gặp tôi! Hay là anh giúp tôi thẩm vấn vụ này đi?”
Quả thật Nghiêm tổng có sức hấp dẫn tỏa ra từ nhân cách, khiến người ta tình nguyện thẳng thắn nói ra tất cả, tự mổ xẻ thế giới nội tâm phức tạp của mình cho hắn xem.

Từ Mạch Doãn Lương đến Giản Minh Huân, thậm chí Tô tiểu thư đều lựa chọn thổ lộ với Nghiêm Tiểu Đao.

Những người đó sợ hãi lưới trời lồng lộng, trốn tránh hình phạt của pháp luật, e ngại uy danh của Tiết Dạ Xoa, lại đặc biệt khiếp sợ thủ đoạn báo thù độc ác của Lăng Hà, nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng chỉ có thể đến tìm Nghiêm Tiểu Đao.
“Đội trưởng Tiết cứ kiên nhẫn thẩm vấn đi, nhờ anh đấy.” Nghiêm Tiểu Đao nói xong thì bỏ đi.
Dường như tất cả mọi người đang cùng moi gan móc ruột, trăm phương ngàn kế tìm gặp hắn để nói thật, đứng trước mặt hắn vạch trần những tội ác năm xưa khiến người ta giận sôi gan, cũng để hắn chính tai nghe thấy những câu chuyện kinh khủng ấy, tự tay đào bới từng vết máu đã bạc màu ấy, hắn không hề muốn biết những điều đó!
Hắn chỉ cần Lăng Hà bình yên vô sự, được hắn ôm chặt vào lòng mà thôi.
Bến dưới khách sạn Bách Duyệt, rất nhiều xe hơi tập hợp, ánh đèn từ xe cảnh sát và xe cứu thương đồng loạt chiếu ra.
Giữa con sông hình thành từ ánh đèn trùng điệp, Nghiêm Tiểu Đao chuẩn xác tìm được vị trí của Lăng Hà.

Lăng Hà vững vàng ngồi trong xe, cửa kính để mở, ý cười thấp thoáng dưới mái tóc dài nhẹ bay, ung dung bình thản, dung nhan mãi mãi xinh đẹp như vậy.



Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi