NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

"Xin lỗi!"

Diệp Vi Vi nghe tiếng mình nói ra hai chữ như vậy.

Tay ở bên hông lập tức siết chặt, chỉ là lúc này đây, không làm Diệp Vi Vi cảm giác đau đớn, anh cười, tiếng của anh luôn lạnh lùng và trầm thấp tựa như dòng suối đêm chảy róc rách, rất êm tai, chỉ là, giờ phút này, cô dường như cảm thấy, trong dòng suối chảy róc rách kia, có gió lốc thổi qua, làm tin cô run nhẹ.

"Anh nhận ra, chính mình hiện tại ghét nhất nghe được, chính là hai từ xin lỗi này, đây là từ thật sự khiến người ta ghét nhất thế gian."

Xin lỗi, xin lỗi, một lời xin lỗi, có thể thu hồi tình cảm đã bồi đắp, một lời xin lỗi, có thể làm cho bước chân đã tiến về phía trước dừng lại, một lời xin lỗi, có thể làm xáo trộn tất cả hồi ức giữa anh và cô.

Tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, có người ở bên ngoài không kiên nhẫn hét lên:

"Người bên trong có ổn không? Mẹ nó rớt xuống bồn cầu à, mau ra đây đi, mẹ nó ông không nín được! Đây là nơi công cộng!"

囧, vào lúc đó, bầu không khí sầu vì tình giữa cô và Phong Sở Mạc bị tiếng hét bên ngoài phá nát, phá tan tành tan tác không còn gì.


Diệp Vi Vi liếc mắt nhìn chung quanh, nhà vệ sinh này trang trí rất xa hoa, còn lớn hơn nhà cô ở, nhưng mà, cô lại cùng Phong Sở Mạc ở trong nhà vệ sinh lâu như vậy, nói chuyện có hơi rối ren lộn xộn, chắc đầu cô bị cửa kẹp rồi!

Trên mặt Phong Sở Mạc xuất hiện một hình ngã tư, nắm chặt tay: "Cút"

Trong giọng nói của anh tràn ngập sát ý, gió lạnh thổi vèo vèo, cô muốn ôm lấy đầu mình.

"Cút mẹ mày, mẹ kiếp, ông đây muốn đi tè, nếu không mở cửa ông liền đạp cửa vào! Đôi lợn chó, vụng trộm yêu đương thì đến khách sạn đặt phòng, đừng ở đây chặn người ta đi tè."

Diệp Vi Vi hoa mắt, thân ảnh anh đã biến mất khỏi phòng vệ sinh, sau đó có một tiếng phịch, cửa nhà vệ sinh đóng chặt bị lực lớn đụng phải, Diệp Vi Vi nghe thấy tiếng rên:

"Phong Sở Mạc, anh bình tĩnh lại."

Đừng gây chết người!

Diệp Vi Vi mở cửa phòng vệ sinh, một bóng người đàn ông ngã xuống chân cô, phản xạ có điều kiện cô liền né tránh, nên đầu đối phương đập xuống sàn nhà, còn đầu cô thì đổ mồ hôi, cô, cô không phải cố ý nha.

Diệp Vi Vi run rẩy ngồi xổm xuống, muốn sờ sờ xem người đàn ông xa lạ đang nhắm mắt kia còn thở hay không, thì anh đã giữ tay cô lại:

"Chỉ là ngất!"

Diệp Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó, lời nói của Phong Sở Mạc khiến cô không thở nổi, suýt chút nữa cũng ngất theo.

"Vi Vi, chúng ta đi đăng ký kết hôn đi."


Một câu này của anh giống như long trời lở đất.

"Chúng ta là vợ chồng thật, đã bái thiên địa thành thân, anh vừa mới hỏi tên kia, ở đây con người coi là vợ chồng thì còn cần phải lấy giấy kết hôn, hôm nay chúng ta cùng nhau làm đi, vấn đề tình cảm, có thể sau khi kết hôn từ từ rồi bồi đấp."

"Không, Phong Sở Mạc, tôi nghĩ chúng ta vẫn cần hiểu nhau thêm, chúng ta không phải thiếu cái này sao? Chúng ta đâu phải thiếu một tờ giấy kết hôn?"

Anh lại ném hết lời cô vừa nói vào hố rồi à?

Khi Diệp Vi Vi bị Phong Sở Mạc cưỡng chế kéo vào Cục Dân Chính, trên mặt bão nước mắt thành sông.

Đến khi anh và cô bước ra khỏi cổng Cục Dân Chính, gió bắc thổi, bông tuyết bay, Diệp Vi Vi ngẩng đầu nhìn trời và đất, cũng không dám nhìn khuôn mặt lạnh lùng bên cạnh.

Ngay từ đầu, Diệp Vi Vi có hơi hả hê khi thấy người gặp họa, thật sự, chỉ một chút thôi, Phong Sở Mạc có thể dùng sức mạnh tinh thần của mình để tác động đến tất cả những người nhìn thấy anh ta, có thể đánh lừa con mắt của mọi người, để mọi người nhìn thấy ảo ảnh của anh, làm người ta coi anh là tồn tại thật, nhưng mà, máy móc không có sức mạnh tinh thần, máy móc, không thể bị sức mạnh tinh thần tác động.

Máy ảnh không thể chụp được hình ảnh của Phong Sở Mạc.

"Ây, xin lỗi anh, có lẽ máy bị trục trặc gì đó? Hai người đợi một lát, để tôi đi đổi máy khác."


Nhân viên chịu trách nhiệm chụp ảnh cho họ đã loay hoay với chiếc máy ảnh trên tay qua rất lâu, nếu xảy ra sự cố, thì không thể chụp được ai, thế mà vẫn chụp được Diệp Vi Vi, nhưng không có Phong Sở Mạc, trong khoảnh khắc ấy, anh ta cũng cảm thấy hôm nay thật tà môn.

Phong Sở Mạc gần như cứng đờ lôi kéo Diệp Vi Vi ra khỏi Cục Dân Chính.

Đổi máy làm gì? Không chụp được là không chụp được.

"E hèm, Phong Sở Mạc? Mạc? Hay chúng ta đi ăn chút gì đó trước nhé?"

Sự hả hê của cô khi thấy người gặp họa dần dần tiêu tan khi thấy anh vẫn luôn im lặng, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn, không phải buồn vì cô và anh không đăng ký thành công, mà là một loại, đau lòng.

Editor: Alissa

Cập nhật 23/9/2023


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi