NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Dưới ánh mặt trời, hình bóng một nam và một nữ dần dần hòa làm một, trong khoảnh khắc ấy, những đau khổ và phiền muộn đó đều tan thành mây khói.

Có đôi khi, ở bên nhau không nhất thiết phải có giấy đăng ký kết hôn, hay hứa hẹn thiên trường địa cửu (*), chỉ cần, chúng ta cùng nhau ăn một bát mì bò, chỉ cần, cùng nhau đi qua một con phố, chỉ cần, chúng ta có điểm chung trong hồi ức, đó là khoảnh khắc hạnh phúc nhất.

(*) Thiên trường địa cửu có nghĩa là dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất.

Miêu Linh lặng lẽ, hút lấy sợi mì dư lại của cô, ngay sau đó, thằng bé tội nghiệp ngất xỉu ở trên bàn như một thi thể, đầu lưỡi thè ra hơn phân nửa, đỉnh đầu sắp bốc khói, cay, cay quá!

Mấy ngày rồi Diệp Vi Vi không về nhà, lúc bước vào, nói thật, cô nhớ lại ngày hôm đó, cái lần cuối cùng cô rời khỏi nhà thì nhà bừa bộn lắm, nhưng hiện tại, Diệp Vi Vi bị sốc vì nhà đặc biệt gọn gàng sạch sẽ, đây là, có cậu bé ốc nào đến trả ơn hả?

Trong đầu Diệp Vi Vi đang suy nghĩ lung tung gì đó, thuận tay, liền mở tủ quần áo ra, cô muốn tắm rửa trước, trên người toàn là mùi nước sát trùng ở bệnh viện, không quan tâm là cậu bé ốc hay cô bé ốc, đợi đến khi tắm xong cô mới nhớ ra công lao của Phong Sở Mạc, thật sự là, mà nhìn anh ta không giỏi mấy chuyện thủ công vặt vãnh, vì anh là một cậu ấm chính hiệu, chờ mọi người đến cúng bái quỳ lạy.


Đôi mắt của cô trợn ngược và mở to, tay run rẩy lục lọi tủ quần áo qua một lượt, đột nhiên, nhớ lại lời Phong Sở Mạc nói ở bệnh viện, thùng mì gói của mình bị ném rồi, nghĩ tới trong nhà vệ sinh của công ty giải trí Phi Tường, anh ta rất rõ trong lòng bàn tay những thứ cô cất giấu, người cô run nhẹ, bay vèo tới chỗ mình hay giấu đồ tìm, không có, không có, vẫn không có..

Phong Sở Mạc nhíu mày có chút bất mãn ngồi trên ghế sô pha, có vẻ bình tĩnh, nhưng thực ra đang chờ cô tán dương thành quả lao động của mình.

Uống phí ngày nào anh cũng về dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp, Diệp Vi Vi, chẳng lẽ không biết bây giờ nên bày tỏ gì sao?

Miêu Linh với đôi chân run rẩy lăn lại đây, gửi sóng ý thức về phía Phong Sở Mạc đang cau mày ngồi trên sô pha toát ra khí lạnh: Đại, đại ca, làm việc tốt, phải chủ động xin khen ngợi, à ừ, chị ta không biết, anh không nói, ui.

Đầu lưỡi của Miêu Linh sưng đỏ, phải qua rất lâu mới nói ra mấy lời này, sau đó, dứt khoát nhảy vào phòng tắm, nó cần ngâm mình trong nước lạnh một lúc, khẩu vị của Diệp Vi Vi quá đặc biệt, quá con mẹ nó mưu sát mèo.

"Thật ra, dọn dẹp mấy thứ đó không tốn mấy công sức, chỉ cần có lòng, là được."

Anh ngồi ngay ngắn, ngẩng cao đầu, nhẹ nhàng nói với người đang bay tới bay lui trong nhà, tai anh có chút đo đỏ, có phải là hơi quá khi anh trực tiếp tranh công lao không nhỉ? Ừ thì do Diệp Vi Vi quá ngu ngốc thôi, trong nhà chỉ có hai người bọn họ, cô không làm việc nhà, vậy chẳng phải là anh làm sao?

Cô ấy không phải nên chạy nhanh tới đây tỏ vẻ cảm kích sao?

Sau khi anh nói xong những lời gần như rõ ràng đó, trông chẳng khác nào phàm nhân với vẻ mặt chờ mong quỳ xuống xin xỏ, nghĩ đợi cô phản ứng, liền lao vào vòng tay mình và hôn mình say đắm, vừa rồi đã hôn, có lẽ sẽ kịch liệt hơn, cũng nghĩ cô vừa mới phẫu thuật được mấy ngày, họ chỉ có thể lướt qua rồi ngừng, nghĩ đến lúc cô nhiệt tình, anh nghiêng chân sang một bên, thay đổi tư thế không tự nhiên.


Sau khi kiểm tra tất cả những nơi cần kiểm tra trong nhà, cô gần như tuyệt vọng, xốc lên chiếc chăn bông đặc biệt gọn gàng, nhìn nấm mốc phía trên, nấm mốc ẩm ướt, giữa chăn còn có một cục nước, chắc không phải, từ thứ cứng đó chứ?

Giọng nói đòi nợ của anh vang lên bên tai, Diệp Vi Vi giật giật khóe miệng, sau đó, bay vèo tới cạnh cửa, cầm lấy cái chổi cạnh cửa.

"HONEY.."

"Hửm?"

Mặt Phong Sở Mạc có ý cười, có chút cao ngạo, có chút tự đắc cũng có chút mong đợi, cái biệt danh này cô đặt quá sến sẩm, thôi bỏ đi, lần sau bắt cô ấy gọi chồng là được rồi.

"Anh thật đúng là thiên tài"


"Ờ."

Phong Sở Mạc thản nhiên chấp nhận, chỉ cần có lòng, mặc kệ làm gì, anh đều có thể làm tốt nhất, anh chính là thiên thần, Diệp Vi Vi càng thích anh hơn, ngay sau đó, Diệp Vi Vi giơ cây chổi trong tay lên, rồi hăng hái quét tới tấp về phía anh:

"Phong Sở Mạc, anh m*n* là thiên tài hủy diệt á, sao anh không vứt hết đồ liên quan tới anh đi? Anh mẹ nó làm tôi đêm nay ngủ ngoài đường à!"

Editor: Alissa

Cập nhật 24/9/23


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi