NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Với những đầu ngón tay mảnh khảnh và duyên dáng điểm nhẹ vào một nơi nào đó trên không trung, huyết sát hét chói tai chạy ra khỏi phòng, lao về phía một bệnh viện nào đó ở thành phố A.

Bệnh viện Tân Hòa, thành phố A.

Cô y tá trực ở quầy lễ tân đang xem một bộ phim thần tượng, trong khi xem, cô ta cầm bịch khăn giấy, thỉnh thoảng rút tờ lau mũi, khóc huhu vì xúc động với cảnh ngược tâm của các nhân vật trong bộ phim chiếu trên máy tính, ánh sáng từ máy tính chiếu lên mặt cô ta, lúc tối lúc sáng, có vẻ hơi hù người.

"Ôi mạ ơi."

Có một cô y tá thật sự nghe tiếng này bị hù sợ, vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra thì nghe tiếng khóc thút tha thút thít ở trong sảnh lớn truyền tới, sau đó cô ta thấy một khuôn mặt bị bao phủ bởi ánh sáng xanh, thế là toàn thân cô ta mềm nhũn, suýt nữa là nằm thẳng xuống đất.

Phải qua rất lâu mới lấy lại bình tĩnh và nhận ra đó là đồng nghiệp, dù vậy, dưới đáy lòng cô y tá vẫn cảm giác ớn lạnh, tiến lên vài bước, ngồi vào chỗ của mình, nhịn không được hỏi:

"Tiểu Mã, cô đừng có xem máy tính rồi phát ra tiếng khóc như thế không? Tôi vừa nghe đã bị hù xém chết á."


Trong bệnh viện thường có người chết, đáy lòng chị Triệu dù không tin vào những câu chuyện thần quỷ đó, có điều, chỗ có người chết nhiều như vậy, thật sự làm người ta không thể không kiêng kỵ.

Ví dụ như khóc lúc nửa đêm.

"Ùi, xin lỗi, chị Triệu, tôi, tôi không khóc nữa, tôi chỉ thấy Thái Lâm đối xử với Ấu Hi như vậy, trong lòng, trong lòng tôi không khỏi đau nhói, qua chút nữa tôi sẽ ổn thôi."

Cô y tá nhỏ xem phim thần tượng quẹt mạnh cái mũi, nói lắp bắp.

Quả nhiên, một lúc sau, tiếng khóc cũng dừng lại.

Chị Triệu mơ mơ màng màng sắp ngủ, đầu lắc lư qua lại, trong lúc nửa ngủ nửa tỉnh, lại nghe thấy tiếng thút thít, hơn nữa, so với lúc nãy nó lại như vang lên cạnh bên tai, trong lòng chị Triệu nổi giận, Tiểu Mã có thôi không vậy, bảo cô ta trực ban, gác đêm không phải để cô ta xem phim thần tượng thiếu muối này!

"Tiểu Mã, cô có thể ngừng khóc được không!"

Chị Triệu cáu gắt, mở mắt ra, đối diện là khuôn mặt ngạc nhiên không có một giọt nước mắt.

"Em, em không có khóc, chị Triệu, em vừa mới tắt phim rồi."

Có vài tiếng cạch, cạch, cạch, khi chị Triệu và Tiểu Mã nhìn nhau, ngọn đèn trên đầu đột nhiên nhấp nháy vài cái, một cơn gió lạnh thổi qua bên cạnh hai người, đồng thời, có tiếng khóc thút thít lướt qua tai rồi đi xa.

"Chị, chị Triệu, hình như tôi cũng nghe thấy tiếng khóc."


Khi ánh đèn nhấp nháy tắt đi, hai khuôn mặt y tá không hề có giọt nước mắt mà đã tái mét đi, ngay sau đó, chuông báo động ở quầy lễ tân vang lên dồn dập như đòi mạng.

Các bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng chạy tới chạy lui, cả không gian tràn ngập chính là hơi thở sợ hãi và tử vong, những tiếng gào thét lo lắng nối tiếp nhau vang lên, hình bóng huyết sát tóm lấy một linh hồn giống của người đang được cứu trên giường, từ từ, trên khuôn mặt bóng loáng màu máu không có ngũ quan đã nứt ra một khe hở, càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn, một tiếng a ô, kèm theo là tiếng kêu thê lương của hồn phách kia, huyết ảnh đánh một cái ợ hơi, sờ vào bụng mình, vẫn chưa đủ no.

Tại bệnh viện Tân Hòa ở thành phố A, đêm đó, có 5 bệnh nhân nguy kịch và 2 bệnh nhân bị tai nạn xe, vào ban đêm tình trạng trở nặng, không cứu được đã chết.

- ----

Xung quanh thỉnh thoảng có những âm hồn vô tri vô giác lượn lờ, trong hai ngày này, dường như có rất nhiều rất nhiều âm hồn lang thang ở thành phố A, một âm hồn vô tri đã va vào anh, một trận âm khí dâng trào, bóng của đối phương trở nên yếu đi, nhưng dường như người kia không nhận ra điều đó, sượt qua người Phong Sở Mạc, tiếp tục bay về phía trước.

Âm khí trong người Phong Sở Mạc có thể làm âm hồn bình thường sợ hãi, không phải không có nguyên nhân, vì âm khí của anh, trời sinh có thể khắc chế và tiêu hủy âm hồn, lại lấy oán khí và căn nguyên mà âm hồn dựa vào nó để tồn tại, nên không có âm hồn nào sẽ chủ động đụng vào người anh, mà hiện tại, chuyện không có khả năng phát sinh đã phát sinh, dừng bước, Phong Sở Mạc cảm thấy bất an không thể giải thích được. Ngôn Tình Sủng

"Tiểu Hắc."

"Meo?"


"Mày có linh cảm gì xấu không?"

Anh luôn cảm thấy, có điều gì đó, nằm ngoài tầm mắt và thoát ly khống chế của anh.

Miêu Linh nghiêng đầu, đánh hơi xung quanh: Có rất nhiều tử khí.

Một người sinh ra trên đời đều có số mệnh đã định, người mà bạn nói chuyện hôm nay, có thể sẽ chết vào ngày mai, nào là bị tai nạn, bệnh tật, việc ngoài ý muốn, đôi lúc suýt cướp đi mạng một người, lại đôi khi cướp đi mạng rất nhiều người, họa phúc khó đoán, sinh tử khó lường, đối với những người bình thường mà nói, họ vẫn có thể cảm ứng được một số tồn tại kỳ dị.

Mỗi một thành phố, mỗi một nơi, đều có một vòng tuần hoàn sinh tử cố định, không nhất thiết là một người sinh ta thì một người phải chết đi, tuy nhiên, khi sống ở một nơi không cần bằng sinh tử thì một số thứ trong trời đất sẽ điều chỉnh cân bằng, sinh khí nhiều, thì cuộc sống ở đó người gặp nhiều vận may, không dễ sinh bệnh, tâm bình khí hòa, sức khỏe tốt, nếu tử khí nhiều, thì người dân sống ở khu vực này bị bao phủ khí đó sẽ gặp vận rủi, sức khỏe kém, tâm trạng gắt gỏng, dễ ốm đau xảy ra chuyện.

Giữa sự sống và cái chết có sự cân bằng, dù một bên nhất thời nhiều hơn bên kia thì cũng chỉ hơn một ít thôi, tuyệt đối sẽ không bao giờ có chênh lệch lớn về tỷ lệ sinh và tử.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi