NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Ngay sau đó, Phong Sở Mạc xuất hiện ngay trước huyết sát có màn che, anh giơ tay lên, tấm màn xé toạc, biểu cảm trên khuôn mặt Phong Sở Mạc cũng rạn nứt:

"Tiểu Hắc..."

"Hi, anh đẹp trai, chúng ta lại gặp mặt."

La Tú Nhi gần như phấn khích khi bắt gặp người đàn ông mà cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, ngay sau đó, tiếng hét của người phụ nữ vang vọng khắp quán bar:

"A, chuột!"

Giọng nữ cao vừa vang lên, ai cũng lấy chiếc ly thủy tinh trên bàn ném vỡ:

"Chi chi."

"Chi chi!"


Chuột bị hù suýt là té xỉu, chạy trốn ra ngoài, trong quán bar chỉ có tiếng hét chói tai, hết đợt này đến đợt khác.

Phụ nữ thì nhảy lên người đàn ông gần mình nhất, mà những người đàn ông lại hưởng thụ vui sướng, tất nhiên, ngoại trừ các giọng nữ cao có chút hù người, mọi thứ khác đều ổn, cũng không biết có bao nhiêu cô gái bị đàn ông nhân cơ hội này sàm sỡ.

Đàn ông có thể sàm sỡ phụ nữ, mà phụ nữ tới chỗ này cũng muốn được đàn ông sàm sỡ, sau khi La Tú Nhi bị hù, theo bản năng bổ nhào vào lòng Phong Sở Mạc.

Đáng tiếc, khi cô ta chuẩn bị vồ lấy thì vồ vào không trung.

Trong lúc hỗn loạn, Phong Sở Mạc nhìn thấy một huyết ảnh từ trên sàn vụt qua, lao ra ngoài tường, theo bản năng, một đạo âm khí bắn ra, kèm theo một tiếng huýt sáo sắc bén, máu tươi trên người huyết sát rơi xuống, toàn thân trở nên mờ nhạt, làm nó dừng động tác lao đi, sắc mặt đông lạnh, thoắt cái, anh đã xuất hiện trước mặt huyết sát, xòe năm ngón tay, hung hăng bóp lấy cổ của đối phương.

"Anh cả! Không nên!"

Trong thoáng chốc, Phong Sở Mạc nghe thấy tiếng thét sắc nhọn quen thuộc, mà anh nghĩ sẽ không bao giờ nghe lại,... anh dừng động tác, huyết sát nhân có hội chạy vèo một cái không còn bóng dáng nào.

"Không thể nào..."

Trong mắt Phong Sở Mạc hiện có chút tức giận và không tin, âm khí trong cơ thể bất tri bất giác dâng lên.

"Á, anh đẹp trai, có chuột, sợ quá!"

La Tú Nhi không thấy bóng chàng đẹp trai, dù con chuột có đáng sợ cũng không quan trọng bằng chàng đẹp trai, cô ta định sàm sỡ mà không có thành công.

Đôi mắt liền đảo quanh, thấy Phong Sở Mạc ngẩn người đứng ở bức tường cách đó không xa, tận dụng thời cơ tự tìm, La Tú Nhi lao tới.

Lần này, La Tú Nhi nhắm vào người của Phong Sở Mạc, tư thế rất tiêu chuẩn, sau đó là một tiếng "rầm", đầu choáng váng, trước khi cô ta ngã xuống, bên tai nghe được tiếng nói ồn ào của đám bạn:

"Tú Nhi, cậu uống say rồi à?"


"Sao cậu đâm vào tường vậy!"

"Tú Nhi? Tú Nhi, cậu không sao chứ?"

"Trời ơi, nếu Tú Nhi đâm trúng xảy ra chuyện thì chúng ta giải thích thế nào với nhà họ La?"

Ồn ào đến mức cô ta muốn bọn người kia câm miệng, ngày thường một đám nhốn nháo, làm tất cả để lấy lòng cô ta. Lúc này, chẳng lẽ không thể giúp cô ta giữ anh đẹp trai sao?

Cô ta gặp hai lần, lại để anh chạy mất, La Tú Nhi vốn dĩ muốn săn trai đẹp, nhưng hiện tại, vì anh rời đi không chút để tâm mình, mà thực sự hứng thú.

Một hơi thở mát lạnh tỏa ra trong đầu La Tú Nhi, đầu óc choáng váng chợt tỉnh táo, cô ta mở mắt ra theo bản năng tìm kiếm Phong Sở Mạc: "Người đâu?"

"Chết tiệt, lại để anh ta chạy!"

______

La Tú Nhi tức giận muốn mắng người, túm lấy tấm ga trải giường dưới người và dùng nhiều cách khác nhau để tàn phá chúng.


Sở Phương Nguyên tức giận cũng muốn mắng, anh ta lạnh lùng liếc La Tú Nhi:

"Cô không thể bình thường một ngày sao? Hôm nay nghe nói cô cuồng si một người đàn ông còn tự đâm đầu cho choáng, La Tú Nhi, cô có thể bớt lại không? Cô không biết tôi cũng rất bận à? Chuyện trên tay tôi nhiều không đếm xuể, không có thời gian chùi đít cho cô đâu!"

Sở Phương Nguyên có thể ngoài cười nhưng không cười với người khác, nhưng đối với cô gái mê trai và điêu ngoa, thì không còn chút kiên nhẫn nào.

Mí mắt La Tú Nhi giật giật:

"Sở Phương Nguyên, anh súc miệng cho sạch vào, anh đừng quên, anh ăn cơm nhà ai, uống nước nhà ai, năm đó nếu nhà họ La chúng tôi không nhận nuôi anh, thì không biết anh đã chết ở xó xỉnh nào rồi, nếu đến việc nhỏ nhặt như thế mà anh không thể xử lý giúp tôi, anh còn lợi ích gì!"

Sở Phương Nguyên và La Tú Nhi chắc chắn thuộc dạng đối địch chết sống không hợp mắt, chỉ cần gặp mặt thì có trận chiến lớn.

Sở Phương Nguyên vốn là được nhà họ La nhận nuôi, hiện tại cũng là thuộc hạ của ông cụ La, đối mặt với La Tú Nhi không có chút thiên phú linh khí, anh ta đã chướng mắt ngay từ đầu về tính tình mê trai, điêu ngoa, thích gây chuyện của cô ta, có điều, vì hai lý do trước kia, ông cụ La đã nhờ anh ta bảo vệ cô ta, nên anh ta mới không thể từ chối, có trời mới biết, điều này làm Sở Phương Nguyên cảm thấy buồn nôn như ăn phải ruồi bọ, đặc biệt là bây giờ, nghe La Tú Nhi xé rách vết sẹo của anh ta.

Tức thì anh ta nắm chặt tấm linh phù trong tay, ngay sau đó, tay Sở Phương Nguyên bị ai đó giữ chặt, là Minh Ca.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi