NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Môi anh vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại có tia sáng nguy hiểm, đáng tiếc, do bị anh ôm nên cô chỉ lo giãy giụa, trong lúc nhất thời không ngẩng đầu lên nhìn sắc mặt người đàn ông:

"Buông ra, mau buông ra, Phong Sở Mạc, tôi nói cho anh biết, tôi đang rất tức giận, anh nhanh cút khỏi đây đi! Nơi này không chào đón anh!"

Vứt bỏ bộ sưu tập của cô, vứt đồ bơi, vứt mì gói, phá hủy giường đệm, chẳng biết hối cải thì thôi đi mà còn dám quay lại cắn mình, lúc này Diệp Vi Vi thực sự tức giận.

"Không buông! Vi Vi, anh sẽ không buông em!"

Sự giãy giụa của Diệp Vi Vi đã làm phá vỡ cái cách mà anh ta tự lừa bản thân, anh nhớ cái tên Chu Chu, người mà cô đã hét lên trong mộng vừa rồi, người đàn ông kia tốt chỗ nào, có chỗ nào xứng đáng để cô nhớ mãi không quên, còn mình ở trong mộng cô lại là tên khốn, người đàn trong giấc mơ của cô là Chu Chu, chỉ cần nghĩ đến cái tên ghê tởm này, gò má anh không khỏi giật giật, nụ cười anh cố ngụy trang với cô vừa rồi đã không thể ngụy trang được nữa.

"Phong Sở Mạc, đây là nhà của tôi, tôi nói anh mau biến đi, nơi này không hoan nghênh anh!"

Cô cáu gắt lên là nói hết ra, mà quên rằng nửa đêm hôm trước mình đuổi anh đi đã lo lắng thế nào, bây giờ cô chỉ muốn con quỷ ngu ngốc, quản đông quản tây này ra ngoài!


"Vi Vi, nơi này không hoan nghênh anh, vậy thì hoan nghênh ai? Hoan nghênh người đàn ông mà em thích sao?"

Giọng nói của anh rất trầm thấp, không có gào rống, không có phẫn nộ, có điều, dù cô đang tức giận vẫn cảm giác một hơi lạnh lẽo đánh úp từ phía sau, toàn bộ lông gáy liền dựng lên chót vót.

"Phong Sở Mạc, anh làm gì vậy!"

Cô hoảng sợ hét lên một tiếng, ngay sau đó, cơ thể cô bị người đàn ông đè, hai tay bị giữ.

Phụ nữ ngu ngốc nhất là khi họ ghen, và đàn ông phi lý nhất khi họ ghen.

Cô chứng kiến hiện trường cởi quần áo nhanh nhất.

Mẹ nó mình vừa chớp mắt, còn chưa nghĩ tới nên giãy giụa như thế nào, thì quần áo trên người anh đã biến mất, thành quỷ, đặc biệt là quỷ quá mạnh, thì khi muốn gì đó luôn dễ dàng như vậy.

Và sau đó, sau đó còn gì để nói sao?

Người đàn ông đáng chết đó là ai?

Chu Hàm Ngọc sao? Diệp Vi Vi nghĩ, mẹ nó vừa nghe cái tên này là đã cảm thấy đủ loại đau, đau ngực, đau eo, đau miệng, đau cổ và đau không thể tả xiết ở phần dưới.

Bị tra tấn suốt nửa đêm, cô tắt lửa, cô của hiện tại, chỉ muốn nhắm mắt lại ngủ một giấc thật say, cô nghĩ, cuối cùng cô cũng hiểu tại sao những tên tội phạm trong phim tra tấn hiện đại không cần nghiêm hình bức cung, chỉ cần một ánh đèn chiếu, một hai ngày không nhắm mắt ngủ là mẹ nó đều nhận tội hết, chỉ cần Phong Sở Mạc để cô ngủ, đừng nói khai, muốn cô tôn thờ cung Phong đại thiếu gia cũng được.

Phía chân trời ánh sáng lung linh mờ ảo, anh nhìn cô mệt mỏi đã ngủ thiếp đi, nhìn ánh sáng nhạt hắt từ rèm cửa lên mặt mày cô làm ấm, sự tức giận, lạnh lẽo trong mắt người đàn ông cùng dụ.c vọng bốc lửa, dần dần tan biến đi, anh biết mình đã làm quá, cũng tại anh không khống chế được bản thân, vì ghen tuông, vì bất an, anh muốn giả vờ là một người bình thường, có thể hơi đi bộ song song với cô dưới ánh mặt trời, nhưng, lúc cô rét run, anh có nghĩ thì cũng không thể làm cho cô hết rét, mà còn mang thêm rét đến:


"Vi Vi."

Anh gọi tên cô, môi khẽ chạm môi cô.

Cô hừ hừ hai tiếng, mệt đến mức lười né tránh, ngoan ngoãn, hoàn toàn trái ngược với bộ dáng giương nanh múa vuốt kháng cự đêm qua.

"Vi Vi."

Anh lại gọi tên cô, sau đó, nắm lấy tay cô, ở trong lòng bàn tay cô, vẽ từng nét, nghiêm túc viết ra một chữ "Mạc", có đôi khi, anh thật sự muốn khắc chữ này vào xương cốt của cô, muốn làm cô vĩnh viễn nhớ về anh.

Diệp Vi Vi bị hấp dẫn bởi một mùi thơm, khi cô muốn ưỡn người, xương cốt dường như đã già đi, phát ra hai tiếng răng rắc, cô rên lên và liền ngã xuống giữa giường đệm mềm mại.

Bây giờ nên làm gì? Hẳn là nên tức giận mắng Phong Sở Mạc vài tiếng, nhưng tay cô vô tình chạm vào giường đệm dưới người, mềm như bông, đặc biệt thoải mái, chăn đệm mềm mại thoải mái như vậy, chỉ muốn nhắm mắt ngủ thêm một giấc nữa, còn về Phong Sở Mạc, là cái thá gì chớ, có thể ăn được không?

Đợi cô dậy rồi tính sau.


Anh nghe thấy giọng của cô, tay cầm muỗng (thìa) đi vào, sau đó thấy cô giống như con mèo nhỏ đáng yêu, dụi mặt đỏ hai lần lên chiếc gối mềm mại trên giường mà anh đặc biệt mua, sau đó, co co người, cuộn người lại.

Trong lúc nhất thời, anh không nỡ đánh thức cô dậy, có điều, nhớ lại hôm qua cô chỉ ăn một tô mì thịt bò, còn không uống giọt nước nào, thế là anh lay nhẹ người cô.

"Vi Vi, dậy đi, anh nấu chút cháo cho em rồi, dậy ăn đi."

Diệp Vi Vi quả quyết giả mù giả điếc, lúc này, không ai có thể quấy rầy mộng đẹp của cô trên chiếc giường rộng và chiếc gối êm này, sau một đêm dài bị lật tới lật lui, điều cô cần nhất chính là được nghỉ ngơi.

Anh lại gọi mấy tiếng, nhưng cô vẫn không dậy, thậm chí còn kéo chăn, trùm kín từ đầu đến mông, muốn chơi xấu.

Phong Sở Mạc nhíu mày, ngay sau đó, cô cảm thấy giữa cổ mình lạnh lẽo thấu tim: "Phong Sở Mạc, anh tàn nhẫn thế à?"

Cô bị bắt dậy, tất cả ký ức tối qua mà cô muốn quên đều ùa lại trong đầu, mặt Diệp Vi Vi đỏ lên như một mảnh lụa đỏ, chỉ nghĩ đến những tư thế bị bắt bày ra và những lời nói khùng điên vào tối qua thôi cũng làm cô muốn chui xuống lồng đất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi