NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Có mấy cô gái đã ở bĩu môi khinh thường và bàn tán, mấy nam nhân viên công tác thì nhìn sang Diệp Vi Vi, có hơi mờ ám, người này, chính là người bị bàn tán cái gì mà không có danh tiếng, không biết diễn ra sao, mà nhận được một suất diễn vai phụ quan trọng, nói không quy tắc ngầm thì không tin được.

Diệp Vi Vi không xấu hổ sao? Diệp Vi Vi không cảm thấy những ánh mắt đó chói mắt sao?

Không hề, vì trong lòng cô đã mắng Phong Sở Mạc đến tận chân núi Đông Nam rồi, cô dùng kem che khuyết điểm cũng không che được những dấu hôn của anh, chỉ là mờ đi thôi, có điều, dù thua người cũng không thể thua trận, cô ngần ấy năm ở trong giới giải trí không có học được gì, nhưng vẫn tự nhiên hiểu được, nếu bạn càng thể hiện mình sợ hãi thì người khác càng chú ý tới bạn, nên phải ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đi đặc biệt có khí thế, càng đi càng tự tại, sẽ có phong thái phong lưu.

Chu Hàm Ngọc không thể không liếc mắt, quét lên người Diệp Vi Vi, đột nhiên cảm thấy, cô gái này lớn gan thật, thảo nào ngày hôm qua dám trêu chọc mình như vậy.

"Lục Nhi, lại đây."


Người đàn ông đứng trong ao nước, nước cao không qua khỏi eo, làm chiếc áo bào huyền sắc càng dính sát vào người, phô bày dáng người tuyệt mỹ, người đàn ông cười tà mị, duỗi tay, trong mắt đó có bá đạo và vô vị, tức thì, nơi này không còn là hồ bơi, trở thành hồ Ma La ở yêu giới, cô đối mặt không phải với Chu Hàm Ngọc, mà là nhân vật nguy hiểm khó lường trong kịch bản, là yêu chủ Vô Cực làm đông đảo nữ yêu phải mất hồn.

Diệp Vi Vi duỗi tay, hơi cúi thấp đầu, trên mặt là vẻ lạnh lùng, trong mắt lại là một chút tôn sùng cùng u buồn.

Nữ yêu Lục Hồ là con yêu được Vô Cực nuôi lớn, nàng kính trọng hắn, tôn sùng hắn, lại không yêu hắn, nàng là nữ nhân của Vô Cực, đến khi, nàng gặp được một thiếu niên tuấn lãng, vị thiếu niên kia, sẽ bảo hộ nàng ở phía sau trước nguy hiểm, sẽ bắt cá trong hồ, vui vẻ chia sẻ cá nướng cho nàng, khi trời mưa, sẽ cởi áo ngoài của mình che lên đầu nàng.

Đi từng bước một, vững vàng tiến đến cái tay kia, nhẹ nhàng, uyển chuyển, nhưng làm người ta cảm nhận được sự phiền muộn và đau thương trong bầu không khí vốn dĩ nên ái muội đó.

Chỉ là một ánh mắt như vậy, chỉ là một đoạn đường như vậy? Ánh mắt đạo diễn đã thay đổi, anh ta tiến đến trước máy quay, nhìn yêu nữ bi ai đi về số phận mình không thể phản kháng cũng không muốn phản kháng, tốt quá, anh ta vốn dĩ đã cho rằng cảnh diễn hôm nay chỉ xem được mỗi Chu Hàm Ngọc, không ngờ, cái cô Diệp này, cũng khá giỏi.

"Bùm!"

Tiếng rơi xuống nước rất nặng nề, Diệp Vi Vi bị Chu Hàm Ngọc nắm lấy cổ tay, anh ta cười? Trong lòng Diệp Vi Vi sinh ra bất an, tức thì, anh ta kéo mạnh cô xuống nước, đồng tâm kết mang trên chân móc vào thành tường, rồi rơi xuống, tơ đỏ liền thành màu đen trong tích tắc, ngọc thạch lóe sáng, đốt cháy đồng tâm kết, ngọc thạch liền rơi xuống đáy hồ, mà tất cả biến hóa này chỉ xảy ra trong mấy giây, không có ai thấy.

Diệp Vi Vi ho sặc sụa, cô không biết bơi, tay chân vùng vẫy loạn xạ, theo bản năng với tay về phía Chu Hàm Ngọc, nhưng người đàn ông nheo nheo mắt, dứt khoát lui về phía sau một bước, tay cô chụp vào không trung.


Diệp Vi Vi ngụp lặn qua rất lâu mới từ trong nước ngoi lên, mặc kệ vẻ mặt, mặc kệ hình tượng, hiện tại cô chính là con gà chật vật rớt vào nồi canh: "Anh cố ý!"

Diệp Vi Vi nhìn Chu Hàm Ngọc, nghĩ đến đối phương là thần tượng của mình, nên mới không trực tiếp đánh, nhưng sắc mặt đã khó coi và cứng ngắc.

Mà cảnh này vốn dĩ là Vô Cực giữ chặt tay nữ yêu Lục Hồ, rồi xoay người ôm đối phương vào trong lòng, một cảnh tuyệt đẹp thế, mẹ kiếp, giờ thành trò hài.

"Xin lỗi, lỡ dùng lực quá mạnh."

Chu Hàm Ngọc buông tay, nói như thế.

Nên cô quyết định tin đối phương một lần.


Sau đó, Chu Hàm Ngọc lần lượt xin lỗi và cô rơi xuống nước hết lần này đến lần khác, Diệp Vi Vi cảm thấy, việc mình coi Chu Hàm Ngọc như thần tượng để tôn sùng và tin anh ta không cố ý, chính là ngu ngốc.

Người trên phim trường đều nhìn ra Chu Hàm Ngọc đang bắt nạt Diệp Vi Vi, nhưng không ai dám nói, Chu Hàm Ngọc là ai chứ? Và Diệp Vi Vi lại là ai, trên trời dưới đất, cô chỉ có nhẫn nhịn, hoặc là chịu thua xin khoan dung, chắc có lẽ ai cũng nghĩ như vậy.

Người cô lạnh, lạnh đến sắp cứng đờ, Diệp Vi Vi chợt nhớ Phong Sở Mạc, ít ra, sự lạnh lùng của anh làm cô quyến luyến.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô cho mọi người thấy thế nào là sức mạnh của phụ nữ.

Cô một lần nữa đưa tay cho Chu Hàm Ngọc, khi đối phương lại cười không có ý tốt, Diệp Vi Vi dùng hết sức lực toàn thân, bùm một tiếng, đẩy anh ta xuống hồ bơi.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi