NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Anh ta nhất thời không kịp tránh bị một luồng sáng thuần sắc trắng quét qua vị trí cánh tay, âm thanh rền vang, linh hồn liền đau nhức.

Trong tiềm thức của anh nói cho anh biết bản thân hẳn là không sợ hãi năng lượng đó. Thậm chí có thể hấp thu năng lượng đó, nhưng, thực tế thì, luồng sáng kia quét qua cánh tay, gây đau đớn tột độ và linh hồn tê dại đi trong giây lát.

"G-rừ"

Một tiếng gừ trầm đục, họ vốn dĩ đang công kích không gián đoạn thì chợt cảm giác đầu óc ong ong, nên phải dừng tay, thời gian dừng chỉ bằng một cái chớp mắt, nhưng cũng là đủ cho anh.

Trên mặt người đàn ông tuấn tú có hắc khí mờ nhạt lượn lờ, giống như vết sẹo. Làm người ta nhìn thôi cũng cảm thấy sợ hãi.

Anh ta dùng một tay ôm chặt Miêu Linh vào trong lòng, tay còn lại chưởng ngang, âm khí trong lòng bàn tay dày đặc, nhuốm màu xám xịt, như là một cây đao, quét về phía người vây quanh.

"Tên quỷ yếu kém. Cư nhiên dám phản kháng!"


"Bày trận!"

Anh ta cảm giác được khí trên người mấy người đó biến hóa, cảm giác nguy hiểm hơn vừa rồi, âm khí trong lòng bàn tay cuồn cuộn, hoa văn màu đen trên mặt càng thêm xám, trong khoảnh khắc đó, ánh sáng thuần sắc trắng cùng âm khí sắc tối không ngừng va chạm vào nhau và triệt tiêu, trên người anh ta như bị vô số kim đâm vào, Miêu Linh trong lòng kêu lên thê lương, thảm thiết, bị năng lượng ánh sáng và tối quét qua, làm cái bóng càng thêm hư ảo.

Ánh mắt anh ta lạnh lẽo, âm khí như đao, sát khí nổi lên, anh ta nhanh chóng xoay người, đánh mạnh tới một người đàn ông cầm súng trong vòng người, bởi vì người đó vừa làm anh ta bị thương và người cầm súng là người xuất sắc trong số bọn họ, nếu không phải thì chẳng thể nào làm anh ta bị thương.

Mắt thấy âm khí như đao bổ tới mặt, người cầm súng không chút hoang mang, thậm chí còn khinh thường, súng màu bạc trong bàn tay vừa xoay chuyển, họng súng không ngừng bắn ra ánh sáng trắng, đan chéo thành lưới ánh sáng, bao phủ âm khí đang mạnh mẽ đánh tới.

Có tiếng va chạm, lúc này đây, không phải tiếng ánh sáng trắng đánh trúng, mà là âm khí hóa đao trực tiếp chém lưới ánh sáng.

Lại là một tiếng soạt, thân súng gãy, súng lục màu thủy ngân gãy thành đoạn, một phần trong tay Dương Phiên, nửa còn lại rơi xuống đất, chỗ bị cắt nhẵn bóng, Dương Phiên liền sững người, cây súng này được chế tạo từ huyền thiết và bí bạc.

"Dương Phiên, cẩn thận."

Âm khí quét qua đỉnh đầu Dương Phiên, nếu đối phương thật sự muốn giết, dù mấy người xung quanh vội vàng muốn cứu, cũng sẽ không kịp, đủ loại công kích lao về phía đối phương, hy vọng đối phương sẽ tự bảo vệ mình, trong khoảnh khắc tiếp theo, tay của đối phương ấn lên vai Dương Phiên, nhưng sau đó lại mượn lực trốn ra ngoài, cái bóng hóa thành hư không, biến mất.

Họ vốn dĩ cho rằng chỉ cần một tay cũng có thể diệt trừ con quỷ, nhưng khi đối mặt, cái vòng vây mà bọn họ cho rằng không thể bị phá lại bị đánh tan nát, còn suýt nữa làm Dương Phiên bị thương, nên giờ sắc mặt của ai cũng khó coi.

"Chính là hắn, la bàn chỉ con quỷ vừa muốn hấp thụ linh hồn chính là hắn!"

Một người đàn ông tóc ngắn cầm la bàn, vừa rồi đứng ngoài vòng vây, lúc này mới dám tiến lên.


"Con quỷ yếu kém đó dám phản kháng!"

"Vu Tú, đừng thất thần, tìm đi!"

Ngày thường có một vài người cho mình là thiên chi kiêu tử [con của trời], nghĩ là nếu vài người hợp lực, chắc chắn sẽ không thất bại, nhưng khi vào trận chiến đầu tiên ở thành phố A, họ liền bị đánh đến trở tay không kịp, mặt mũi mọi người đều đen đi, đặc biệt là Dương Phiên, người bị con quỷ nhắm đánh thẳng là có sắc mặt xấu nhất.

Vu Tú không dám chậm trễ, cầm la bàn vừa định vị vừa bấm đốt ngón tay, vào thời điểm mấu chốt.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

"Alo"

Người phụ nữ dùng roi trả lời điện thoại.

Vài người vô thức lắng nghe đối thoại của hai bên.


"Sở đội bảo chúng ta đến chỗ anh ta báo danh."

"Báo danh cái gì. Chúng ta rõ ràng đã tìm được con quỷ gây rối, chỉ cần chúng ta bắt được hắn và ném thẳng đến trước mặt Sở đội, chẳng phải sẽ không có chuyện gì sao?"

Một thiếu niên cầm chủy thủ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng trong mắt lại có sát khí.

"Đối với quỷ quái mà nói, lần một có thể để hắn chạy thoát nhưng tôi không tin hắn có thể trốn được lần hai."

_____//_____

Sau khi liều mạng đấu mấy hiệp với mấy người có sức mạnh kỳ quái kia, âm khí vừa mới được bổ sung vào cơ thể đã bị tiêu hao rất nhiều, phần đầu càng đau, hay nói cách khác, ký ức càng xáo trộn, tựa như thứ gì đó tồn tại mà không rõ, đang không ngừng hấp thụ sức sống của anh ta, làm cái bóng của anh dần dần trở nên mờ ảo.

Các vết bỏng trên cánh tay không được anh ta để tâm và trị, nên nó đang tiếp tục khuếch tán, có điều, qua một lúc sau, nửa cánh tay đã chuyển sang màu đen.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi