NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI

Anh ta nhìn thấy Miêu Linh trong lòng sắp sửa tan biến, cơ thể mông lung gần như không còn hình dạng ban đầu, anh ta không biết mình có quan hệ gì với Miêu Linh này, cũng quên người làm cho bọn họ bị thương thành như vậy, chỉ là, trong lòng đau âm ỉ.

"Meo"

"Meo..."

Tiếng mèo kêu thê lương dần dần nhỏ đi, linh hồn ngưng kết trong lòng bàn tay như ẩn như hiện, như thể trong nháy mắt tiếp theo sẽ hoàn toàn tan biến.

Anh ta cúi đầu, thấy cặp mắt màu máu không cam lòng, lưu luyến, còn có, quyến luyến.

Đồng tử màu máu từ từ mở rộng, cái hồn bên trong dần dần biến mất.

Tay anh ta đột nhiên ấn lên đầu Miêu Linh.

"Tiểu Hắc..."

Buột miệng thốt ra cái tên này:

"Anh sẽ không để mày xảy ra chuyện."

Một cổ âm khí thuần túy, là âm khí dư lại để hộ thể, chậm rãi được truyền vào hồn Miêu Linh sắp sửa tan biến, cái bóng ẩn hiện dần dần hiện rõ, hình bóng vặn vẹo lại định hình thành hình mèo rõ ràng.

Chỉ là, khi hình dáng của Miêu Linh được khôi phục, cái bóng của anh ta lại càng hư ảo, ánh sáng mặt trời nhạt nhòa chiếu xuyên qua người anh ta, như thể ngay sau đó sẽ hoàn toàn tiêu tán.


"Meo"

"Meo meo"

"Meoooo"

Miêu Linh không ngừng lay chân anh ta, nhưng thần hồn anh ta trống rỗng, ngơ ngẩn, đôi mắt nhìn về phía tòa nhà mà ban đầu bản thân muốn đến, lúc này nhìn tòa nhà thật xa xôi giống như ở cuối chân trời, anh ta bước một bước về phía trước, những chấm sáng bắt đầu từ mũi chân bốc lên, trong đó còn có chấm sáng màu đen quỷ dị đang xoay tròn, nhưng anh ta không quan tâm.

"Vi Vi..."

Có một cô gái trong tay có cầm một cái lục lạc hình như là pháp khí, nhàm chán lắc lắc, đã lắc rất lâu, lại không xảy ra tình huống như cô ta mong muốn:

"Thật là, ông nói cái này dùng dễ, chỉ cần nghĩ về dáng vẻ của đối phương là có thể câu hồn người đó, bửu bối của ông nội chẳng ra gì cả, không có chút công dụng nào."

"Vi Vi..."

Âm thanh đó như tiếng gió thổi nhẹ qua tai, tiếng vang lách cách rồi dừng lại.

____//_____

"A"

Cô gái nằm trên ván giường rê.n rỉ, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, lông mày nhíu chặt, ngón tay vô ý thức nắm chặt tấm ván gỗ, rồi buông ra, trông bộ dáng ấy vô cùng thống khổ.

Bên ngoài cửa có tiếng chuông vang lên dai dẳng, Diệp Vi Vi hãm sâu vào trong giấc mộng yểm, mắt không thấy tai không nghe, di động đang rung nhưng không có người tiếp máy.

Tô Diêu ở ngoài cửa, nghe trong nhà có tiếng chuông điện thoại, mới kêu to: "Diệp Vi Vi, mau mở cửa!"

"Tớ là Tô Diêu!"

Tiếng đập cửa ầm ĩ, cô ta bất lực:

"Được rồi được rồi, tớ biết lần trước ngắt máy cậu là tớ không đúng, mà tớ có việc nên mới thế mà? Lần này tớ tự tới cửa nhận lỗi này, còn không được sao? Tớ còn mang đồ tốt cho cậu nè, đừng cáu kỉnh nữa, mau mở cửa đi."

Tô Diêu nghĩ cô bạn giận mình, nghĩ nghĩ, vẫn là mình đuối lý, bản thân đặc biệt khốn khổ mới ra khỏi địa phương tồi tệ kia, về với nền văn minh, sau khi di động được sạc đầy và khởi động lại, cô ấy thấy có hai mươi mấy cuộc gọi nhỡ từ Diệp Vi Vi.

"Diệp Vi Vi."


"Cô kêu như vậy là muốn kêu toàn bộ người ở tòa nhà này ra ngoài à? Bà cốt đúng là bà cốt, không biết động não, đứng sang bên, nhìn tôi này."

An Nhiên thấy Tô Diêu quan tâm Diệp Vi Vi như vậy, trong lòng hơi chua chát, rõ ràng là muốn giúp, lại không nói được một câu xuôi tai.

Tô Diêu trợn mắt với anh ta: "An thần côn, chừng nào miệng anh mới mọc được ngà voi?"

An Nhiên không nhìn Tô Diêu liếc mình, liền dùng hành động thể hiện, tay anh ta ấn lên khóa cửa, một luồng linh khí rất mảnh xuyên qua, vang lên tiếng răng rắc.

Anh ta nhìn Tô Diêu kinh ngạc há to miệng thì cười cười, đắc ý, bễ nghễ:

"Người cậy mạnh, không động não, đời này cũng chỉ là đại thần nhảy[*]."

[*] người mặc trang phục Shaman đeo mặt nạ và nhảy để cầu phúc, cầu mưa, chữa bệnh trong những buôn làng xưa.

Tô Diêu không cãi nhau với anh ta, bởi vì, vừa đẩy cửa vào đã nghe tiếng rên đau đớn khe khẽ của Diệp Vi Vi.

"Vi Vi"

Diệp Vi Vi cuộn người nằm trên giường trần, giống một con vật nhỏ bị thương, Tô Diêu sờ trán cô, cảm thấy nóng bỏng, cô ấy liền lo lắng, đau lòng:

"Vi Vi, cậu phát sốt rồi, đồ ngốc này, sao lại bất cẩn thế này."

Có lẽ không phải do bất cẩn đâu? An Nhiên nhìn dưới giường có chăn, đệm bị vứt lung tung thì bĩu môi, anh ta vẫn ghét Diệp Vi Vi vì Tô Diêu quá quan tâm cô.

Anh ta tiến lên một bước kéo cô ấy ra.

"Anh làm gì thế?"


"Nói nhảm, cho cô ta lá bùa, cô cũng coi như là người tu hành, sao tới thời khắc mấu chốt đầu đần ra thế."

Vì Diệp Vi Vi, Tô Diêu tự nhủ, mình nhịn.

Bùa an thần, bùa trừ bệnh, còn có một lá xua tan âm khí.

"Anh mang theo lá bùa này làm gì!"

Tô Diêu thấy lạ, hai lá bùa đầu tiên còn có thể hiểu được, lá cuối thì dùng làm gì?

"Đầu óc cô nhét hồ vào à, ở trong phòng này, chẳng lẽ cô không cảm giác được gì sao?

Âm khí, rất nhiều âm khí, lạnh thấu xương, rõ ràng là có ánh mặt trời chiếu vào phòng, nhưng trong phòng lại lạnh như trong hầm băng.

Ba lá bùa có tác dụng cũng tốt, tuy không phải phù vào bệnh khỏi, nhưng bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt của Diệp Vi Vi chuyển biến tốt lên, cô ấy cảm thấy anh ta cũng giỏi, nên không gây bất hòa với anh ta nữa.

Mí mắt Diệp Vi Vi run run, đó là dấu hiệu sắp tỉnh.

"Đừng!"

Diệp Vi Vi bất chợt mở mắt, tay nắm chân bản thân nhưng nơi đó chẳng có gì.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi