NGƯỜI CHỒNG ÂM NÀY CÓ CHÚT KHÔNG DỄ NUÔI


"Bác tài, mau lái xe!"
Diệp Vi Vi lao vào chiếc taxi gần nhất, có chút nôn nóng hét lên, cô thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại con mèo đen mà cô bỏ lại.
Bác tài xế không hỏi thêm câu nào nữa.

Cả ngày xe taxi đón và đưa rất nhiều người, bộ dạng nào mà ông chưa gặp qua.

Diệp Vi Vi thế này, không phải trốn đàn ông thì chính là trốn vợ của người đàn ông đó, trong miệng cười nhỏ.


Chiếc taxi lao vèo nhanh ra và đường, hòa vào dòng xe cuồn cuộn trên đường.
Diệp Vi Vi thở phào nhẹ nhõm, dựa thẳng người lên trên ghế sau, xoa xoa giữa lông mày, có chút đau đầu, nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ, đã sáu giờ sáng, còn rất sớm, mỗi ngày sáng sớm đều bị đồng hồ báo thức đánh thức, đã lâu rồi cô không ra khỏi cửa sớm như vậy, nếu không có Tiểu Hắc nói.
Khóe miệng Diệp Vi Vi có chút chua xót, không phải cô tàn nhẫn bỏ rơi Tiểu Hắc, chỉ là không cùng chí hướng thì không thể ở cùng nhau, cô không phải kẻ ngốc, Tiểu Hắc như vậy, chỉ là ngày đêm ở chung, cô hiểu Tiểu Hắc không phải con mèo bình thường, tất cả những gì cô trải qua trong nhà họ Phong đã khiến Diệp Vi Vi gần như trở thành một con chim sợ cành cong, cô ở giới giải trí tập trung làm việc, muốn tìm một người đàn ông tốt thành lập một gia đình với cô, và sinh ra một đứa trẻ đáng yêu, mà không phải có quan hệ với yêu tinh, ma quỷ.
Cô chỉ là một người bình thường!
"Đằng sau có cái gì đó đang đuổi theo, hả? Đó là một con mèo đen."
Giọng nói kinh ngạc của tài xe đã khiến Diệp Vi Vi bừng tỉnh.

Cô quay ngoắt đầu lại và nhìn thấy một con mèo đen đang chạy qua làn đường.

Nó đang chạy với tốc độ đáng kinh ngạc.

Tay chân của nó giống như bánh xe.

Thỉnh thoảng có xe lướt qua con mèo đen, thậm chí Diệp Vi Vi có hai lần còn nhìn thấy chiếc xe suýt chút nữa đã đâm vào bóng đen nhỏ bé, đầy lời mắt mỏ văng ra từ những chiếc xe đi trên đường.
"Tôi thật sự không ngờ một con mèo lại có thể chạy nhanh như vậy, nhưng con mèo điên này là của ai? Chạy trên đường thế này, không mệt chết thì cũng bị đâm chết."
Người lái xe thỉnh thoảng nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn con mèo đen dường như đang đuổi theo xe của mình, giống như đang nhìn một chuyện buồn cười.

"Đừng đuổi theo."
"Tiểu Hắc, đừng đuổi theo"
Khóe môi Diệp Vi Vi run run, lẩm bẩm, ngón tay căng thẳng đến tái nhợt, đừng đuổi theo, cô muốn bỏ rơi nó, ánh mắt cô rơi vào trên bóng dáng đang ra sức đuổi theo phía sau, trong lúc nhất thời, trái tim cô có chút co rúm lại.

một chút, không biết vì sao, cô nghĩ đến ngày đó khi cô cắm cây trâm vào vị trí trái tim người đàn ông, cô quay người bỏ chạy, phía sau vang lên âm thanh hoảng hốt.
Lúc đó cô không nghe rõ là cái gì, lúc này trong lòng Diệp Vi Vi chợt dâng lên một cảm xúc khó giải thích được, cô chợt nghe thấy một giọng nói: Vi Vi, đừng đi.
"Dừng xe!"
Diệp Vi Vi đột nhiên hét lên, lúc này, lý trí của cô dường như rời xa cô, Tiểu Hắc rất quái lạ, Tiểu Hắc không giống một con mèo bình thường, nhưng Tiểu Hắc là sinh mệnh bé nhỏ mà cô cứu khỏi đám thiếu niên kia, trông giống như một xác ướp, nhưng lại nghiêm túc nghe cô nói chuyện nhân sinh, là nửa đêm ăn vạ trên giường của cô, đánh thức cô vào buổi sáng, không cho cô ăn mì gói, cùng cô ăn một bữa sáng lành mạnh, thích dùng vẻ mặt cô là người phàm ngu ngốc hả hê còn mình là đồng bọn.
"Dừng xe!"
"Đang ở trên đường quốc lộ, thưa cô, nếu cô muốn xuống xe, cô cần phải đợi đến phía trước."
"Tôi nói ông dừng lại, ông có nghe thấy không, lập tức, lập tức dừng xe!"

Con mèo đen lẫn lộn trong dòng xe cộ, Diệp Vi Vi vội vàng vỗ vào ghế trước của tài xế.
"Đồ điên!"
Chiếc xe vụt một tiếng lao đi, để lại Diệp Vi Vi với khuôn mặt đầy khói xe.
"Tiểu Hắc? Tiểu Hắc, mày đang ở đâu? Chị xin lỗi, là chị không đúng, chị không nên bỏ rơi mày, chúng ta về nhà được không?"
Diệp Vi Vi ở bên đường kêu, nhưng con mèo đen kỳ quặc không bao giờ xuất hiện.
Bóng dáng màu đen lặng lẽ nằm sấp ở ven đường, giống như một cái xác, bốn móng vuốt của nó bị máu thịt làm mờ gần như lộ ra xương, đôi con ngươi đen kia từ từ nổi lên một chút màu đỏ: Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi.
Trong đầu trong lòng anh hầu như luôn là cái tên này, cái tên khiến anh phải nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Vi Vi, đây là lần thứ hai em bỏ anh, anh tuyệt đối sẽ không cho phép em bỏ anh lần thứ ba, tuyệt đối không cho phép, màu đỏ lan tràn, con ngươi đầy máu của anh làm người khác sợ hãi, nhưng trong mắt Phong Sở Mạc, đằng sau màu đỏ đáng sợ, ẩn chứa một chút trái tim tan nát và đau đớn tột cùng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi