Nha Sơn Giang Thành rất nổi tiếng ở Hoa Quốc.
Bởi vì trên Nha Sơn có một ngôi chùa khá nổi tiếng, tên là Nha Sơn Tự.
Ngày nào Nha Sơn Tự cũng có rất nhiều khách hành hương đến cúng bái, nhất là vào dịp lễ tết thì lại càng đông đúc, thậm chí còn khiến giao thông tắc nghẽn, người chật như nêm.
Hôm nay là chủ nhật.
Tô Nhu vốn dĩ không định tới đây, từ khi Lâm Chính giải quyết được Thiên Hằng của Nhậm Quy, thì công ty của cô cũng trở nên bận rộn hơn, lại thêm khoản vốn lớn của Lâm Chính rót vào, khiến Tô Nhu bỗng dưng dư dả, cũng có tự tin nhận những đơn hàng lớn. Hiện giờ công ty chủ yếu đang xử lý những đơn đặt hàng bất ngờ tăng thêm này, nhất thời cô cũng không đi đâu được.
Cô tin chắc không tới một năm nữa, lợi nhuận của công ty sẽ tăng gấp nhiều lần.
Đến lúc đó, cô cũng không cần phải lo lắng về vấn đề tiền nong nữa.
Tô Nhu hít sâu một hơi, nhìn con đường dẫn lên Nha Sơn Tự, khuôn mặt tỏ vẻ nhẹ nhõm và áy náy.
“Không ngờ đến bây giờ, người giúp mình nhiều nhất… lại là Lâm Chính!”, cô thì thào tự nhủ, ánh mắt có chút u ám.
Nghĩ tới những uất ức mà Lâm Chính phải chịu đựng trong mấy năm nay, Tô Nhu lại càng cảm thấy áy náy hơn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, cô quả thực không thể hiểu nổi suy nghĩ của Lâm Chính.
Trong mắt cô, thì thực ra người chồng này rất có năng lực.
Nếu anh muốn thì hoàn toàn có khả năng gây dựng nên sự nghiệp, nếu không được thì tìm một công việc ổn định, cô cũng sẽ không khinh thường anh, người khác cũng tôn trọng anh hơn.
Nhưng lúc nào… anh cũng tỏ vẻ nhàn nhã rong chơi, bình chân như vại.
Cứ như tất cả mọi chuyện xung quanh đều không liên quan gì đến anh.
Điều này khiến Tô Nhu cảm thấy anh quá thần bí.
Tô Nhu lắc đầu, ném những suy nghĩ này đi, rồi bước vào trong chùa.
Sau khi dâng tiền hương đèn, bái Phật xong xuôi, Tô Nhu liền chờ ở bên ngoài chùa.
Hôm nay có một khách hàng lớn muốn gặp mặt nói chuyện với cô.
Tô Nhu không thể nào hiểu được, tại sao không bàn chuyện ở công ty, mà lại phải đến nơi này…
Nhưng nghĩ công ty của đối phương có tiếng tăm, nên Tô Nhu cũng đành phải làm theo.
“Chủ tịch Tô, cô uống nước đi!”.
Đúng lúc này, thư ký lấy hai chai nước khoáng được chuẩn bị sẵn ở hàng ghế sau ra, đưa cho Tô Nhu.
“Cảm ơn”, Tô Nhu mỉm cười, vặn nắp chai ra, uống một ngụm nhỏ.
Đúng lúc này, có mấy chiếc xe lái lên núi, dừng ở cổng chùa.
Mấy người cả nam lẫn nữ mặc vest đen, đeo kính râm bước xuống xe.
“Dâng chút tiền hương đèn đi”.
Một người phụ nữ đeo kính râm nói với người bên cạnh, sau đó tiến về phía Tô Nhu.
Tô Nhu sửng sốt, vội vàng đi tới.
“Cô Tô, hân hạnh, hân hạnh!”, người kia cũng chính là Lâm Tử Yến, mỉm cười nói.
“Cô chính là Lâm Tử Yến sao? Chào cô, chào cô! Rất vui được gặp cô, cô Lâm”, Tô Nhu cười đáp.
“Được rồi, Chủ tịch Tô, chúng ta đừng nhiều lời nữa, tôi xin nói thẳng vậy. Lần này tôi hẹn cô đến đây là muốn ký một hợp đồng với cô”, Lâm Tử Yến giơ tay lên, người ở bên cạnh lập tức đặt một tập tài liệu vào tay cô ta, rồi đưa cho Tô Nhu.
Tô Nhu sửng sốt, nhận tài liệu xem.
Một lát sau, vẻ mặt cô trở nên lúng túng.
“Cô Lâm, ý của cô là… muốn tôi đại diện cho công ty các cô hợp tác với tập đoàn Dương Hoa?”, Tô Nhu tò mò nhìn cô ta.
“Đúng vậy, chúng tôi hi vọng Chủ tịch Tô có thể tạm thời liên thủ với công ty chúng tôi. Công ty của nhà họ Lâm chúng tôi không hề kém cạnh tập đoàn Dương Hoa, cô hợp tác với chúng tôi thì chúng tôi sẽ trả thù lao xứng đáng, đủ để khiến công ty của cô trở nên lớn mạnh. Chủ tịch Tô, đối với công ty các cô thì đây là một cơ hội hiếm có đấy. Nếu thành công, nói không chừng công ty cô thậm chí còn bước vào hàng ngũ những công ty hàng đầu”, Lâm Tử Yến cười nói.
“Nhưng… tại sao các cô không gặp thẳng Chủ tịch Lâm mà bàn chuyện này? Cần gì phải tìm tới tôi? Tôi làm vậy thì chẳng phải là người trung gian sao? Các cô hoàn toàn có thể tiết kiệm được khoản thù lao trả cho tôi!”, Tô Nhu cố nặn ra nụ cười đáp.
“Sao nào? Chủ tịch Tô không chịu sao?”, Lâm Tử Yến nheo mắt.
“Tôi chỉ muốn biết tại sao cô Lâm không tìm thẳng Chủ tịch Lâm thôi, tôi phải làm rõ nguyên nhân”, Tô Nhu tỏ vẻ áy náy.
Thực ra cô đã muốn từ chối luôn rồi.
Đối phương không tìm tới Chủ tịch Lâm, mà lại tìm tới cô, rõ ràng là Chủ tịch Lâm không muốn hợp tác với bọn họ, nên bọn họ mới muốn cô ra mặt, bàn chuyện này với anh.
Tuy Tô Nhu rất muốn mở rộng quy mô công ty, nhưng chắc chắn sẽ không vì chuyện này mà đối đầu với Chủ tịch Lâm.
Quả nhiên.
Tô Nhu vừa hỏi xong, thái độ của cô Lâm kia lập tức có sự thay đổi.
“Cô Tô, tôi có thể nói thẳng cho cô biết, công ty chúng tôi có chút mâu thuẫn với Chủ tịch Lâm, Chủ tịch Lâm cũng có chút hiểu lầm với chúng tôi, nên nếu chúng tôi tìm thẳng tới Dương Hoa, thì chắc chắn sẽ bị từ chối. Nhưng nếu là cô ra mặt, thì tỷ lệ thành công vẫn rất cao”.
“Mâu thuẫn? Tôi rất xin lỗi, cô Lâm, Chủ tịch Lâm từng giúp tôi rất nhiều lần, Dương Hoa cũng từng giúp tôi rất nhiều lần. Nếu tôi đại diện cho các cô bàn chuyện này với Chủ tịch Lâm thì chính là lừa đảo. Công ty chúng tôi và Dương Hoa cũng được coi là đối tác hợp tác thương mại, lừa đảo đối tác không phải là chuyện gì tốt đẹp, nên tôi rất xin lỗi”, Tô Nhu tỏ vẻ áy náy nói.
“Vậy là… Chủ tịch Tô từ chối tôi sao?”.
“Cô Lâm, tôi nghĩ tốt nhất cô hãy nhanh chóng giải quyết hiểu lầm với Chủ tịch Lâm đi”, Tô Nhu khuyên nhủ.
“Giải quyết hiểu lầm? Người như Chủ tịch Lâm sao có thể cúi đầu được chứ? Còn nhà họ Lâm chúng tôi cũng không thể dễ dàng cúi đầu được. Giữa chúng tôi e là rất khó làm hòa, Chủ tịch Tô, chắc là cô không biết, nhà chúng tôi chính là gia tộc của chồng cô Lâm Chính. Nếu cô từ chối chúng tôi, thì e là cuộc sống sau này của chồng cô sẽ không được suôn sẻ đâu”, Lâm Tử Yến lạnh lùng cười nói.
“Gia tộc của Lâm Chính?”.
Tô Nhu tỏ vẻ hơi kinh ngạc.
Tuy đây là lần đầu tiên gặp Lâm Tử Yến, nhưng cô vẫn nghe nói một chút chuyện về gia tộc đằng sau Lâm Chính.
Chỉ là cô không dám khẳng định.
Hơn nữa tin tức cô nghe được là Lâm Chính đã bị gia tộc vứt bỏ từ lâu, trên thực tế, anh cũng chỉ là một đứa con riêng, không được nhà họ Lâm thừa nhận.
“Cô Lâm, tôi nghĩ cô đừng nên kích động, chuyện gì cũng có cách giải quyết mà”.
“Tôi nghĩ cô cứ suy nghĩ cho kĩ đi, kẻo đến lúc đó lại hối hận”.
“Cô Lâm, chuyện này thì không có gì phải suy nghĩ cả, cô không cần nói nhiều nữa đâu, có lẽ chúng ta nói chuyện không hợp, hôm nay đến đây thôi, tôi xin phép đi trước”.
Tô Nhu nói xong, liền xoay người định lên xe, rời khỏi đây.
Nhưng cô vừa mở cửa xe, một bàn chân đã đạp mạnh vào cửa xe, khiến cửa xe vừa mở ra đã bị đóng sập lại.
Tô Nhu ngoảnh phắt lại.
Chỉ thấy Lâm Tử Yến đã dẫn theo người nhà họ Lâm bao vây cô lại.
“Cô Tô, có lẽ tôi phải nhắc lại với cô lần nữa, tôi không phải đang thương lượng với cô! Tôi đang ép cô đấy, cô hiểu chưa?”.