NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Tô Nhu thở gấp, đôi mắt nheo lại nhìn về phía nhóm người phía Lâm Tử Yến với vẻ mặt kinh ngạc.  

“Cô Lâm, các cô...các cô muốn làm gì?”  

“Chủ tịch Tô, chúng tôi đã cho cô cơ hội rồi nhưng cô lại không biết trân trọng, việc này không thể trách chúng tôi được. Nếu cô đồng ý ngoan ngoãn hợp tác với chúng tôi thì không có chuyện gì xảy ra cả. Chúng tôi cũng chỉ muốn kiếm thêm chút tiền chứ chẳng có ý gì khác, huống hồ việc này đới với Dương Hoa mà nói cũng chẳng có hại gì”, Lâm Tử Yến nhướng vai, mỉm cười nói.  

Tô Nhu không nói thêm gì.  

“Chủ tịch Tô, tôi hỏi cô lần cuối, rốt cục cô có hợp tác với chúng tô không?”, Lâm Tử Yến cười híp mắt, hỏi.  

Tô Nhu nghiến răng, hạ giọng đáp: “Cô Lâm, tôi khuyên cô đừng ăn nói hàm hồ, nếu không...nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”  

“Nhìn bộ dạng cô thì có xuống sông Hoàng Hà cũng không từ bỏ quyết định. Đã vậy thì tốt, vậy thì đừng trách tôi”, Lâm Tử Yến khẽ cử động tay: “Trói cô ta lên xe”.  

“Vâng, thưa cô!”  

Người nhà họ Lâm từ tứ phía lập tức tiến lên trước.  

“Dừng tay!”  

“Các người muốn làm gì?”  

Tô Nhu và thư kí cuống lên.  

“Mau, mau báo cảnh sát! Cứu với, cứu với!”  

Tô Nhu lập tức la lối lớn nhưng Lâm Tử Yến đã nhanh chân tiến lên trước giơ tay bịt luôn miệng cô ta lại.  

Tô Nhu liên tục dãy dụa.  

Lâm Tử Yến huých khuỷu tay nện thật mạch vào bụng Tô Nhu.  

Tô Nhu đau tới mức cuộn người lại, toàn thân đứng không vững, gần như sắp ngã ra đất, cũng không còn sức mà kêu gào.  

Thư kí ở bên cầm điện thoại sợ hãi đến mức mặt mày tái nhợt, không ngừng run rẩy.  

Cả hai người đều không hề phát hiện ra những người của công ty tổng đến từ Yên Kinh lại có thủ đoạn đê hèn và ngang ngược đến vậy.  

Người nhà họ Lâm ở bên tiến lên trước vài bước giật luôn điện thoại trong tay cô thư kí rồi ấn cô xuống đất.  

Cô thư kí sợ đến mức miệng lầm bầm liên hồi.  

“Cút lên xe!”, người bên cạnh gằn lên.  

Cô thư kí không dám làm trái lời, run rẩy lên xe.  

Tô Nhu cũng bị Lâm Tử Yến đẩy lên xe và bị hai người nhà họ Lâm canh chừng.  

Lâm Tử Yến lục soát người Tô Nhu một hồi sau đó lấy ra chiếc điện thoại của Tô Nhu và tìm số điện thoại của Lâm Chính trong danh bạ bấm gọi.  

“Alo”, phía bên kia đầu dây, Lâm Chính nghe máy.  

“Lâm Chính, trong tình huống này, cậu nghĩ hợp tác với Tô có còn khả năng không?”, Lâm Tử Yến mỉm cười, nói.  

Nghe xong, sắc mặt Lâm Chính đột nhiên lạnh hẳn lại.  

“Lâm Tử Yến, sao cô lại có điện thoại của Tô Nhu?”  

“Sao? Bất ngờ lắm sao? Vậy thì cậu nên biết hiện giờ Tô Nhu đang ở đâu, phải không?”, Lâm Tử Yến bật cười.  

“Lâm Tử Yến, cô phạm phải sai lầm rất nghiêm trọng rồi đấy”, Lâm Chính hít vào một hơi thật sâu, cố kìm nén sự phẫn nộ.  

“Sai lầm sao? Ha ha, sao vậy? Cậu tức giận rồi sao? Lâm Chính, cậu cho rằng cậu là cái thá gì? Cậu chỉ là đồ rác rưởi mà nhà họ Lâm chúng tôi coi thường, một tên ăn hại bỏ đi!, một con dòi bọ. Từ bao giờ mà cậu có tư cách dùng giọng điệu đó nói chuyện với tôi? Tôi nói cho Lâm Chính cậu biết, chỉ cần tôi muốn thì cậu có thể chết không chỗ chôn bất cứ lúc nào, cậu biết không?”, Lâm Tử Yến lạnh giọng.  

“Lâm Tử Yến, cô đánh giá cao bản thân mình quá đấy”, Lâm Chính nói với vẻ mặt vô tình.  

“Nhưng cậu gần như không nhìn thấu bản thân mình, cậu chỉ là loại bỏ đi của nhà họ Lâm thôi. Bây giờ có cơ hội cho cậu quay lại nhà họ Lâm thì cậu lại không thức thời! Lâm Chính, cậu nghe cho rõ, Tô Nhu chỉ là một ví dụ để cảnh cáo, tôi khuyên cậu lập tức hợp tác với tôi, nếu không thì cậu cứ đợi nhận xác cô ta đi”, Lâm Tử Yến bật cười.  

Ánh mắt Lâm Chính lạnh hơn bao giờ hết, anh trầm giọng: “Cô đợi đấy, tôi lập tức tới”.  

Nói rồi, anh cúp máy.  

Lâm Tử Yến sững người, thắc mắc: “Lập tức tới? Hắn ta biết chúng ta ở đâu sao?”  

“Thưa cô, chúng ta giải quyết hai cô ả này thật sao?”  

Người nhà họ Lâm đảo mắt nhìn người con gái đang run rẩy và lên tiếng hỏi.  

“Yên tâm, chỉ là doạ tên ăn hại kia thôi. Tô Nhu này còn lợi dụng được, nếu như tên đó không nhượng bộ thì chúng ta đưa cô ta tới tìm chủ tịch Lâm. Tôi nghĩ rằng chủ tịch Lâm vẫn còn quan tâm tới cô ta, không đến mức vì hạng mục này mà từ bỏ cô ta”, Lâm Tử Yến cười nói.  

“Mẹ kiếp, đúng là tức chết đi được. Tên vô dụng kia đúng là hạng yếu đuối, vợ mình bị người khác nhòm ngó đến, lại bị cắm cái sừng to lên đầu như vậy mà vẫn nhịn được, coi như không có chuyện gì xảy ra. Loại người này có vào nhà họ Lâm thì cũng khiến người ta mất mặt”.  

“Cậu thật sự cho rằng hắn có thể vào được nhà họ Lâm sao? Cậu nghĩ nhiều rồi, cho dù tôi đồng ý thì mấy vị khác của nhà họ Lâm cũng không thể nào đồng ý, thậm chí tên Lâm Chính này có thể sống hay không cũng còn chưa biết”, Lâm Tử Yến bật cười thành tiếng.  

Mấy người nhà họ Lâm đứng quanh đó đều thẫn thờ.  

Trong đó có một người thận trọng, hỏi: “Thưa cô, ý cô là...”  

“Có một số chuyện biết là được, đừng nói ra, nếu không thì mọi người cũng sẽ gặp đen đủi và tôi cũng thế”, Lâm Tử Yến cười nhạt.  

Tất cả mọi người lập tức im bặt, gần như nghĩ ra gì đó nên trên khuôn mặt rõ vẻ kiêng dè...  

Không lâu sau đó.  

Kít...  

Một chiếc xe Bentley đi tới trước cửa chính của Nha Sơn Tự.  

Người nhà họ Lâm đưa mắt nhìn.  

Biển số xe đó...chính là biển số xe của Dương Hoa

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi