NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Nghe giọng Lâm thần y, tất cả mọi người ở phía này đều giật mình.  

Lâm Tử Yến á khẩu, khó có thể tin nổi còn Tô Nhu sau khi cố hết sức dùng khuỷu tay ấn cửa xe xuống thì cũng đã nghe rõ câu nói này.  

Rất nhanh sau đó cô phản ứng lại.  

Đúng vậy...Vì sao chủ tịch Lâm phải vì mình mà hiến cả Dương Hoa? Mình trong lòng anh ấy chưa thể có địa vị quan trọng như vậy được. Việc này đổi là ai cũng sẽ không đồng ý.  

Lâm Tử Yến cũng phản ứng lại, sắc mặt không được tự nhiên. Cô ta suy nghĩ một hồi, hạ giọng nói: “Chủ tịch Lâm, xem ra vài điều kiện tôi đưa ra có phần tham lam rồi. Thế này nhé, tôi đổi một điệu kiện, giúp chúng tôi đoạt được Tử Khoáng Sơn thì tôi sẽ thả cô ta ra, thế nào?”  

“Không cần thiết, các cô ra tay đi, giết cô ta là được. Tôi nói rồi, tôi không quan tâm, người con gái tôi cần không có thì dựa vào cái gì mà bắt tôi bỏ ra vài chục tỉ để cứu cô gái này? Cô xem tôi là kẻ ngu ngốc đấy à?”, Lâm Chính thản nhiên nói.  

“Cậu...”  

Lâm Tử Yến cuống lên: “Chủ tịch Lâm, lẽ nào cậu không hề quan tâm tới người có gái này?”  

“Tôi đương nhiên không quan tâm. Tôi nói rồi, tôi không thiếu gái! Nhưng cô làm ra những việc thế này ở địa bàn của tôi, tôi sao có thể bỏ qua cho cô được?”, Lâm Chính nói với vẻ mặt vô tình: “Nếu bây giờ cô đầu hàng, thả người thì tôi còn có thể xem xét tha mạng cho các cô, dù sao thì Tô Nhu cũng là đối tác hợp tác về thương mại của tôi, hiểu không hả?”  

Lâm Tử Yến căng thẳng, chìm vào im lặng.  

“Tôi không muốn nói câu thế này lần thứ hai”, Lâm Chính lạnh lùng.  

Câu nói này như là thông điệp cuối cùng của Lâm Chính.  

Lâm Tử Yến toàn thân run rẩy, cô ta bắt đầu do dự.  

Người nhà họ Lâm cũng cuống lên.  

“Sao? Còn muốn lãng phí thời gian sao?”, Lâm Chính điềm tĩnh nói và càng lúc càng lại gần Lâm Tử Yến.  

Người nhà họ Lâm lần lượt lùi về sau, người nào người nấy tỏ ra căng thẳng thấy rõ.  

Khẩu súng trong tay từng người cũng run lên theo. Có điều bọn họ không dám bóp cò.  

Mặc dù người phía Lâm Chính không hề rút súng ra nhưng theo hiểu biết của bọn họ về Lâm thần y thì trước mặt y võ mạnh mẽ này, viên đạn của bọn họ chưa chắc có thể sát thương được anh.  

Chỗ dựa duy nhất của bọn họ chính là Tô Nhu.  

Nhưng ai ngờ rằng Lâm thần y căn bản không hề quan tâm tới Tô Nhu.  

Bọn họ không còn quân bài cuối nữa, lúc này ai là cừu ai là sói đã không thể phân biệt rõ ràng.  

Có điều khi cục diện trở nên kỳ lạ, Lâm Tử Yến đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, cô ta mở cửa xe đằng sau vào chui vào trong.  

“Ừm?”  

Lâm Chính thẫn thờ.  

Cô ta hạ cửa xe xuống, dí súng vào đầu Tô Nhu, nghiến răng gằn giọng: “Lâm thần y, tôi không tin cậu thật sự không quan tâm tới mạng sống của người con gái này. Nếu như cậu không quan tâm tới cô ta thì sao lại giám sát tôi? Sao có thể tới đây ngay lập tức được? Cậu chắc chắn biết được tôi hẹn gặp cô ta nên vội vàng tới, phải không?”  

“Tôi nói rồi, cô tới địa bàn của tôi, tôi giám sát cô là đương nhiên”, Lâm Chính cố gắng bình tĩnh.  

“Vậy thì sao cậu lại xuất hiện ở đây? Mục đích cậu xuất hiện ở đây là gì? Là để xử lý tôi sao? Nếu như vậy thì vì sao còn đợi tới khi tôi tới Nha Sơn thì mới ra ta? Lâm thần y, cậu đừng cho rằng tôi dễ bị lừa. Chẳng qua cậu chỉ bày ra bộ dạng không quan tâm để dễ lừa tôi đầu hàng. Tôi không tin cậu thật sự không quan tâm tới cô ta”, Lâm Tử Yến hạ giọng.  

Đôi mắt Lâm Chính càng lạnh hơn, anh không ngờ rằng suy nghĩ của Lâm Tử Yến lại nhạy đến vậy.  

Có điều lúc này anh đương nhiên sẽ không thừa nhận.  

“Lâm Tử Yến, cô Tô Nhu nói tôi là đối tác hợp tác làm ăn với cô ấy, tôi đương nhiên sẽ ra mặt cứu cô ấy, thế nhưng đó phải là việc trong khả năng của tôi. Nếu cái giá quá đắt thì tôi nhất định sẽ từ bỏ. Nếu cô không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào”, Lâm Chính nói.  

“Được, chúng ta cược một lần”, Lâm Tử Yến gằn giọng.  

“Cược”, Lâm Chính thảng thốt nhưng thấy Lâm Tử Yến đã cử động ngón tay cái mở khoá an toàn của súng, ngón tay chậm rãi cử động.  

Tô Nhu gần như ngừng thở, đôi mắt trợn tròn, toàn thân cứng đơ, không dám nhúc nhích.   

Cô thư kí bên cạnh cô cũng sợ hãi đến mức bật khóc thành tiếng, nhưng người nhà họ Lâm ở phía khác cứ thế giáng một bạt vào mặt cô khiến cô lập tức bụm miệng, nấc lên nghẹn ngào.  

Lâm Chính dừng chân lạnh lùng nhìn lâm Tử Yến nhưng lại chỉ thấy Lâm Tử Yến bày ra bộ dạng dữ dằn, nét mặt méo xệch, rít lên: “Lâm thần y, tôi cược với cậu lần này, xem xem là cậu đúng hay tôi đúng. Nếu phán đoán của tôi đúng thì cậu nhất định sẽ phải quỳ xuống xin tôi đừng giết Tô Nhu, còn nếu tôi sai...thì Lâm Tử Yến chịu trận, cùng lắm chết trong tay cậu!”  

Nghe câu này, người nhà họ Lâm nhất loạt nhìn về phía Lâm Tử Yến. Tim ai nấy đập liên hồi.  

Lâm Chính cũng không thể nào tin được.  

Lâm Tử Yến bị điên thật rồi sao?  

Đây rõ ràng là muốn chơi tới số với Lâm Chính mà.  

Tô Nhu nắm chặt tay, mắt nhìn Lâm Chính nhưng không dám nói lời nào, cũng không dám thốt lên.  

Lúc này, cô sẽ không đi cứu chủ tịch Lâm. Sự sống còn của bản thân chỉ dựa vào lựa chọn cuối cùng của Lâm Chính mà thôi.  

Lâm Chính không nói lời nào chỉ đứng yên tại chỗ giống như đang đánh cược.  

“Lâm thần y, giờ tôi cho cậu câu trả lời nhé. Hoặc là anh quỳ xuống cho tôi! Hoặc là tôi lập tức nổ súng giết cô ta! Chẳng phải cậu nói không quan tâm đến cô ta sao? Vậy thì cậu lại đây, ra tay đi. Với bản lĩnh của cậu thì chúng tôi tuyệt đối không thể là đối thủ của vị y võ như cậu. Cậu ra tay đi!”  

Lâm Tử Yến không ngừng lên giọng khích tướng, cô ta muốn thông qua lời nói của mình để gây áp lực cho Lâm Chính, đồng thời nhìn thấu thái độ của Lâm Chính.  

Thấy Lâm Chính do dự, trong lòng cô ta càng kích động hơn.  

Cô ta càng lúc càng thấy rằng mình đã cược đúng. Thế nhưng đúng lúc này, Lâm Chính đột nhiên lên tiếng.  

“Lâm Tử Yến, nói thực thì tôi tới đây quả thực là để cứu cô Tô Nhu”.  

Nghe lời này, Lâm Tử Yến vui mừng khôn tả, một niềm hi vọng trỗi dậy trong lòng cô ta.  

Tô Nhu cũng trợn tròn mắt nhìn Lâm Chính với vẻ mặt không sao tin nổi.  

“Ha ha ha, tôi biết mà. Lâm thần y, cậu không chơi lại được tôi đâu! Ha ha ha”.  

“Đúng vậy, cô thông minh hơn so với tưởng tượng của tôi nhiều, có điều...cô gần như đã phạm phải một sai lầm”, Lâm Chính khản giọng.  

“Sai lầm?”, Lâm Tử Yến thẫn thờ tỏ ra không hiểu ý.  

Đúng lúc này, cô ta đột nhiên cảm thấy có gì đó bất thường, toàn thân run rẩy, tay vội đưa ra sờ vào tấm kính cửa xe.  

Nhưng...không kịp nữa rồi!  

Xoẹt...  

Một luồng hàn quang màu bạc bay ra từ kẽ tay Lâm Chính.  

“A!!”  

Lâm Tử Yến phẫn nộ rít lên, cô ta lập tức cho tay vào vị trí cò súng, thế nhưng lại muộn mất một chút.  

Roạt!  

Cây châm bạc còn chưa cắm vào cổ cô ta thì ngón tay cô ta đã không còn chút sức lực nào, toàn thân cứng đơ.  

Tiếp sau đó là đến tất cả người nhà họ Lâm. Chỉ trong tích tắc, tất cả người nhà họ Lâm có mặt ở hiện trường đều bị Lâm Chính khống chế.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi