NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Thấy sắc mặt của Lâm Chi Hằng, Lâm Chính cũng không khỏi bất ngờ, lúc này anh mới ý thức được mình vừa xưng hô theo thói quen.  

Có điều anh vẫn kịp thời giữ bình tĩnh khiến người ta không nhìn ra được điều khác thường.  

“Tuổi của chú hơn tôi nên tôi gọi chú một tiếng là chú, coi như kính trọng, dù sao thì chú cũng đã nhường tôi”, Lâm Chính nói.  

“Vậy sao? Xem ra hậu bối như cậu cũng thật đáng yêu. Có điều tôi phải nói cho cậu biết, cho dù cậu gọi tôi thế nào thì lát nữa tôi cũng không nương tay đâu. Tốt nhất cậu nên dùng hết sức”, Lâm Chi Hằng hắng giọng cười, trong mắt rõ chiến ý đằng đằng.  

“Vậy thì chú cứ xem đi!”, Lâm Chính nắm chặt tay.  

Vù, vù, vù....  

Từng cây châm bạc trên cánh tay anh đột nhiên rung lên sau đó lần lượt châm vào trong cánh tay anh như thể bên trong xương cánh tay có một viên nam châm khiến toàn bộ châm bị hút vào trong.  

Một lát sau, tất cả châm bạc đều ăn sâu vào cánh tay, không còn thấy dấu tích.  

Lâm Chi Hằng rợn tóc, anh ta chưa từng thấy thủ đoạn thế này bao giờ.  

Mặc dù từng nghe nói vị thiếu niên kì tài này là một y võ có tiếng nhưng hôm nay gặp mặt vẫn không khỏi khiến người ta ngỡ ngàng.  

Roẹt!  

Lúc này Lâm Chính đang đi về phía Lâm Chi Hằng thì đột nhiên biến mất.  

Không ổn!  

Hơi thở của Lâm Chi Hằng gấp gáp, anh ta bắt chéo hai cánh tay chắn trước mặt.  

Vào giây phút đan nhau, một nắm đấm mạnh bạo dã vào cánh tay Lâm Chi Hằng.  

Rầm!  

Tiếng nổ vang vọng khắp tứ phương. Sức mạnh khủng khiếp chấn động xung quanh.  

Lâm Chi Hằng chỉ cảm thấy hai tay mình đột nhiên tê dại, sức mạnh khủng khiếp như làn sóng thông qua cánh tay mà lan khắp toàn thân.  

Anh ta vội lùi về sau, đôi chân lết đi kéo thành từng rãnh dài trên mặt đất.  

Đợi tới khi anh ta đứng vững thì mới phát hiện mình đang bị ép lùi mười mét, cánh tay chặn nắm đấm của Lâm Chính thì phần thịt đã đứt lìa.  

Đây là sức mạnh kinh người đến thế nào!  

Anh ta chưa bao giờ gặp đối thủ có sức mạnh kinh người đến vậy!  

Lâm Chi Hằng rùng mình, vội nhìn về phía trước và thấy Lâm Chính còn chưa dùng tới đòn công kích tiếp theo mà vẫn đang bình tĩnh đứng im lại chỗ.  

“Chú không phải là đối thủ của tôi, chú quay về đi”, Lâm Chính hô lên.  

“Tiểu tử thú vị đấy”, Lâm Chi Hằng nhếch miệng, chiến ý trong mắt càng tăng hơn gấp bội: “Xem ra tôi đã đánh giá thấp cậu rồi! Một y võ như cậu rất thú vị, ha ha, hôm nay có thể chiến thoả thích một phen rồi!”  

“Sao vậy? Chú không nghe khuyến cáo của tôi sao?”, Lâm Chính cau mày.  

“Không đưa được phía Lâm Tử Yến quay về thì cậu nghĩ rằng tôi sẽ về nhà họ Lâm sao? Huống hồ một đối thủ mạnh như cậu ở đây, hôm nay lão tử tình nguyện chiến một phen, cứ thế mà đi không cam lòng!”  

Lâm Chi Hằng bật cười ha ha cứ thế xắn tay áo rồi lại bày ra bộ dạng chiến đấu.  

Lần này anh ta không có ý định nương tay nữa mà dùng hết sức xông lên.  

Lâm Chính thấy đôi mắt hưng phấn và khuôn miệng nhếch lên của Lâm Chi Hằng thì chỉ biết thở dài: “Được, chú đã muốn chiến thì tôi chiến với chú vậy!”  

“Đến đi, tiểu tử”, Lâm Chi Hằng hô lên.  

Lâm Chính sải bước về phía Lâm Chi Hằng. Đi được vài bước thì bắt đầu chạy.  

Chạy chưa được vài bước thì đôi chân lại thay đổi trạng thái.  

Roẹt!  

Người lại biến mất. Đây là tốc độ nhanh tới mức sau khi đạt tới một loại cảnh giới nào đó.  

Lâm Chi Hằng lập tức nhướng tai, mắt quan sát sáu con đường tìm kiếm vị trí của Lâm Chính.   

Xung quanh chỉ có từng cơn gió thổi qua, từng cơn gió không ngừng quấn quanh anh ta, vô cùng khủng khiếp. Cát và đá quanh đó đều bị thổi bay.  

Đột nhiên, Lâm Chi Hằng hô to, tung một đấm về phía cơn gió ngay gần mình.  

“Cậu ở đây!”, lời vừa dứt, nắm đấm khí thế của anh ta đã chạm phải một vật cứng.  

Luồng gió tứ phía ngưng thổi.  

Lúc này, nắm đấm của Lâm Chi Hằng vừa hay chạm trúng đầu Lâm Chính.  

Lâm Chính dừng lại, đôi mắt như thanh kiếm sắc lạnh nhìn anh ta.  

“Tiểu tử, hãy nhìn hồng hồng thập nhị quyền của ta đây”, Lâm Chi Hằng hô to, đôi tay hất mạnh, nắm tay như tăng thêm sức mạnh đánh ra hàng trăm quyền.  

Thế nhưng Lâm Chính không hề tỏ ra sợ hãi, anh không né tránh mà dùng hai tay tiếp chiêu.  

Bịch, bịch, bịch...  

Lòng bàn tay anh bắt chuẩn từng quyền đánh của Lâm Chi Hằng, cho dù là quyền đánh hung hãn đến đâu, quyền phong thô bạo đến đâu thì giây phút va vào lòng bàn tay Lâm Chính cũng đều bị hoá giải tan biến hết.  

Trong chốc lát có thể gạt đi hàng nghìn quyền khiến Lâm Chi Hằng không thể nào làm Lâm Chính bị thương.  

Lâm Chi Hằng không khỏi thở dài, anh ta cũng biết đòn công kích của mình không hề có bất cứ tác dụng nào bèn di chuyển chân né tránh các đòn công kích từ Lâm Chính.  

Thế nhưng chân anh ta vừa nhấc lên đã bị một cước của Lâm Chính đạp vào, sau đó Lâm Chính khom lưng chặn đứng đầu gối của Lâm Chi Hằng.   

Lâm Chi Hằng hít sâu vội hành động nhưng trước sức mạnh này, anh ta gần như không phải đối thủ của Lâm Chính. Toàn bộ mọi đòn công kích đều bị hoá giải, tất cả đều bị chặn đứng.  

Đây là sự uất ức thế nào chứ.  

Trong tình huống cấp bách này, Lâm Chi Hằng cũng không còn quan tâm nhiều, cứ thế hất đầu đập luôn về phía đầu của Lâm Chính.  

Lâm Chính không ngăn lại mà thuận thế lùi về sau né tránh cú va chạm và giữ khoảng cách với Lâm Chi Hằng.  

Hai bên trông không phân thắng bại nhưng Lâm Chi Hằng biết bản thân mình hoàn toàn bị đối phương đùa giỡn.  

“Tiểu tử, vì sao cậu còn không tấn công lại? Là cậu coi thường tôi sao?”, Lâm Chi Hằng cảm thấy khó hiểu, trừng mắt nhìn Lâm Chính và nói to.  

“Tôi nói rồi, chú không phải là đối thủ của tôi”, Lâm Chính lắc đầu.  

“Cho nên cậu không đáp trả đòn đánh? Là cậu sợ đánh chết tôi? Tôi nói cho tiểu tử nhà cậu biết, nếu cậu không đánh trả thì chính là sự sỉ nhục lớn nhất của tôi. Cứ như vậy, cho dù tôi chết cũng nhất định phải giết cậu, giữa chúng ta vĩnh viễn không có thắng bại, hiểu không hả?”, Lâm Chi Hằng phẫn nộ gào lên.  

“Đánh trả?”, Lâm Chính trầm ngâm một hồi rồi đột nhiên lùi sau vài bước.  

Lâm Chi Hằng khó hiểu, không biết Lâm Chính định làm gì nhưng thấy Lâm Chính giơ nắm đấm lên trời.  

Sau đó...  

“A!”  

Anh đột nhiên thét lên, nắm đấm vung xuống đất và giáng thật mạnh.  

Một làn sóng khí khủng khiếp phát ra từ nắm đấm đó. Cát bụi tứ phía bị thổi bay, xung quanh cứ thế chấn động, mặt đất nứt lìa.  

Cả Nha Sơn đột nhiên chấn động.  

Những người trên con đường phía xa vẫn đang quan sát cũng đứng ngồi không yên, tất cả đều bị làn sóng này ảnh hưởng tới mức nghiêng ngả.  

Sức mạnh khủng khiếp như muốn khiến màng nhĩ bị rách ra.  

Lâm Chi Hằng cũng chao đảo. Đợi tới lúc anh ta đứng vững lại đưa mắt nhìn thì chỉ thấy phía Lâm Chính cát bụi mờ mịt nhìn không rõ.  

Khi bụi lắng xuống đất, bóng hình Lâm Chính lại xuất hiện trong tầm mắt của anh ta nhưng mặt đất dưới chân anh ta đã bị một chưởng đánh vừa rồi nện thành rãnh sâu, một vết nứt kéo dài xuống tầng đáy của Nha Sơn.  

“Một chưởng...lìa núi?”, Lâm Chi Hằng lẩm bẩm.  

“Chú Hằng, chú thật sự muốn tôi đáp trả sao?”, Lâm Chính nhìn anh ta, điềm tĩnh hỏi.  

Vừa dứt lời, Lâm Chi Hằng đã mấp máy môi nói không nên lời.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi