NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Lâm Chính nhìn người đi đầu tiên. Đó là một thanh niên để tóc dài tới vai.   

Người thanh niên tầm hơn hai mươi tuổi, mặt tái nhợt trông vô cùng kỳ quái. Cơ thể người này gầy guộc, một tay kẹp điếu thuốc, tay còn lại thì đút trong túi áo.   

Một cánh tay của hắn để lộ ra một hình xăm là con bọ cạp, trông khá ghê người và hắn mỉm cười.   

“Cậu ba”, Đinh Mạo lập tức bước tới, cúi người trước người thanh niên.   

“Cậu ba sao?”, Lâm Chính tỏ vẻ nghi ngờ, rõ ràng là anh chưa từng nghe qua về cái tên này. Thế nhưng người này chủ động bước tới đưa tay ra.   

“Thần y Lâm, nghe danh đã lâu”.   

“Anh là ai?”, Lâm Chính hỏi.   

“Tôi? Một kẻ vô danh tiểu tốt mà thôi. Có điều gia tộc sau lưng tôi chắc chắn sẽ khiến anh có hứng thú”, người đàn ông cười và nheo mắt: “Đó chính là thế gia Nam Cung mà gần đây anh luôn quan tâm”.   

Thế gia Nam Cung sao? Từ Thiên dường như nín thở. Lâm Chính cũng không nói gì, vẻ mặt anh vẫn vô cùng điềm nhiên. Có lẽ không ai ngờ, người ở phòng chính giữa lại là người của thế gia Nam Cung.   

Chẳng trách hội trưởng của hội đấu giá Long Đằng lại tỏ ra cung kính với người thanh niên này như vậy.   

Và Đinh Mạo thà đắc tội với Lâm Chính cũng không dám đắc tội với anh ta.   

Mọi chuyện đều có thể giải thích rõ ràng rồi. So với Nam Cung thì Long Đằng là cái thá gì chứ?   

“Tôi biết rồi”, Lâm Chính gật đầu.   

“Thần y Lâm, thực ra tôi cảm thấy giữa chúng ta chẳng có thù oán gì. Chuyện của Cư Nam An cũng chỉ là chuyện giữa giữa các bậc tiền bối như bố tôi mà thôi. Tôi không có liên quan gì nhiều. Anh nói xem có phải không?”, cậu ba Cư Nam lên tiếng.   

“Tôi không có nhiều thời gian, nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi”, Lâm Chính không có hứng thú nói chuyện với cậu ba Nam Cung.   

“Chủ tịch Lâm đừng vội. Lẽ nào anh không muối núi đá tím sao?”, cậu ba khẽ mỉm cười.   

Từ Thiên giật mình những cũng ngay lập tức hiểu ra. Buổi đấu gía này, thứ có thể khiến chủ tịch Lâm đích thân có mặt, ngoài núi đá tím ra thì còn gì được chứ?   

“Chủ tịch Lâm, anh từ xa tới Thanh Đô, lẽ nào lại không làm gì? Như vậy thì thiệt thòi quá. Chúng ta ngồi xuống nói chuyện, đợi khi buổi đấu giá kết thúc thì hẵng đi mà”, cậu ba vứt mẩu thuốc, day dưới chân và nói.   

“Tôi có nói là tôi sẽ rời đi đâu”, Lâm Chính bước tới chiếc ghế bên cạnh và ngồi xuống. Anh dựa lưng vào ghế, vắt chân chéo ngũ nhìn người thanh niên trước mặt, điềm đạm nói: “Tôi chỉ muốn hỏi anh, đây là người của anh phải không?”  

“Là người của tôi”.   

“Anh bảo người này tới?”  

“Đúng vậy”.   

“Vậy anh định giải thích thế nào?”, Lâm Chính thản nhiên nói.   

Dứt lời, bầu không khí trong phòng trở nên đặc quánh, nhiệt độ dường như giảm đi vài phần. Đinh Mạo toát mồ hôi hột, căng thẳng nhìn cậu ba Nam Cung.   

Thế nhưng cậu ba chỉ cười hờ hững: “Con người tôi không bao giờ phải giải thích điều gì cho ai cả. Cũng không ai đủ tư cách bắt tôi phải giải thích. Tôi cũng có một câu muốn nói với anh”.   

“Điều gì?”, Lâm Chính hỏi.   

“Tôi mời anh tới phòng tôi uống trà, sao anh không tới? Hơn nữa còn đánh người của tôi…Anh…không định giải thích gì sao?”, cậu ba sà tới.   

Vụt! Xung quanh không hề có bất kỳ tiếng động nào. Thậm chí có thể nghe được cả hơi thở của đối phương.   

Tất cả đều trố tròn mắt nhìn cậu ba và thần y Lâm. Không ai ngờ bầu không khí lại đậm mùi chết chóc như vậy. Cậu ba nheo mắt nhìn Lâm Chính. Lâm Chính cũng im lặng. Tất cả đều đang chờ đợi câu trả lời của anh.   

Những người đứng sau cậu ba cũng nhìn anh chăm chăm. Dường như họ chuẩn bị ăn tươi nuốt sống anh vậy. Một cuộc chiến sắp nổ ra chăng?   

Có vẻ như Lâm Chính chẳng hề bị áp lực, trông anh vẫn vô cùng điềm nhiên. Anh hít một hơi thật sâu, vẫn ngồi vắt chân ở đó nhưng không còn nhìn cậu ba nữa.   

“Là người nhà thế gia Nam Cung bảo anh đến tìm tôi à?”, Lâm Chính hờ hững hỏi.   

“Không phải. Là do tôi tò mò về anh thôi”.   

“Vậy à…vậy anh nói xem, anh muốn tôi làm thế nào?”, Lâm Chính lại hỏi.   

Đám đông kinh ngạc. Chủ tịch Lâm định thỏa hiệp?   

“Tay nào của anh đánh thuộc hạ của tôi thì giao lại cho tôi cánh tay đó. Không quá đáng chứ? Đưa tay xong thì chúng ta tiếp tục làm bạn”, cậu ba cười nói.   

“Nếu không đưa thì sao?”  

“Vậy thì tôi đành phải tự đi lấy thôi. Chủ tịch Lâm, anh không hiểu tôi rồi. Con người tôi vừa không thích nợ người khác mà cũng không thích người khác nợ mình. Thứ là của tôi thì tôi nhất định phải lấy lại”.   

“Ồ…", Lâm Chính rơi vào im lặng.   

Từ Thiên toát mồ hôi hột, đồng thời cũng cảnh giác cao độ. Ông ta siết chặt cây súng trong tay. Ông ta nào ngờ, tình hình lại tệ đến mức này.   

Giờ chỉ còn đợi xem khi nào chủ tịch Lâm ra tay mà thôi. Từ Thiên tự nhủ.   

Đúng lúc này Lâm Chính đột nhiên nhặt con dao gọt hoa quả dưới đất lên và cắm lên một chiếc bàn khác ở bên cạnh.   

Con dao đâm phập xuống. Đám đông giật mình.   

Lâm Chính chỉ xắn tay áo lên, đặt tay lên bên cạnh con dao và nhìn cậu ba: “Được thôi. Anh đã muốn tay của tôi thì tới đi. Tôi đưa cho anh”.   

Dứt lời, nụ cười trên khuôn mặt cậu ba trở nên cứng ngắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi