NGƯỜI CHỒNG VÔ DỤNG CỦA NỮ THẦN

Chương 1254

“Tiểu Điệp, cứ đi đi, đừng sợ, có anh đây”, Lâm Chính bỗng an ủi một câu.

“Anh?”.

Lương Tiểu Điệp nhìn về phía Lâm Chính, nhưng trong ánh mắt không có bao nhiêu mong chờ và hy vọng…

Hiển nhiên cô ta không định gửi gắm hy vọng vào Lâm Chính.

Trong mắt cô ta, anh là thằng vô dụng bị đuổi khỏi nhà họ Lâm, là thằng chuyên ăn bám, có thể theo đến đây là tốt lắm rồi, còn hy vọng vào anh? Cô ta thà đặt hy vọng vào chính mình còn hơn…

Ba người đi vào sâu trong ngõ.

Ai nấy đều nhìn Lương Tiểu Điệp với ánh mắt châm chọc.

Đúng lúc này, một giọng nói bình thản và êm tai vang lên.

“Lại đây”.

Hai chữ đơn giản nhưng chẳng khác nào tia sét đánh thẳng vào người Lương Tiểu Điệp.

Toàn thân cô ta trở nên cứng ngắc, sau đó bước thêm ba bước, rồi đứng im bất động.

Những người phía trước cũng nhường đường.

Chỉ thấy một cô gái đội mũ lưỡi trai đang ngồi trên bậc thềm cách đó không xa.

Cô ta mặc áo ba lỗ đen, quần đùi, áo khoác buộc ngang hông, nhìn tràn ngập sức sống thanh xuân. Bắp tay và bắp chân trắng nõn cứ thế lộ ra ngoài, khiến trí tưởng tượng của người ta bay cao bay xa.

Cô ta không hút thuốc, lại càng không trang điểm, mà đang cầm một cuốn sách để đọc.

Toàn thân từ trên xuống dưới tỏa ra hơi thở mọt sách và vẻ đẹp tri thức.

So với những người xung quanh, nhìn cô ta hoàn toàn khác biệt, rất an tĩnh và tinh tế.

Lâm Chính có chút tò mò nhìn cô gái này.

Nhưng Lương Tiểu Điệp lại như nhìn thấy ôn thần, lấy hết dũng khí thốt ra hai chữ.

“Chị Hạo…”

“Mấy ngày nay đi đâu vậy?”, cô gái không ngẩng đầu lên, ánh mắt vẫn tập trung vào quyển sách trong tay, bình tĩnh hỏi.

“Tôi… tôi… tôi không đi đâu cả, tôi… tôi phải chăm sóc mẹ tôi…”, Lương Tiểu Điệp lắp bắp nói.

“Thế chuyện tôi bảo cô làm, cô đã làm chưa?”, cô gái lại hỏi.

Nhẹ nhàng lãnh đạm, nhưng lại có sức uy hiếp một cách khó hiểu.

Lương Tiểu Điệp muốn khóc đến nơi: “Chị Hạo, tôi đã tìm cậu Vân mấy ngày, nhưng vẫn chưa tìm được…”

“Vậy là chưa làm xong hả?”, cô gái ngẩng phắt đầu lên, đôi mắt sắc nhọn nhìn chằm chằm Lương Tiểu Điệp, tràn ngập lạnh lẽo.

Hai chân Lương Tiểu Điệp suýt nữa thì nhũn ra.

“Nếu cô đã không làm theo lời tôi nói, vậy thì tôi tự làm vậy. Chẳng phải mấy người các anh muốn ngắm cơ thể của Lương Tiểu Điệp sao? Hôm nay sẽ cho các anh toại nguyện. Lột quần áo của cô ta ra cho tôi, sau đó vứt ở cổng trường. Để tôi xem liệu cậu Vân có thích một con khốn không biết liêm sỉ, phóng đãng vô cùng hay không”.

Cô gái bình thản nói, sau đó lại cúi xuống nhìn quyển sách trong tay, khuôn mặt không chút gợn sóng, dường như chỉ đang nói một chuyện nhỏ nhặt.

Nhưng Lương Tiểu Điệp nghe xong thì lập tức sợ nhũn người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi